Chương 309: Rừng rậm hoang sơ
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Bước vào bên trong bảo khố, Nhất Minh hiện giờ muốn xem xét một chút, chính mình hiện tại có thể tại bên trong không gian rèn luyện được bao nhiêu thời gian, lúc trước chưa bước vào top mười thì cũng thôi đi, hiện giờ đã xếp hạng thứ bảy, không thể nghi ngờ là có thể sử dụng món đồ này rồi.
Bước tới gần cái trụ cao to phía trước, Nhất Minh cẩn thận quan sát một hai, so với lần trước hoàn toàn khác biệt, hiện tại phía trên cái trụ đã hiển thị một cái tin tức.
Nhìn tin tức này xong, Nhất Minh đã hoàn toàn hiểu rõ, chính mình có thể tại bên trong không gian này tiến hành tùy ý chọn một loại địa vực đặc thù để tu luyện ở bên trong, với xếp hạng thứ bảy này, chính mình có thể tại bên trong đó tu hành bốn canh giờ.
Bốn canh giờ a!
Mặc dù nói bốn canh giờ đối với hắn quả thật hơi thiếu một chút, nhưng miễn miễn cưỡng cưỡng có thể chấp nhận được, mà lại, hắn còn chưa biết bên trong đó ẩn chứa cái gì đâu, cho nên rất là hiếu kỳ muốn trải nghiệm một phen.
Tâm thần đầu nhập vào bên trong cái trụ, Nhất Minh có thể nhìn thấy được có rất nhiều loại hình không gian, nhìn nhìn một chút, hắn tùy ý chọn một cái, dù sao thì hắn cũng không biết cái nào là cái nào, chỉ có thể biết được mỗi cái tên mà thôi.
Ngay khi Nhất Minh quyết định một sát na, một cỗ lực lượng vô hình từ giữa hư không bao phủ toàn thân của hắn, trong nháy mắt, Nhất Minh đã biến mất không thấy.
Hắn chỉ thấy, tầm mắt của bản thân bị kéo dài vô hạn, khiến đầu óc của hắn “ong ong” không thôi, bất tri bất giác đã nhắm mắt lại, đến khi mở mắt ra lúc, bản thân liền đã xuất hiện tại một khu rừng rậm ở bên trong.
Nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh, Nhất Minh không khỏi sững sờ!
“Đây là…”
Nhìn thấy một mảnh rừng cây vô cùng to lớn ở trước mắt, từng chiếc cây đại thụ chọc trời sừng sững ở xung quanh, từng tán cây bao phủ mấy chục trượng ở trên không trung, lộ ra hùng vĩ vô cùng!
Đứng ở bên dưới, Nhất Minh cảm giác được chính mình thật là nhỏ bé, từng tia nắng ở trên cao len lỏi qua từng tán cây chiếu rọi xuống bên dưới, thanh âm xào xạc mang theo từng làn gió mát liên tục thổi đến, rất là thoải mái!
“Đây là…. rừng rậm hoang sơ sao?”
Quan sát một vòng xung quanh, tất cả dường như là một mảnh sơn thanh đồng dạng, ở bên dưới những bóng đại thụ này, Nhất Minh cảm giác được một loại dễ chịu vô cùng, giống như một đứa trẻ được nằm trong vòng tay người mẹ đồng dạng, rất là hạnh phúc.
Cẩn thận hít sâu một hơi, Nhất Minh cảm giác toàn thân “thần thanh khí sảng” tại nơi đây dường như có một loại linh khí vô cùng đặc thù, nó có thể khiến cho cơ thể chính mình cảm giác như được tân sinh đồng dạng, Nhất Minh có thể cảm nhận được sinh cơ tràn đầy khắp nơi.
Hắn không hiểu vì sao chính mình lại có loại cảm giác này, có lẽ là do những cây đại thụ này phát ra đi, hoàn toàn trái ngược với cái tên “rừng rậm hoang sơ” của tòa không gian này, theo liên tưởng của hắn, đây hẳn là một cảnh tượng hoang tàn mới đúng.
Nhưng hiện giờ xem ra, hoàn toàn không giống như vậy a!
Đang lúc Nhất Minh cảm khái không thôi lúc, từng tiếng xào xạc từ bốn phương tám hướng truyền tới, nghe được thanh âm này, hắn ngay lập tức nâng cao cảnh giác, quan sát xung quanh.
Không biết bởi vì cái gì, Nhất Minh cảm giác được chính mình dường như bị cái gì đó bao vây đồng dạng, khắp nơi đều có thanh âm truyền tới, điều này khiến hắn nhíu mày một cái.
Âm thầm thúc dục lực lượng bên trong cơ thể, tùy thời có thể kích phát ra ngoài, tay của hắn nắm chặt trường đao, toàn thân khí huyết đều đã bao bọc toàn thân, lẳng lặng chờ đợi.
“Ngao!”
Một tiếng hổ khiếu từ phía xa xa vang lên, nghe được thanh âm này, sắc mặt của Nhất Minh không khỏi đại biến!
Không vì cái gì khác, bởi vì thanh âm này khiến đầu óc của hắn bắt đầu “ong ong” không thôi, dường như bị một thanh cự chùy nện thẳng vào đầu đồng dạng, thật mẹ nó đau đầu nha!
Nhất Minh liền biết, không gian rèn luyện không có khả năng mang chính mình tới một nơi để “nghỉ dưỡng” như vậy, lần này thì tốt rồi, đầu óc thì “ong ong” một mảnh, ánh mắt thì bắt đầu mơ hồ, khung cảnh phía trước dường như bị nhòe đi một dạng, cảm giác không hề dễ chịu.
Nhất Minh ngay lập tức kích phát đao ý của bản thân, không phải để t·ấn c·ông, mà để chém tan cỗ lực lượng đang áp chế tâm thần của chính mình, trong nháy mắt, thân thể của hắn lảo đảo một cái, ánh mắt tràn đầy ngưng trọng nhìn về phía trước.
“Đến rồi!”
Một tiếng “xào xạc” vang lên, từ bên trong rừng rậm phía trước cách hắn hơn năm mươi trượng, một đầu đại hổ phóng ra, toàn thân đều có từng mảng hoa văn màu trắng, cả người màu xanh lục, khiến Nhất Minh không khỏi sững sờ!
Đại hổ màu xanh lục?
Nhưng không kịp để hắn suy nghĩ bao lâu, lục hổ với thân hình to hơn hai trượng đã hướng về phía hắn phóng tới, thân thể khổng lồ cùng với khí tức phát ra rất là cường đại, khiến sắc mặt của Nhất Minh vô cùng ngưng trọng!
Hắn không biết chính mình nếu c·hết ở trong đây, bản thân sẽ như thế nào, dù sao thì chính mình cũng không có nhận được bất kỳ tin tức gì từ Thiên Đài cáo tri, dẫu sao thì trước kia, cho dù là tiến vào đấu chiến đài thì đều sẽ có tin tức thông báo cho mình.
Lục hổ với hình thể to lớn, một chiếc chân trước của nó cũng đã bao phủ một mảnh khu vực rồi, nó hung hăng lấy một chân từ phía trên cao hướng về phía con người nhỏ bé bên dưới vỗ xuống.
Bóng mờ bao phủ, thân hình Nhất Minh khẽ động, toàn thân lắc mình một cái, Quỳ Hoa Trục Nhật nhanh chóng được thi triển.
Oanh!
Chỉ nghe một tiếng ầm vang chấn động, đầy trời bụi mù bốc lên bốn phía, một cỗ khí lãng lấy Lục Hổ làm trung tâm bắt đầu lan ra hơn mười trượng xung quanh, khiến rừng cây đều xao động không thôi.
Đại địa bên dưới liền lõm vào một cái lỗ lớn, từng tia rạn nứt bắt đầu lan tràn mà ra, trên thân Lục Hổ còn ẩn ẩn mang theo một cỗ lực lượng bao phủ xung quanh, khiến cả người nó đều toát lên từng vầng lục quang, tựa như từng điểm tinh quang lấp lánh xung quanh đồng dạng, rất là kỳ lạ.
Thân hình của Nhất Minh hiện giờ đã cách Lục Hổ mười trượng xa, còn chưa đứng vững thân hình liền đã bị một cỗ khí lãng đập thẳng vào mặt, khiến toàn thân của hắn đều lướt về sau một đoạn mới có thể dừng lại được, điều này khiến hắn rất là kinh ngạc!
“Con mèo này… thế mà là nhị giai yêu thú!” ánh mắt Nhất Minh kinh ngạc không thôi, hèn chi chính mình sử dụng đao ý mới miễn cưỡng lắm chặt đứt được cỗ lực lượng khuấy động tâm thần vừa rồi, thì ra là nhị giai yêu thú, nếu là như vậy thì mọi chuyện liền có thể giải thích thông.
Nhị giai yêu thú, bản thân không thể nghi ngờ là có thể so với tu sĩ Chân Nguyên cảnh cường giả, nhìn lực lượng mà “con mèo” này phát ra, hẳn là không phải vừa mới tấn thăng a!
Đối với điều này, Nhất Minh quả thật không thể hiểu nổi, chính mình chỉ mới là Luyện Thể võ giả đâu, bản thân còn chưa có hoàn toàn bước vào Luyện Thể bát trọng, thế mà tòa không gian phong ấn này lại để cho chính mình gặp phải nhị giai yêu thú, đây là ngại chính mình sống lâu hay sao?
Đây quả thật là không nói đạo lý a!
Nếu tính ra, chính mình nếu vận dụng Đao Hồn thì có lẽ cùng với Chân Nguyên cảnh vật tay một hai, nhưng muốn chiến thắng cũng không hẳn là có thể làm được nha.
Từng dòng suy nghĩ liên tục lóe lên trong đầu của hắn, rất nhanh, Nhất Minh liền minh bạch mọi chuyện rồi.
“Không hổ là “không gian rèn luyện a, thật mẹ nó là một cái đồ tốt nha!” Nhất Minh vừa kinh hỉ nhưng cũng vừa cắn răng nói một tiếng.
Mặc dù Thiên Đài có thể biết được cực hạn của chính mình mà đưa ra mức độ rèn luyện cho phù hợp, không thể nghi ngờ, chính mình nếu bộc phát Đao Hồn để chiến đấu, bản thân hẳn là có thể cùng với Chân Nguyên cảnh sơ kỳ tu sĩ vật tay một hai, tương ứng với yêu thú chính là cấp bậc nhị giai.
Nhưng Thiên Đài cũng thật mẹ nó h·iếp người quá đáng rồi đi?
Giờ khắc này, xung quanh Nhất Minh bị tầng tầng yêu thú bao vây, có tất cả năm con yêu thú đang bao bọc lấy chính hắn, khiến hắn không khỏi nuốt nước bọt một cái.
“Một đầu Lục Hổ còn chưa nói, hiện giờ còn có một đầu mãng xà, một đầu đại ưng, một đầu hắc viên và một đầu…”
“Ngạch?”
“Còn một con nữa đâu?” Nhất Minh nhìn xung quanh một cái, rõ ràng chính mình vừa nhìn thấy còn một con nữa xuất hiện, giờ khắc này đã biến mất không thấy.
Không đợi Nhất Minh suy nghĩ nhiều, từ phía dưới chân đã truyền đến trận trận ba động cực kỳ mãnh liệt, khiến sắc mặt của hắn bắt đầu tái xanh không thôi.
“Không tốt!”
Nhất Minh vừa kịp kinh hô một tiếng, hai chân liền dẫm mạnh một cái, cả người bắn vọt lên cao, trong nháy mắt, một con chuột với bộ móng vuốt cùng với hàm răng sắc nhọn từ dưới đất vùng lên, một cỗ cự lực khiến mặt đất vỡ tan tung tóe khắp nơi, lộ ra một bộ thân thể to gần hai trượng đại thử xuất hiện ở sau lưng.
Nhất Minh mắng to không thôi, không đợi hắn suy nghĩ, đã thấy một đầu đại ưng lấy tốc độ cực kỳ nhanh chóng lao tới, thanh âm tựa như xé nát không gian đồng dạng, một đoàn bạch quang phá không mà đi, hướng thẳng về phía thân hình của hắn không chút lưu tình nào.
Nhất Minh cũng không dám khinh thường, cánh tay nắm chặt thanh đao, Đao Hồn tề xuất, một con tiểu long màu hồng bắt đầu quay xung quanh trường đao, hét to một tiếng, một đao chém ra.
Lấy tu vi của hắn bây giờ, khi sử dụng đao hồn thì lực công kích có khả năng ngang bằng với Chân Nguyên cảnh, nhưng nếu so về khả năng phản ứng cùng với tốc độ mà nói, hoàn toàn không phải là đối thủ, bởi vì hắn chỉ là Luyện Thể cảnh mà thôi!
Nhưng rất may là, trên thân truyền tới cảm giác khó chịu cùng với vào sinh ra tử ma luyện bấy lâu nay, khiến cho Nhất Minh không hề do dự một chút nào, toàn lực chém ra một đao, có thể nói toàn bộ một đao này chính là một đao mạnh nhất mà hắn từ lúc thức tỉnh đao hồn cho tới bây giờ mới lần đầu tiên mang ra đối địch.
Một ánh hồng quang không chút lưu tình nào phá không bay đi, đại ưng nhận thấy được một đao này rất không bình thường, nó không biết đây có phải là sự thật hay không, bản thân liên có một chút do dự.
“Mau tránh!” một tiếng gầm gừ vang lên, chỉ lấy Lục Hổ miệng nói tiếng người quát to một tiếng.
Liền thấy một đao sắp v·a c·hạm vào người của chính mình, Đại Ưng lập tức lách mình một cái, một đao bay vụt lướt qua, một đốm lông tung tóe trên không, suýt chút nữa thì cắt thẳng vào trong người của nó, khiến đại ưng hoảng hốt không thôi.
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà a, hắc hắc!