Chương 300: Năng lượng? (4000 chữ)
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Bởi vì hạn chế việc sử dụng khí huyết để đối địch, Nhất Minh đành phải vận dụng linh khí bên trong cơ thể để chiến đấu, bản thân thì ngậm sẵn một khối linh thạch trong miệng liên tục bổ sung tiêu hao, cho nên hắn cũng không có e sợ linh lực bên trong kinh mạch bị hao hết.
Lần thuế biến vừa rồi, kinh mạch bên trong cơ thể đã lớn hơn rất nhiều, hiện tại không những đủ để chèo chống cho chính mình ngự không, mà còn có thể phần nào phát động công kích.
Bản thân thì không ngừng hấp thụ linh khí bên trong linh thạch bổ sung tiêu hao, thanh tiên áo tím càng đánh càng lộ ra khó coi vô cùng.
Chính mình hao tổn nhiều linh lực như vậy phát khởi công kích, tên thiếu niên kia vẫn không hề có dấu hiệu yếu thế một chút nào sao?
Mặc dù bản thân hắn có lui lại một hai bước, nhưng bản thân vẫn còn có thể ngăn chặn công kích của chính mình, đây là tình huống như thế nào?
Hắn hoàn toàn không hiểu a!
Chẳng lẽ nói, tên thiếu niên này có thể dự trữ linh lực nhiều hơn một võ giả ngưng luyện ba giọt nguyên dịch hay sao?
Đây quả thật là không có khả năng!
Phải biết, nguyên dịch chính là do bản thân linh lực ngưng tụ mà thành, cho nên cũng có thể mang ra để sử dụng như nguồn lực lượng dự trữ.
Chiếu theo tình huống này, chính mình có thể tiếp tục phát khởi công kích thêm một canh giờ nữa, nếu như không thể mang tên này cầm xuống mà nói, chính mình e rằng không còn cách nào.
Cũng không thể mang nguyên dịch ra sử dụng đi?
Nếu thật làm như vậy, e rằng thứ tự xếp hạng của chính mình sẽ bị dao động ngay lập tức, những thiên kiêu khác sẽ không từ bỏ cơ hội đạp chính mình xuống để leo lên phía trên.
Phải biết, muốn ngưng luyện ra một giọt nguyên dịch cũng không hề đơn giản, nó cần thời gian đủ nhiều để tích lũy, hoặc là cần một lượng tài nguyên đủ nhiều để chèo chống mới được.
Chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra a!
Mà giờ khắc này, đám người tại bên trên bình đài đã vô cùng ngây dại rồi, bọn hắn không nghĩ tới, cả hai đều đã đánh gần một canh giờ, thế mà thiếu niên kia vẫn chưa có dấu hiệu bại trận.
Mặc dù bản thân bị thuật pháp ép lui về phía sau nhưng vẫn không hề ngã xuống, điều này càng khiến đám người không khỏi rung động trong lòng!
Trong mắt bọn hắn, tên thiếu niên này hẳn là đang cố gắng chống cự đi, một tên thiếu niên biết năng lực không đủ nhưng vẫn không hề chịu thua khuất phục, đây là bản lĩnh cỡ nào a!
Đổi lại là bọn hắn, bọn hắn tin chắc rằng chính mình không cách nào làm được như vậy, có lẽ đây chính là tố chất mà thiên kiêu cần có đi?
“Trời ạ, phát sinh chuyện gì thế này, tại sao ta nhìn tên thiếu niên kia lại có một cảm giác xúc động mãnh liệt như vậy?” trong đám người liền có một thanh âm phát ra.
Bọn hắn đều không nghĩ tới, một thiếu niên thiên kiêu lại có thể kiên cường đến như vậy, nếu như thiếu niên này mà thắng, bọn hắn thua trận cược này cũng không tiếc.
Đương nhiên, nếu thiếu niên này bại trận thì càng tốt a, nhưng nhìn bộ dáng này, e rằng muốn bại trận cũng cần thêm một chút thời gian đi.
Mà tình huống này, chính là Nhất Minh muốn “bày ra” cho đám người ngoài kia nhìn thấy.
Hắn muốn để cho đám người này thấy được, hắn chiến thắng tên thanh niên này cũng không phải là chuyện dễ dàng, chính vì lẽ đó mà việc hắn chiến thắng tên tiếp theo cũng không hề đơn giản.
“Haha, cái hố to như vậy, các ngươi phải nhảy xuống đó nha, cũng không nên uổng công ta đào đi!” Nhất Minh thầm nghĩ trong lòng, chỉ cần cho đám người ngoài kia nhận thấy chính mình “không có khả năng chiến thắng” là được, việc còn lại cứ để cho Hổ lão lo.
Tình huống này cứ kéo dài thêm gần một canh giờ mới miễn cưỡng ngừng lại, thanh niên áo tím nhìn thấy thiếu niên bên dưới vẫn còn có thể đứng vững được, sắc mặt của hắn không khỏi đen lại, tên này quả thật là biến thái a!
Mặc dù thiếu niên trước mắt không ngừng thở hổn hển, bản thân dường như muốn ngã xuống đồng dạng, nhưng hắn biết, tên thiếu niên này không có khả năng ngã xuống dễ dàng như vậy, chỉ cần nhìn vào các đạo thuật pháp không ngừng bị triệt tiêu liền biết.
Toàn bộ công kích của chính mình đều bị tên thiếu niên này ngăn chặn, bên ngoài thân thể của hắn chỉ bị một chút v·ết t·hương ngoài da mà thôi, không hề có bất kỳ tổn thương nào ở bên trong, đây quả thật là một điều không thể tin nổi.
Nếu như hắn đã có khả năng ngăn chặn công kích, vì sao lại không chủ động t·ấn c·ông đâu này?
Thanh niên áo tím cũng không có tiếp tục dây dưa ý tứ, toàn bộ linh lực vốn có của hắn đã tiêu hao gần như đến cực hạn, nếu đánh tiếp, bản thân hắn e rằng cần phải tiêu hao nguyên dịch bên trong cơ thể, đánh đổi này quả thật không hề có lời một chút nào.
Nhìn thấy thanh niên áo tím cũng không còn tiếp tục công kích, Nhất Minh liền lộ ra một vệt mỉm cười.
“Thế nào?”
“Ngươi không tiếp tục đánh nữa vậy thì tới lượt của ta a.”
Nghe được lời này, khóe miệng của thanh niên áo tím không khỏi giật giật một cái, tên này vẫn còn sức lực để chiến tiếp hay sao?
Dường như đáp lại nghi hoặc trong lòng của hắn, Nhất Minh nâng lên trường đao vồ g·iết đi tới.
Khí huyết trên cơ thể bộc phát mà ra, nhưng giờ chỉ là một tầng huyết tơ nho nhỏ mà thôi, rất là mờ nhạt, so với lúc nảy hiện ra phải phù phiếm hơn rất nhiều, nhìn vào tựa như lúc nào cũng có thể tan biến đồng dạng.
Hắn cố ý làm ra như thế để đám người bên ngoài nhìn thấy, nhưng âm thầm lại vận dụng đao ý khóa chặt thanh niên áo tím, khiến sắc mặt của hắn kinh hãi không thôi!
Cảm giác được toàn thân chính mình bị một loại khí cơ khóa chặt, da đầu của hắn đều có chút run lên, lại là cảm giác này!
Thế là thanh niên áo tím không nói hai lời, bản thân liền chủ động nhận thua lui ra bên ngoài.
Dù sao thì cũng chỉ rơi xuống một hạng mà thôi, chính mình sau khi khôi phục liền có thể khiêu chiến hắn đánh lại một trận, điều này cũng không có tổn thất cái gì.
Nhìn thấy thiếu niên gọi “Minh Tôn” kia thế mà chiến thắng, một đám người không khỏi chửi mẹ, hận không thể mang tổ tông mười tám đời của thanh niên áo tím đều hỏi thăm sức khỏe một lần.
“Lại chủ động nhận thua?”
“Con bà nó, ta nghi ngờ hai tên này không chừng đang cấu kết với nhau lừa chúng ta đi?”
“Suỵt, con bà nó ngươi đây là muốn hại c·hết chúng ta hay sao? Ngươi không biết lai lịch của thanh niên áo tím kia khủng bố thế nào à?”
Một đám người nhốn nháo không thôi, bọn hắn đều không nghĩ tới sẽ là loại kết quả này, lại một thiên kiêu nữa từ chủ động nhận thua, tên thiếu niên này cũng quá bất thường rồi đi?
Nhất Minh cũng không có ngừng diễn ý tứ, hắn còn không quên “phun ra một ngụm máu tươi” đâu, bản thân cũng không còn lưu lại nơi này, liền trở về khách điếm “dưỡng thương” đi.
Sau một ngày, Nhất Minh liền quay trở lại bình đài phía trên, điều này khiến cho đám người trở tay không kịp, bọn hắn còn tưởng đâu tên thiếu niên này cần phải nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng chứ, ai ngờ đâu chỉ một ngày sau liền đã quay trở lại rồi.
Nhất Minh tiếp tục vận dụng chiêu thức cũ khiêu chiến người xếp hạng ở phía trên, cho dù là hắn đối đầu với bất kỳ võ giả nào, bản thân đều sẽ “lâm vào trọng thương” rồi trở về “dưỡng thương”.
Ai ai cũng đều bị cuốn vào một dòng suy nghĩ: “Tên thiếu niên này đã tới cực hạn rồi, người xem trận chiến lần trước, hắn chẳng phải suýt chút nữa không gánh nổi sao? Lần này chắc chắn là không cách nào chiến thắng cho được!”
Nhưng cũng có người nhận ra không đúng, còn về việc không đúng ở chỗ nào thì không cách nào nói ra được, dù sao thì ai ai cũng nhìn thấy tên thiếu niên này mỗi lần chiến thắng đều chật vật vô cùng.
Nhất Minh tiếp tục “dưỡng thương” hai ngày sau đó liền bắt đầu khiêu chiến đi, thanh niên áo tím vốn định chờ đợi bản thân khôi phục hoàn toàn rồi phục thù trở lại, ai ngờ đâu lại nhận một tin tức, tên thiếu niên Minh Tôn kia thế mà g·iết vào vị trí thứ 61 rồi.
Người xếp hạng vị trí 61 hắn đương nhiên là biết đến, đối phương phải cường đại hơn chính mình một bậc, chính mình mới ngưng luyện ra được ba giọt nguyên dịch mà thôi, mà người kia đã ngưng luyện ra bốn giọt rồi, nồng độ linh lực cùng với chiến lực phải vượt trên chính mình, muốn chiến thắng cũng không phải dễ dàng như vậy.
Hơn nữa, mặc dù những thiên kiêu nằm trong top sáu mươi đều đã ngưng luyện ra bốn giọt nguyên dịch, nhìn thì có vẻ không khác gì nhau, nhưng quá trình tích lũy của mỗi người đều không giống, cùng với công pháp lĩnh ngộ và khả năng ứng biến trong chiến đấu, tất cả đều sẽ ảnh hưởng tới xếp hạng của bản thân.
Không thể nghi ngờ, những thiên kiêu bước vào bậc xếp hạng này đều không phải là quả hồng mềm mặc người nhào nặng, ai ai cũng đã trải qua thiên chùy bách luyện, chiến lực càng không thể xem thường.
Thế mà tên thiếu niên Minh Tôn kia vẫn có thể chiến thắng được, điều này khiến hắn vô cùng bất ngờ a!
Hắn còn tưởng tên thiếu niên Minh Tôn đang còn dưỡng thương đâu, chính mình còn chưa khôi phục hoàn toàn thì tên này đã vượt lên phía trước, tên này quả thật là biến thái mà.
Nghĩ tới đây, thanh niên áo tím liền lắc đầu không thôi, người so với người quả thật là chênh lệch quá đi, nhớ lại cỗ lực lượng sắc bén khóa chặt chính mình trước đó, thanh niên áo tím liền minh bạch tất cả.
“Đao ý, quả nhiên phi phàm!” thanh niên áo tím thở dài một hơi, tiếp tục bế quan dưỡng thương đi.
Cứ thế lại nửa tháng trôi qua, cái tên “Minh Tôn” lại g·iết vào top 11, trung bình cứ cách hai ngày Nhất Minh liền chiến một trận, điều này khiến một đám người trợn mắt hốc mồm không thôi.
Bọn hắn đều không nghĩ tới, chính mình đều đã đoán đến phân thượng này, thế mà tên thiếu niên này lại có thể g·iết thẳng tới bậc xếp hạng này cho được.
Chẳng lẽ những linh quả kia lại có hiệu quả lớn như vậy hay sao?
Có thể khiến một tên võ giả chưa ngưng luyện nguyên dịch có thể tăng trưởng đến loại mức độ này, đây quả thật là không cách nào tưởng tượng nổi a.
Đối với việc này, Nhất Minh chỉ là mỉm cười cho qua mà thôi, hắn hối đoái linh quả chủ yếu là để tích lũy tự thân để có thể mở ra thập nhị mạch, từ lúc hắn chiến thắng tên thanh niên áo tím tới tận bây giờ, bản thân đã tích lũy được 421 thiên kiêu điểm, đầy đủ để hắn hối đoái 42 viên linh quả.
Theo bậc xếp hạng tăng cao, thiên kiêu điểm cũng vì đó mà tăng theo.
Từ lúc hắn bước vào top bảy mươi, mỗi bậc xếp hạng liền cho đến ba thiên kiêu điểm, đến khi vào top sáu mươi thì là bốn điểm, cứ như vậy mà tính tới.
HIện tại, Nhất Minh đã bước vào top 11, đến giờ khắc này, hắn chỉ có thể khiêu chiến đối thủ xếp phía trên của mình một vị mà thôi, đối với điều này Nhất Minh vẫn là hiểu rõ, bước vào top mười đã không còn giống như trước kia thoải mái vượt bậc khiêu chiến như vậy.
Mà bốn mươi hai viên linh quả đều hiện đang nằm gọn tại bên trong túi trữ vật của hắn, hắn vốn thường xuyên hối đoái ra linh quả trước mặt người khác là vì muốn để cho bọn họ minh bạch, thực lực của hắn cũng có tăng lên, cho nên mới có thể chiến thắng như vậy.
Nhưng thực ra, Nhất Minh vốn chỉ cần sử dụng đao ý liền đã có thể đánh cân sức với một đám võ giả này rồi.
Nếu đổi lại là trước khi đột phá hắn còn không có khả năng làm được như vậy, chí ít cũng phải phát động đao hồn mới có khả năng chiến thắng cho được.
Nhưng vì bản thân đã thành công đột phá Luyện Thể tầng bảy, cũng có thể coi như là đồng cấp với đám võ giả này, cộng thêm đao ý của bản thân, muốn chiến thắng quả thật là không khó chút nào.
Lúc hắn chiến đấu với tên võ giả tại bậc xếp hạng thứ 11 thời điểm, tên võ giả kia không sai biệt lắm đã ngưng luyện ra mười giọt nguyên dịch, bản thân hắn vốn dĩ đã có thể bắt đầu kết thành Chân Nguyên rồi.
Hỏi thăm một phen, Nhất Minh mới biết là hắn còn đang hướng tới việc ngưng luyện ra thêm càng nhiều nguyên dịch.
Tên này không thể nghi ngờ là không muốn thành tựu Chân Nguyên phẩm chất kém như vậy, mỗi võ giả đều có cực hạn, hắn tự tin cực hạn của chính mình không tại mười giọt nơi đó, cho nên mới có quyết định như vậy.
Mà khi nhìn thấy Nhất Minh chiến cân sức với hắn, hắn mới đành nhận thua để cho Nhất Minh thay vào vị trí của chính mình.
Hắn không muốn nguyên dịch mà chính mình hao tâm tổn sức ngưng luyện ra lại mang đi sử dụng mất, đặc biệt là đối với một người võ giả sắp thành công ngưng luyện ra giọt thứ mười một như hắn.
Đối với chuyện này, Nhất Minh vẫn là cười cười cho qua, hắn cũng không có ý kiến cái gì, dù sao thì tên này không thua cũng không được.
Phải công nhận một điều là, với tu vi hiện tại của chính mình cộng thêm đao ý của bản thân, hiện tại chỉ có thể đánh ngang sức với võ giả ngưng luyện mười giọt nguyên dịch, mà bản thân chính mình còn ẩn ẩn rơi vào hạ phong một chút, tu vi vẫn là có chút chênh lệch a!
Hôm nay bầu trời có chút âm u, thiên không bên trên có từng đoàn hắc vân tụ đến, ẩn ẩn còn có sấm rền nổ vang, khiến cả tòa thành Liễu Tây đều bị mây đen che phủ, cảm giác rất là khó thở.
Từng cơn gió mạnh thổi qua, cuốn lên những phiến lá cây bay lả tả trên đất, mọi người đều bước ra ngoài ngẩn đầu nhìn về không trung, không biết là có chuyện gì xảy ra a?
Tiếng gió hiu hiu khiến tâm thần của một đám tu sĩ rất là căng cứng, đây là khí thế của cường giả đang bắt đầu giao phong đi?
Một đám Chân Nguyên cảnh tu sĩ không ngừng quan sát thiên tượng, Tuyết Ngưng nàng cũng ở trong đó, theo nàng nhìn thấy, cấp bậc này chí ít là khí thế của Thần Quân cường giả mới có thể làm đến a!
Nàng thật không minh bạch đây là có chuyện gì xảy ra, một Chân Nguyên cảnh nho nhỏ như chính mình quả thật là không có khả năng tham dự vào, chỉ còn cách lẳng lặng nhìn về không trung mà thôi.
Mặc dù uy áp khiến người ta rất là khó thở, nhưng không hề thương tổn tới những người bên trong thành mảy may, đây không thể nghi ngờ là có cường giả đứng ra ngăn chặn cỗ uy áp này lại, nếu không sẽ có rất nhiều người bạo thể mà c·hết.
Ngồi tại bên trong gian khách điếm, Nhất Minh bắt đầu lắng đọng lại toàn bộ trận đấu kia, bản thân không hề cảm nhận được một chút bất thường nào, chỉ là bầu trời bên ngoài có chút tối mà thôi, cho nên hắn cũng không có thèm để ý tới.
Sau mỗi trận chiến, hắn đều làm như thế này, đơn giản là vì muốn tiêu hóa cảm ngộ mà thôi, mỗi đối thủ đều có thủ đoạn riêng của mình, dựa vào đối thủ mà tích lũy thành kinh nghiệm cho mình, đây cũng không phải là chuyện lạ gì.
Hơn nữa, trong khoảng thời gian này sử dụng đao ý liên tục, Nhất Minh ẩn ẩn cảm thấy bản thân mình đã có một chút tiến bộ.
Bản thân không những vận dụng đao ý thuần thục hơn trước, thu phóng cũng trở nên tự nhiên hơn rất nhiều, mà khả năng điều chỉnh lực lượng này cũng trở nên tùy tâm sở dục, không còn bị gò bó như trước nữa.
Đối với điều này, Nhất Minh rất là vui mừng!
Nhìn vào trong túi trữ vật, 42 viên linh quả hắn đã hối đoái trong thời gian vừa qua, giờ khắc này chỉ còn lại 27 quả, trong đó 15 quả đã tiêu hao chính là Huyết Linh Quả được hẳn phục dụng.
Không thể không nói, tác dụng của đám Huyết Linh Quả này quả thật là gân gà, mười lăm quả vào bụng vẫn không hề khiến cho nhục thân của chính mình cảm giác được một tia một hào biến đổi nào, chỉ ẩn ẩn cảm giác khí huyết bên trong cơ thể nhiều hơn một chút mà thôi.
“Điều này chẳng lẽ là liên quan tới việc ta hấp thu quá nhiều Huyết Ti để rèn luyện nhục thân trước đó hay sao?” Nhất Minh thầm nghĩ trong lòng, hướng về phương diện này suy nghĩ không phải là không có khả năng.
Dù sao thì chính mình hấp thu Huyết Ti nhiều như vậy, nhục thân cũng đã thuế biến rất nhiều, bản thân phục dụng những Huyết Linh Quả này mà không phát sinh thuế biến cũng là bình thường vô cùng.
Nhất Minh thở dài một hơi, xem như 150 thiên kiêu điểm tan thành mây khói!
Chính mình quả thật là phá của a!
Nhìn về 27 viên linh quả tại túi trữ vật bên trong, Nhất Minh cũng không còn thất vọng như vậy, chí ít là bản thân chính mình còn hối đoái thêm Hồng Linh Quả cùng với Lam Linh Quả.
Hai loại linh quả này chí ít là còn có tác dụng đối với chính mình.
Nghĩ như vậy, Nhất Minh cũng không có chần chờ cái gì, bản thân liền lấy một quả đưa vào trong miệng.
Một màn quen thuộc lại hiện lên, linh quả hóa thành một dòng năng lượng xông thẳng vào bên trong cơ thể của chính mình.
Nhất Minh bắt đầu ngồi xếp bằng yên lặng luyện hóa.
Thời gian trôi qua đã là hai ngày, không sai biệt lắm chính là trong thời gian này thì linh quả mới bị luyện hóa hoàn toàn.
Đối với chuyện này, Nhất Minh vẫn là minh bạch, chính mình đột phá bản thân khiến cho tốc độ luyện hóa cũng trở nên nhanh hơn rất nhiều, cho nên mới có thể rút ngắn thời gian lại như vậy.
Nhưng y nguyên vẫn không cách nào khiến cho bình chướng của thập nhị mạch phá vỡ cho được, Nhất Minh cảm thụ tự thân một chút, hắn có chút nhíu mày không hiểu.
Mặc dù linh khí bên trong linh quả rất là cường đại, nhưng hắn lại cảm giác “giọt tí tách” rơi xuống khiến cho đám linh khí này có một chút biến hóa khác thường, chính vì điều này mà linh lực bên trong không cách nào đầy đủ để xông phá bình chướng cho được.
Tựa như, “giọt tí tách” này khiến cho một phần linh khí bên trong linh quả biến mất đồng dạng, điều này khiến hắn không hiểu ra sao, rất là nghi hoặc.
Tiếp tục phục dụng linh quả, Nhất Minh cẩn thận cảm thụ một phen.
Quả nhiên là không ngoài dự đoán của hắn, cỗ linh lực mới vừa đi vào thân thể thì cường đại vô cùng, nhưng khi bị giọt tí tách tiếp xúc một sát na, một bộ phận linh lực liền tiêu tán không thấy, chí ít phải mất đi ba thành linh lực ở bên trong.
Đối với việc này, Nhất Minh liền lâm vào trầm tư, dường như từ trước tới giờ, giọt tí tách muốn rơi xuống đều là khi hắn hấp thu linh thạch, cũng có khi là hắn bị người cho hạ độc thì giọt tí tách đều rơi xuống.
“Những cái này có điểm chung gì không a?” Nhất Minh trầm ngâm suy nghĩ, cho dù nghĩ như thế nào thì trong đầu hắn chỉ hiện lên hai chữ “năng lượng” mà thôi.
Những thứ ẩn chứa “năng lượng” ở bên trong, hình như đều có thể kích phát “giọt tí tách” rơi xuống, nhưng đồng thời năng lượng cũng vì đó mà tiêu tán đi một ít, tựa như là “giọt tí tách” chủ động hấp thu đồng dạng.
Việc này quả thật là khiến chính mình đau đầu, Nhất Minh liền không có nghĩ tới nữa, hấp thu thì hấp thu đi, chỉ cần đối với ta có chỗ tốt là được, hắn cũng hiểu được đạo lý “muốn có được thì phải bỏ ra” ý tứ.
Luyện hóa viên linh quả thứ hai xong, Nhất Minh cũng không có tiếp tục bế quan ý nghĩ, dù sao thì hắn ở trong khách điếm này cũng đã có bốn ngày thời gian, chính mình cần phải tiếp tục khiêu chiến một phen a, dù sao thì bên trong bảo khố còn có một cái “phòng rèn luyện” đang chờ chính mình quan lâm đâu?
P/s: bởi vì đây là mốc 300 chương, cho nên ta viết chương dài một chút, cảm tạ các vị đạo hữu đã quan tâm theo dõi bộ truyện a.
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà a, hắc hắc!