Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhục Thân Thành Thánh

Chương 332: Không có khả năng! (4000 chữ)




Chương 332: Không có khả năng! (4000 chữ)

Nhất Minh đưa mắt nhìn về Hổ lão ngữ khí bình thản hỏi: “Ta thấy tại thiên khung không xa đang có dư ba truyền tới rất là mãnh liệt, hẳn là tại Tây vực này cũng đã có Linh tộc xâm lấn rồi phải không?”

Nghe được câu hỏi này, Hổ lão mới dừng lại suy nghĩ trong lòng, gật gật đầu nói: “Công tử nói không sai, cách đây một tuần, tại Tây vực bên này đã phát hiện một mảnh khu vực chứa đầy khí độc, loại khí độc này rất là quỷ dị, khiến cho rất nhiều Chân Nguyên cảnh tu sĩ phải vẫn lạc ở trong đó.”

“Ngay khi những tu sĩ như chúng ta nhận được tin tức không lâu thì đã có động tĩnh chiến đấu nổ ra, hẳn là do các vị Thần Quân đích thân xuất thủ, bây giờ kết quả như thế nào thì chúng ta còn chưa có biết được.”

“Rất nhiều Nhân tộc bên này hợp thành từng đội để tiến hành đại chiến với Linh tộc bên kia một trận, nhưng những tên Linh tộc này có thể vận dụng một loại lực lượng rất là quỷ dị, nó có thể ăn mòn linh lực bên trong cơ thể của các tu sĩ, khiến bọn họ không cách nào phát huy ra được thực lực vốn có, tình thế hiện tại rất là căng thẳng.”

“Đối với tình hình này, Nhân tộc bên này đành phải thoái lui về phía sau kiến tạo một đạo phòng tuyến để ngăn chặn khí độc xâm nhập đi vào, hiện tại còn đang trong quá trình kiến tạo, chỉ còn một bước bày bố trận pháp là có thể hoàn thành.”

Nghe được lời này, Nhất Minh liền gật đầu hiểu rõ.

Hắn mở miệng dò hỏi một câu: “Không biết Linh tộc bên này có hình dáng như thế nào?”

Nhất Minh ẩn ẩn đã có chút suy đoán, hẳn là đám Độc Linh tộc kia.

Trước đó hắn đã từng chiến đấu với thiên kiêu của Linh tộc này một lần, đó là tên Độc Lãng được Thiên Bảng ban thưởng một môn công pháp rất là lợi hại, lần đó nếu không có “giọt tí tách” hỗ trợ, e rằng bản thân hắn đã bị trúng độc thủ của tên này rồi a.

Đối với Độc Linh tộc Nhất Minh nhiều ít cũng có một chút ấn tượng, dù sao thì cách mà những tên này chiến đấu đều sẽ liên quan tới việc sử dụng độc.

Mặc dù điều này có một chút không quan minh chính đại, nhưng thế giới này chính là như vậy, chỉ cần có thể chiến thắng thì thủ đoạn nào cũng như nhau mà thôi, chung quy vẫn là hướng tới kết quả cuối cùng mà làm.

Trong đại chiến, thủ đoạn quang minh chính đại nhưng không thể chiến thắng địch nhân thì có gì dùng?

Ngược lại, thủ đoạn âm hiểm một chút, gian xảo một chút, tà ác một chút, nhưng chỉ cần có thể chiến thắng thì hoàn toàn xứng đáng!

Chỉ cần có thể sống sót tại trong một thế giới “nhược nhục cường thực” như thế này thì mọi thủ đoạn có thể chiến thắng địch nhân đều là đáng giá.

Đối với việc Độc Linh tộc sử dụng những thủ đoạn âm hiểm này Nhất Minh cũng không có bài xích cái gì, với cách nhìn của hắn, chỉ cần chính mình trở nên cường đại, mọi vấn đề đều không phải là vấn đề, mọi thủ đoạn đứng trước sức mạnh tuyệt đối đều là gà đất chó sành, không đáng nhắc tới.

Nghe được câu hỏi này, Hổ lão mới cẩn thận miêu tả một chút, sau khi nghe xong, Nhất Minh mới gật gật đầu.

Quả thật là không sai biệt lắm, những tên Độc Linh tộc đều có một loại đặc trưng chính là làn da có từng cái đường vân màu xanh lục, cả người đều toát ra một loại khí tức rất là âm độc, nhìn vào liền cảm giác bài xích ngay lập tức, khiến cho người ta rất là chán ghét.

Minh bạch những điều này, Nhất Minh cũng không còn hỏi thêm cái gì về những tên Linh tộc này mà hướng về Hổ lão cười nói: “Hổ lão xem như tấn thăng Chân Nguyên cảnh, bản thân e rằng cũng đã lãnh đạo một tiểu đội nào đó rồi a?”

“Công tử nói không sai!” Hổ lão nghe vậy liền gật gật đầu, “Hiện tại ta đang là đội trưởng của Tiểu Hổ đội, bản thân ngoài ta ra thì còn có không ít võ giả bên dưới, đa phần đều đã ngưng đọng từ năm giọt nguyên dịch trở lên.”

“Thế nào? Công tử có ý định gia nhập tiểu đội của ta hay sao?” hỏi lên câu này, trong lòng của Hổ lão ẩn ẩn có chút chờ mong.

Nếu như vị công tử này có thể gia nhập tiểu đội của mình mà nói, bản thân không nói tới có thật nhiều chỗ tốt, chỉ cần có thể chém g·iết nhiều Linh tộc bên kia, bản thân tiểu đội liền có thể nhận được chiến công, chiến công càng nhiều càng có thể hối đoái được đại lượng tài nguyên cùng với trang bị a!

Đối với điều này, Hổ lão rất là chờ mong, không biết vị công tử này sẽ có chủ ý như thế nào?

Nhất Minh nhìn thấy hai mắt của Hổ lão không ngừng lóe lên từng tia chờ mong, hắn cũng không có giấu diếm cái gì, dù sao thì đại chiến đã xảy ra, chính mình cũng không thể nấp ở trong thành mãi được a?

Thế là hắn gật gật đầu nói: “Ta đúng thật là có dự định gia nhập một tiểu đội, nếu như Hổ lão không chê ta yếu kém thì…”



Nhất Minh còn chưa nói dứt câu thì Hổ lão đã cười lên ha hả: “Công tử nói cái gì vậy, ta làm sao có thể chê công tử cho được, tới tới tới, ta dẫn công tử đi đăng ký tạo danh sách.”

Nói xong, Hổ lão liền nắm chặt cánh tay của Nhất Minh kéo một phát, cả người liền hóa thành một đạo lưu quang hướng về một phương hướng bay đi.

Bất ngờ bị Hổ lão kéo một cái khiến Nhất Minh có chút giật mình, nhưng hắn cũng không có phản kháng lại, thoải mái để cho Hổ lão mang theo chính mình ngự không mà đi.

Đối với biểu hiện không thể chờ đợi được của Hổ lão khiến Nhất Minh không khỏi bật cười, Hổ lão quả nhiên là vẫn nhiệt tình như vậy a, cho dù tấn thăng Chân Nguyên cảnh cũng không hề bày ra bộ dáng cao ngạo chút nào, điều này khiến hắn có chút tán thưởng.

Dù sao thì trong thế giới này chính là ngươi lừa ta gạt, không có tu sĩ nào sẽ tình nguyện vì một tên võ giả mà bày ra tư thế thấp như vậy, Hổ lão có thể được coi là một ngoại lệ a.

Lắc lắc đầu mang những tạp niệm này vứt ra khỏi đầu, Nhất Minh cẩn thận quan sát tình hình tại bên trong thành.

Thành Liễu Tây hiện giờ thoạt nhìn so với trước kia cũng không có khác bao nhiêu, chỉ khác mỗi việc là người người đều có thể tự do phi hành rồi, không còn cấm chỉ phi hành như trước nữa.

Số lượng tu sĩ tại thành này so với trước kia phải đông đúc hơn rất nhiều, tựa như tu sĩ khắp nơi đều tụ họp lại tòa thành này vậy, điều này khiến Nhất Minh rất là kinh ngạc.

Chẳng lẽ nói, tòa thành này quả thật là nơi tập trung của tất cả những tu sĩ tại Tây vực hay sao?

Nhất Minh liền mang nghi hoặc này hỏi ra, Hổ lão nghe vậy liền cười ha hả trả lời, tâm trạng có vẻ rất là vui vẻ: “Công tử nói đúng nhưng cũng không đúng.”

“Ồ? Điều này giải thích thế nào?” Nhất Minh nghi hoặc hỏi.

“Tòa thành này chỉ là một trong những cứ điểm tại Tây vực mà thôi, ngoài thành Liễu Tây thì còn có hơn mười tòa thành khác làm thành cứ điểm.”

“Mỗi tòa thành đều tựa như một tòa phòng tuyến vậy, hơn mười tòa thành hợp thành một dãy phòng tuyến kéo tài từ trên xuống dưới, nhằm ngăn chặn đường tiến của Độc Linh tộc bên kia, khiến cho bọn chúng không cách nào lan rộng ra thêm.” Hổ lão vuốt vuốt cằm chậm rãi giải thích nói.

“Thì ra là như vậy!” Nhất Minh liền minh bạch rồi, chẳng trách tại tòa thành này lại có nhiều tu sĩ như vậy.

Hắn cảm thấy có rất nhiều khí tức cường đại từ bốn phương tám hướng của tòa thành đều nhao nhao phát động, những khí tức này hẳn là của những vị Thần cảnh đang giao chiến gây ra đi, nếu không thì cũng không cần bộc phát ra như vậy để làm gì.

Độc Linh tộc bên kia khi hay biết Nhân tộc bên này xây dựng phòng tuyến đương nhiên là sẽ dẫn phát đại chiến, bọn hắn đương nhiên là không thể nào ngồi nhìn Nhân tộc một phương hoàn thiện phòng tuyến cho được, chính vì vậy mới có từng luồng khí tức ba động như thế này.

Nhất Minh cùng với Hổ lão một đường bay nhanh về phía một tòa lầu các, khi nhìn thấy một tòa lầu các màu trắng rất là tinh xảo hiện ra trước mắt, Hổ lão liền chỉ chỉ xuống phía dưới giải thích nói.

“Đến rồi, tòa lầu các phía trước chính là nơi mà chúng ta đăng ký tạo sách, chỉ cần vào bên trong báo ra tính danh cùng với thế lực xuất thân liền có thể khởi tạo thành công.”

“Bên cạnh đó, còn phải lưu lại một tia linh lực để các vị đại nhân tiến hành cấp cho lệnh bài.” nói tới đây, Hổ lão liền xuất ra một tấm lệnh bài nho nhỏ, phía trên còn có không ít các đường hoa văn trải rộng ở phía trên, lộ ra rất là bất phàm.

“Cái lệnh bài này chính là vật biểu thị cho thân phận cùng với chiến công ở bên trong, một khi chém g·iết Linh tộc bên kia thì lệnh bài sẽ thu được tương ứng khí tức, chiến công càng nhiều thì có thể hối đoái được rất nhiều tài nguyên, công pháp, bí kỹ, binh khí, hay là muốn học trận pháp, linh văn, luyện khí, luyện đan đều được!”

Nghe được lời này Nhất Minh có chút kinh ngạc!

Công pháp, binh khí thì còn hiểu được, nhưng còn trận pháp, linh văn, luyện khí,... những kiến thức này không phải tùy tiện liền có thể đi học được a?

Nếu không phải gia nhập tông môn hoặc là bái một người vi sư thì không có khả năng học được những cái này, điều này chính là một trong những bí mật bất truyền cho ngoại nhân a, hiện giờ thế mà có thể tùy tiện dùng chiến công đổi được tư cách?

Nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của Nhất Minh, Hổ lão liền dừng lại thân hình, ánh mắt nhìn về phương xa chậm rãi giải thích nói: “Công tử có nghi hoặc là điều bình thường, vốn dĩ những kiến thức này không phải ai đều có thể có tư cách học, nó đòi hỏi phải có thiên phú về những phương diện này, hơn nữa còn phải gia nhập tông môn hoặc là bái sư thì mới được.”



“Nhưng hiện tại không giống, đại chiến xảy ra, lực lượng của địch nhân không phải bình thường, không ai biết là truyền thừa của chính mình còn có thể lưu lại được cho đời sau hay không, cho nên các vị đại nhân mới phá lệ lần này, chỉ cần có tương ứng chiến công, muốn học cái nào thì học cái đó, cũng không cần gia nhập thế lực hay bái sư cái gì.”

Nghe được lời giải thích này, Nhất Minh liền hiểu rõ!

Chẳng trách những đạo này lại có thể dùng chiến công hối đoái như vậy, trong đại chiến không ai biết được tiếp theo sẽ là tình huống như thế nào, ngày hôm nay còn sống nhưng có thể là ngày mai liền đã không có.

Dưới tình huống này, việc lưu lại truyền thừa là điều cần thiết phải làm, chỉ cần có đủ chiến công thì có thể hối đoái các loại tài nguyên cùng pháp môn, điều này đối với những tu sĩ cũng coi như là một trận tạo hóa.

Vừa có thể lưu lại truyền thừa, vừa có thể giúp cho Nhân tộc nâng cao sức mạnh, vừa có thể kích thích các tộc nhân lên chiến trường g·iết địch, một việc làm có nhiều ích lợi như thế này thì không có lý do gì mà không làm cả.

Nhất Minh cùng với Hổ lão liền ngự không về phía một tòa lầu các tinh xảo bên dưới, nơi này có không ít các tu sĩ ra ra vào vào, rất là náo nhiệt!

Bên ngoài nhìn vào náo nhiệt như vậy, nhưng nếu quan sát kỹ những gương mặt kia thì tất cả đều lộ ra âm trầm vô cùng, hiển nhiên là đại chiến bên ngoài thành gây nên, khiến cho những tên tu sĩ này không cách nào thoải mái tinh thần cho được.

Thân hình của Nhất Minh dừng lạ ở phía trước lầu các không ngừng quan sát những tu sĩ ở nơi đây, có nhân tộc, có yêu tộc thậm chí là ma tộc cũng có, hầu như đều là tốp hai tốp ba cùng nhau ra vào, có lẽ là bọn họ cũng đến nơi này đăng ký tạo sách đi.

Ngửa mặt nhìn lên, đập vào trong mắt chính là ba cái chữ to: Chiến Bị Lâu.

Nhất Minh âm thầm gật đầu hiểu rõ, tòa lầu các này không thể nghi ngờ là để chuẩn bị mọi thứ cho cuộc chiến, cho nên mới có cái tên như vậy.

Hổ lão cũng không có chần chờ cái gì, bản thân liền trước tiên bước vào bên trong, Nhất Minh lập tức theo sát ở phía sau.

Bước vào bên trong lầu các một sát na, một cảnh tượng rất là hoành tráng xuất hiện ở trước mắt, hắn xuất hiện tại một cái khu vực tựa như quảng trường một dạng, không gian rất là rộng lớn, hơn nữa còn có không ít tu sĩ đi đi lại lại khắp nơi.

Nhất Minh không thể hiểu được, từ bên ngoài nhìn vào thì tòa lầu các này không có vẻ gì là rộng lớn cả, nhưng bây giờ đây lại xuất hiện tình huống như thế này để hắn không kịp phản ứng.

Hổ lão nhìn thấy hắn kinh ngạc như vậy liền cười ha hả giải thích nói: “Công tử kinh ngạc cũng là bình thường vô cùng, lần đầu tiên tới nơi này ta cũng có biểu hiện so với công tử cũng không có khác biệt bao nhiêu.”

“Sau khi hỏi thăm một phen thì ta mới biết được, tòa lầu các này vốn dĩ không phải được xây dựng lên, mà bản thân nó vốn dĩ là một cái không gian pháp bảo của một vị Thần Quân đại nhân, nơi này cất giữ không ít truyền thừa cho nên mới cần một địa phương đặc thù như vậy làm nơi cất chứa.”

“Thì ra là vậy!” Nhất Minh gật gật đầu hiểu rõ, “Nói ra như vậy, nơi này hẳn là có một vị đại nhân trấn thủ a?”

Một cái pháp bảo ẩn chứa nhiều công pháp truyền thừa như vậy hẳn là có một vị cường giả tọa trấn, dù sao thì tình huống bây giờ cũng không được tốt bao nhiêu, không ai biết là tiếp theo sẽ có tình huống đột biến nào phát sinh hay không.

Chiếu theo như Nhất Minh hắn được biết, hiện tại phòng tuyến tại tòa thành này vẫn chưa được kiến tạo hoàn thành, còn cần chí ít một khoảng thời gian nữa để các vị Trận Pháp Sư bố trí đại trận phòng ngự khí độc.

Có thể nói, tòa thành này hiện tại cũng không có an toàn bao nhiêu, một khi có cường giả của địch nhân đột phá phòng tuyến mà nói, một tòa lầu các bình thường hẳn là không cách nào giữ vững truyền thừa cho được.

“Điều này là đương nhiên rồi.” Hổ lão vuốt vuốt râu gật gật đầu, bản thân vừa hướng về một phía tạo sách vừa nói: “Nếu như ta không có đoán sai thì hẳn là có một vị Thần Quân tọa trấn tại tầng trên cùng của tòa lâu này, vị đại nhân này hẳn cũng chính là chủ nhân của tòa lâu, nếu không thì cũng không thể để cho chúng ta tùy ý xuất nhập như vậy được.”

Mỗi một cái pháp bảo đều có chủ nhân của riêng mình, không có một cái pháp bảo nào mà ai ai cũng có thể tùy tiện sử dụng cho được.

Tương tự với tòa lâu này, muốn tùy ý xuất nhập tòa lâu hẳn là cần có chủ nhân của nó cho phép mới được, trừ khi là tòa lâu này đản sinh ra khí linh ở bên trong, lúc đó nó mới có thể tự động hành động theo ý muốn của chủ nhân.

Tương tự như Thiên Đài bên kia vậy, không cần chủ nhân ở tại nơi đó mà bản thân Thiên Đài vẫn hoạt động bình thường, đây là sự khác biệt giữa có khí linh và không có khí linh.

Đối với việc này Nhất Minh vẫn là có một chút minh bạch, nghĩ tới đây, bản thân hắn rất là hiếu kỳ, không biết vị đại nhân kia rốt cuộc là có hình dáng như thế nào?



Trong bất tri bất giác, hai người Nhất Minh đã đi tới khu vực tạo sách bên kia.

Nơi này không có cái gì đặc thù, chỉ có một cái bàn cùng với một lão giả tọa trấn ở đây, nhìn khí tức trên người lão giả như ẩn như hiện, Nhất Minh có một loại cảm giác lão già này rất không bình thường.

Lão mặc một thân bạch bào, đầu tóc đều đã là một mảnh trắng xóa nhưng nhìn làn da kia lại không có già nua như vậy, cả người đều toát lên sinh cơ ngời ngời, hoàn toàn không giống như là một người sắp xuống lỗ chút nào.

Nhất Minh nhìn lão giả nhiều một chút, cùng lúc đó lão giả cũng ngước mặt nhìn hai người bước về phía mình đi tới.

Nhìn thấy một tu sĩ Chân Nguyên cảnh có bộ dáng hơi già kia, bạch bào lão giả cũng không có bất kỳ biến hóa nào, sau đó liền đưa ánh mắt hướng về phía một thiếu niên bên cạnh nhìn qua.

Cái nhìn này liền khiến con ngươi của lão có chút ngưng lại, một thiếu niên khoác một thân bạch y trên người, đập vào trong mắt chính là thiếu niên này bị mất đi một cánh tay, bản thân chỉ còn mỗi cánh tay trái mà thôi.

Một ý niệm đầu tiên chợt hiện lên trong lòng của lão, một võ giả lại bị mất đi một cánh tay, tiền đồ sau này e rằng có hạn a!

Phải biết, ngay cả những tu sĩ bị khuyết mất một bộ phận trên cơ thể cũng khiến cho lực thực bản thân giảm lớn chứ đừng nói chi là một tên võ giả, người này còn trẻ như vậy lại bị khuyết mất một cánh tay, đại chiến lần này e rằng sẽ không sống được bao lâu.

Nhưng khi ý niệm này lóe lên liền bị bạch bào lão giả quẳng ra sau đầu, không vì cái gì khác, chỉ vì khi lão nhìn thấy khuôn mặt của thiếu niên này một sát na, toàn thân của lão không khỏi chấn động một cái.

Đệ nhất thiên kiêu bảng?

Nếu như lão không nhớ nhầm, người thiếu niên này hẳn là tên Minh Tôn kia, bản thân không những đánh bại thiên kiêu của Long tộc mà còn được Thiên Đài đặc biệt chiếu cố.

Thiếu niên này thế mà đến rồi?

Bạch bào lão giả thật sâu dò xét Nhất Minh một chút, tựa như muốn từ trên người của hắn nhìn ra manh mối nào đó đồng dạng.

Nhưng cho dù lão có nhìn như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thấy được trên người của tên thiếu niên này có một chút chân nguyên ba động nào, nếu không phải lão nhận biết khuôn mặt này thì đã cho rằng đây chỉ là một tên võ giả bình thường thôi a.

Điều này quả thật là khiến cho lão rất là kinh ngạc, chính mình vốn là Thần cảnh cường giả thế mà không nhìn ra sâu cạn của tên thiếu niên này?

Một thiếu niên thiên kiêu nghe nói đã thức tỉnh đao hồn, bản thân còn có thể dùng khí huyết lực lượng cùng với thiên kiêu của Long tộc tranh phong, đánh cho người sau không ngóc đầu lên được.

Một thiên kiêu như thế này nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tương lai ắt sẽ trở thành cường giả một phương, đối với thế cục bây giờ của bản giới mà nói, bản giới cần có một thiên kiêu như vậy vùng lên để trấn áp cục diện mới được.

Hiện tại, các tiền bối đứng ra cho các hậu bối làm chỗ dựa, đến khi các tiền bối nằm xuống thì phải có hậu bối vùng lên gánh lấy trọng trách này, đây không thể nghi ngờ chính là quy luật của tự nhiên, không cách nào thay đổi được.

Nhưng theo lão nhìn thấy, chiếu theo toàn bộ những hậu bối hiện tại, ngoại trừ những tên đã tấn thăng Chân Nguyên cảnh thì cũng còn lại có mấy tên hậu bối lọt vào mắt xanh mà thôi.

Những tên hậu bối này tuyệt đối không thể để cho bọn hắn t·ử t·rận trong đại chiến này, nếu không, một khi hạt giống bị bóp nát, tương lai của bản giới e rằng phải lâm vào nguy cơ diệt vong.

Điều này tuyệt đối không thể xảy ra cho được!

Nhìn thấy bạch bào lão giả lệ nóng doanh tròng nhìn lấy chính mình, trong lòng Nhất Minh không khỏi nghi hoặc một chút, mặc dù bạch bào lão giả này nhìn chính mình chằm chằm, nhưng bản thân lão cũng không có một chút sát ý nào, cho nên Nhất Minh cũng không có nhận được cảm giác khó chịu.

Hắn hướng về phía bạch bào lão giả phất phất tay, mở miệng nói: “Tiền bối, ta tới đây là để ghi danh vào tiểu đội Tiểu Hổ, mong tiền bối tạo thuận lợi cho!”

Bạch bào lão giả nghe được điều này liền theo phản xạ tự nhiên ngay lập tức đứng dậy mở miệng nói: “Không có khả năng!”

Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều!

Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà a, hắc hắc!