Chương 311: Săn lùng
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Không gian rèn luyện, tại rừng rậm hoang sơ bên trong.
Bụi mù xốc lên bốn phía, trong khoảnh khắc này, bốn con yêu thú đều rất là chấn kinh, bọn nó không nghĩ tới, tên thiếu niên này lại có thể chém ra một đao kinh khủng như vậy!
Một đao này, hẳn là đã chạm tới giới hạn của Chân Nguyên cảnh sơ kỳ rồi đi, chỉ như vậy mới có thể đè Đại Ưng xuống mặt đất ma sát như thế kia, đổi lại bình thường, hẳn là không có võ giả nào có thể làm được như thế.
Khi tên thiếu niên này tung ra một đao kia trong sát na, cả đám bọn nó đều cảm nhận được một loại sợ hãi, một loại sợ hãi đến từ sâu bên trong tâm hồn, một cỗ ý chí vô cùng cường đại khiến cả đám bọn nó đều không cách nào phản kháng lại nỗi, ngay cả Lục Hổ cũng không cách nào khiến cho thế công của tên thiếu niên này dừng lại mảy may.
Điều này có thể nhìn thấy được một đao này cường đại đến mức nào!
Sững sờ qua đi, bọn nó liền nhìn về thân hình của thiếu niên đang còn lơ lửng trên không, nhìn thấy đôi mắt không một chút ba động kia nhìn xuống bọn nó, bọn nó có chút rụt rè.
Mặc dù là Yêu thú, bọn nó cũng biết sợ chứ nha, mặc dù là bọn nó cường đại hơn thiếu niên này rất nhiều, nhưng một đao kia, bọn nó không chắc chính mình liền có thể tiếp nổi.
Vài hơi thở qua đi, bụi mù còn chưa tán, huyết tinh trên người thiếu niên bỗng dưng thấm ra y phục bên ngoài, mùi máu tươi tràn ngập ở giữa không trung.
Ngửi ngửi một chút, bọn nó liền minh bạch rồi.
Tên thiếu niên này có thể phát ra một đao cường đại như vậy, hẳn là nhục thân không cách nào có thể gánh vác cho nổi.
Cũng đúng mà thôi, một tên còn chưa ngưng luyện nguyên dịch lại có thể chém ra một đao vượt đến mức Chân Nguyên cảnh, nhục thân chịu nổi mới là chuyện lạ.
Đây chính là ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu của đám yêu thú này, bởi vì bọn nó đều mặc định trong lòng, đây chính là Nhân tộc không sai.
Nhưng khi lấy lại tinh thần, bọn nó liền cảm giác không đúng ở chỗ nào, dựa theo tình hình mà tên thiếu niên này chiến đấu trước đó, bọn nó đều có thể nhìn ra được tên này có thể kích phát lực lượng khí huyết bên trong cơ thể, điều này khiến bọn nó không thể hiểu được.
Nhân tộc bây giờ lại có thể tu luyện khí huyết rồi sao?
Giờ khắc này ngửi thấy mùi máu tươi tràn ngập ở giữa không trung, khiến dòng suy nghĩ trong đầu của bọn nó liền bị cắt đứt, bọn nó liền biết thiếu niên này triệt để xong rồi.
Bản năng hoang dã đã kích phát sự “hưng phấn” ở trong lòng một đám yêu thú, bọn nó đều đưa mắt nhìn chăm chăm vào thiếu niên phía trên, hận không thể phóng lên mang tên này một ngụm nuốt xuống.
Nhưng lý trí bảo chúng nó là không được làm như vậy, một khi làm như thế, bọn nó không những có mồ sang mã đẹp, mà còn được trải nghiệm một lần cưỡi tiên hạc miễn phí.
Tất cả những suy nghĩ này chỉ trong vài cái hô hấp mà thôi, bọn nó đều rất lo lắng cho con Đại Ưng bên dưới, không biết tình hình của nó là như thế nào rồi.
Bụi mù dần dần tán đi, chỉ thấy Đại Ưng nằm rạp trên mặt đất, xung quanh thân hình có từng đốm lông lởm chởm, nhìn thấy cảnh này, cả đám yêu thú đều nhịn không được “phọt” cười một cái.
Không vì cái gì khác, giờ khắc này một nhóm lông của Đại Ưng đã biến mất không thấy, trên người ẩn ẩn còn có “mùi hương” bay ra, từng đốm cháy đen hiện rõ trên thân, khiến một đám yêu thú không nhịn được cười lên ha hả.
Nhìn thấy Đại Ưng không sao, khí huyết trên người vẫn còn tràn đầy lắm, chẳng qua là trúng một đao kia cho nên tinh thần có chút choáng mà thôi, nghỉ ngơi một thời gian hẳn là không có việc gì.
Lục Hổ thấy mọi chuyện không sao liền thở phào một hơi!
Người lịch luyện lần này cũng quá hung mãnh rồi đi, nếu không cho tên nhóc này một chút giáo huấn, hắn e rằng không biết khu rừng này chính là do ai chưởng quản.
Lục Hổ nhìn về phía thiếu niên vừa định gầm lên một tiếng thì nó sững sờ tại chỗ, nó không nghĩ tới, tên nhóc kia thế mà chạy?
Giờ khắc này, Nhất Minh cũng không lo được nhiều như vậy, v·ết t·hương trên người của hắn bắt đầu nứt toác, máu tươi không ngừng vẫy xuống khu rừng bên dưới, hắn lấy ra linh thạch bắt đầu cho vào trong miệng, một đường ngự không hướng về phương xa mà đi.
“Ngao!”
Lục Hổ nhìn thấy cảnh này liền gầm lên một tiếng, nó không nghĩ tới, tên nhóc này thế mà chạy nhanh như vậy, trong chớp mắt liền đã biến mất không thấy.
Một tiếng hổ khiếu vang vọng khu rừng, toàn bộ chim chóc ở xung quanh đều hoảng loạn cả lên, cả bầy chim đều nhao nhao kêu to không ngừng rời xa nơi đây.
“Đuổi theo!” Lục Hổ phân phó một tiếng.
Ba con yêu thú còn lại cũng không có chần chờ, toàn bộ đều xuất ra bản lĩnh của chính mình truy đuổi tên nhóc kia, chỉ còn lại mỗi Đại Ưng là đang trong cơn mê vẫn chưa tỉnh lại mà thôi.
Sau tiếng gầm, Lục Hổ liền nhảy vọt một cái, cả người phóng lên tận trời, cái mũi không ngừng ngửi ngửi đánh hơi một chút, nương theo mùi huyết tinh để lại mà truy đuổi đi theo, nó tin tưởng, tên thiếu niên này hẳn là không cách nào đi xa cho được.
“Không thể ăn ngươi, chẳng lẽ hổ gia ta còn không “chơi đùa” với tên nhóc con như ngươi được hay sao?” nghĩ như vậy, toàn thân Lục Hổ tựa như một ánh lục quang từ trên không trung rơi xuống, sau đó lại tiếp tục phóng lên tận trời, chỉ trong vài cái hô hấp, bản thân đã cách nơi này rất xa.
Mà theo tiếng Hổ gầm lên, đồng thời ba con yêu thú còn lại cũng vận dụng thủ đoạn của chính mình, không ngừng ra lệnh cho toàn bộ yêu thú tại bên trong rừng rậm hoang sơ truy đuổi lùng bắt tên nhóc kia.
Nhất thời, tin tức lan tràn khắp bốn phương tám hướng, toàn bộ khu rừng tựa như b·ạo đ·ộng đồng dạng, rất nhiều Nhất giai yêu thú liền nhao nhao thành quần kết đội mà đi, chỉ trong mấy chốc, một đoàn thú triều lập tức càn quét toàn bộ ngóc ngách, không chừa lại một chút kẽ hở nào.
Nhất Minh cũng nhận ra bất thường, hắn không ngừng chốn chạy vào trong rừng sâu, không dám ngự không ở trên cao, tránh cho đám yêu thú kia nhìn thấy chính mình.
Bản thân hắn bây giờ không cách nào phát khởi đao hồn cho được, điều này đồng nghĩa với việc hắn không cách nào chống lại bốn con yêu thú nhị giai kia, cho nên đành phải đưa ra hạ sách này.
Thân hình của Nhất Minh không ngừng xuyên qua từng cây đại thụ ở bên dưới, bản thân không ngừng hấp thu linh khí bổ sung tiêu hao.
Hắn thề, sau này sẽ không tùy ý vận dụng khí huyết để cách không công kích nữa, thật mẹ nó quá hao phí!
Khí huyết lực lượng hoàn toàn không giống với linh khí của bản thân, một khi cách không công kích đi ra sẽ không cách nào bổ sung lại cho được, mà muốn bổ sung lại cũng cần một khoảng thời gian khá dài, trừ khi bản thân có những thiên tài địa bảo ẩn chứa huyết khí ở bên trong.
Chính vì điều này mà hiện giờ Nhất Minh trông tái nhợt vô cùng, một trận chiến vừa rồi hắn tiêu hao không nhẹ, một đường tiếp tục phi hành ở bên dưới, những hàng cây liên tiếp lui về phía sau.
Nhất MInh cảm nhận được, có rất nhiều ánh mắt đang quan sát lấy chính mình, điều này khiến hắn cảm thấy bất đắc dĩ vô cùng, chính mình mặc dù đã dùng khí huyết phong bế v·ết t·hương, nhưng mùi máu trên người cũng không cách nào che giấu được nha, muốn trốn khỏi đám yêu thú này hẳn là không cách nào làm được rồi.
Nhưng dù vậy hắn cũng không muốn đứng tại chỗ chịu c·hết, chỉ cần chính mình có thể gắng gượng qua khoảng thời gian này, sau khi kết thúc lịch luyện, bản thân liền có thể trở về.
“Vù vù!”
Đang lúc Nhất Minh suy nghĩ lúc, một thanh âm xé gió ở xung quanh nhanh chóng truyền tới, một bàn tay to lớn với hào quang màu nâu từ trên đỉnh đầu của Nhất Minh hạ xuống, giống như một tòa cự sơn đang đổ sầm mà xuống, đánh về phía của hắn.
Nhất Minh nhìn thấy cảnh này, hắn liền quát chói tai một tiếng, mặc dù bản thân bị trọng thương không cách nào đối chiến với nhị giai yêu thú, nhưng một con khỉ nhất giai cũng dám ra tay với hắn, đây mà muốn c·hết mà.
Nhất Minh kêu to vô cùng thần dũng, trường đao trong tay ngang nhiên huy động, hồng quang lượn lờ, hắn như một đầu hung thú bị kích phát thú tính, một đao thẳng tắp nghênh chiến về phía trước, tuy vóc người so với nắm đấm này phải nhỏ bé rất nhiều, nhưng hắn cũng không có sợ hãi mà chiến ý càng thêm nồng đậm.
Cả hai vọt lên, một đao cùng với một quyền v·a c·hạm, tinh khí dâng trào, gió lớn vù vù thổi mạnh khiến cho cái cây ngọn cỏ xung quanh đều rung động kịch liệt không thôi, bên dưới ẩn ẩn còn có từng tảng cự thạch bị dư ba tác động đến, lập tức lăn khỏi nguyên địa.
Hai bên liều mạng tranh đấu, Nhất Minh và con khỉ này đều b·ị đ·ánh bật ra xa, cuộc v·a c·hạm đầu tiên này hung hiểm vô cùng, một đao mang theo lực lượng khí huyết gia trì ở bên trên, hầu tử cũng là như thế, song phương đều đã nhận ra thực lực của nhau.
Cảm nhận được một đao của chính mình thế mà không cách nào g·ây t·hương t·ích cho con hầu tử này, Nhất Minh kinh ngạc không thôi.
Hắn không nghĩ tới, một đao này mặc dù chính mình không dùng đao ý gia trì, nhưng lực lượng cũng hẳn là đạt tới nửa bước Chân Nguyên cấp độ a, mà còn không phải là loại mới vào nửa bước Chân Nguyên loại kia, con khỉ này thế mà ngăn được?
Điều này khiến Nhất Minh quả thực không hiểu nổi, trong khu rừng này, tùy tiện xuất hiện một con nhất giai yêu thú đều mạnh như vậy sao?
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà a, hắc hắc!