Chương 233: Phong cấm truyền thừa (2)
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Bình thường mà nói, một nơi cất giấu truyền thừa sẽ mất đi khi có người tiếp nhận, hiện giờ đã có hai người bước vào nơi này trước mình mà truyền thừa vẫn còn tại, điều này hiển nhiên là truyền thừa nơi này không hề bị mất đi, hoặc là, vốn dĩ truyền thừa ở đây không có biến mất như mình nghĩ.
“Mộng Nguyệt đại nhân, nếu đã có hai người tiến vào đây trước ta, tại sao truyền thừa vẫn còn tại đây a, chẳng lẽ hai người kia không có nhận được truyền thừa?” Nhất Minh hỏi lên nghi hoặc trong lòng, mặc dù chính mình thắc mắc có chút nhiều, nhưng những thắc mắc này thật làm người ta khó chịu a!
“Ha ha.” Mộng Nguyệt cười to một tiếng, thật sâu nhìn về thiếu niên trước mắt ngữ khí bình thản nói: “Hai người kia có nhận được truyền thừa, một người trong đó chính là Bình An Vương đại nhân, người còn lại ta nói ngươi cũng không biết được.
Truyền thừa tại đây hoàn toàn khác với viên ngọc ngoài kia, nơi này đòi hỏi chính bản thân ngươi lĩnh ngộ tầng thứ nhất của công pháp mới có thể tiếp tục lĩnh hội tiếp các tầng tiếp theo.
Cho đến hiện tại không ai có thể hoàn toàn lĩnh ngộ môn công pháp này, kể cả là Bình An Vương đại nhân cũng chưa hề lĩnh ngộ ra tới, chính vì thế mà truyền thừa nơi đây vẫn còn cho tới hiện tại.”
“Thì ra là vậy!” Nhất Minh gật gật đầu, ngoài mặt thì không hề biến hóa gì nhưng trong lòng thì hứng thú không thôi, nếu chỉ cần lĩnh hội tầng thứ nhất của công pháp e rằng sẽ không khó a, huống chi, chính mình còn có hơn 700 Linh điểm đâu.
Vừa hưng phấn một chút thì Nhất Minh liền lâm vào trầm tư suy nghĩ, hắn ẩn ẩn có một loại cảm giác, môn công pháp này không phải 700 linh điểm có thể học được a?
Nhìn thấy “Luyện Thể Quyết” tốn 1000 linh điểm liền biết, phẩm chất của công pháp càng cao thì tốn linh điểm càng nhiều, đừng nói chi, cái truyền thừa trước mặt chí ít cũng là Thiên giai công pháp a, nếu không thì còn là truyền thừa cái gì nữa?
Địa giai công pháp ở tông môn các nơi không phải không có, Thiên giai công pháp cũng không hiếm lạ gì, dù sao Nhân tộc cường giả trước kia không phải số ít, chẳng qua đối kháng với Linh tộc nên tiêu hao có chút nhiều mà thôi.
Truyền thừa, vẫn là không có bị đoạn tuyệt mất, nếu không, Nhân tộc không cần đánh làm cái gì nữa, chỉ cần nằm ngửa ra chờ c·hết là được rồi!
Thêm một điều nữa, Nhất Minh có một chút suy đoán, có lẽ vị Bình An Vương kia lấy được truyền thừa tại nơi này, cho nên mới thành lập Ám Điện a?
Càng nghĩ hắn lại càng cảm giác không sai, mặc dù không biết đây là nơi nào so với ngoại giới, hẳn là nằm ở một nơi rất là bí mật đi, nếu không thì cũng không cách nào che giấu cường giả khác cho được.
"Được rồi, đừng có đứng ngây ra đó, nhanh chóng tiến lên thử một chút đi." Mộng Nguyệt nhìn thấy tên nhóc vẫn còn đứng tại chỗ liền hối thúc một câu.
Trước kia nàng cũng từng đến nơi này thử truyền thừa, nhưng rất tiếc là loại công pháp kia cấp bậc quá cao, chính bản thân nàng cũng không có cách nào tu luyện thành công tầng thứ nhất, không biết tên thiếu niên này có thể tu luyện thành công hay không, phải chờ mới biết được.
Nhất Minh nghe vậy liền gật gật đầu thả người nhảy lên trên bình đài bên trên, cái bình đài tỏa ra một màu u quang phía trên, bước đi trên đó, Nhất Minh cảm nhận được một cỗ lực lượng vô cùng thần bí ẩn hiện bên dưới, hắn không biết đây là cái gì, nhưng lại cho hắn một loại cảm giác kỳ lạ khó tả.
Bình đài rộng hơn mười trượng, phía dưới chân có khắc họa từng nét hoa văn màu lục quang, cứ cách một cái hô hấp liền ẩn rồi hiện, lộ ra thần bí vô cùng.
Xung quanh nơi này cũng là một màu lục quang cùng đen tối, cả không gian nơi đây cũng vì màu lục quang này mà trở nên thần bí, u quang bên dưới không ngừng lóe sáng lên trên, càng bước đi về phía trước Nhất Minh càng cảm thấy một cỗ sức nặng bao trùm khắp thân thể của mình.
Điều này tựa như có vô số bàn tay vô hình kéo mình xuống dưới đoàn u quang này một dạng, cả người dường như trầm xuống, sức nặng mang theo cùng càng lúc càng lớn, càng bước về phía trung tâm bình đài, cả người Nhất Minh càng phát ra từng tiếng rung động thanh âm.
Nhìn thấy một màn này, Mộng Nguyệt không khỏi lộ ra thần sắc tán thưởng không thôi, nàng không nghĩ tới, tên nhóc này lại có thể một đường tiến thẳng vào giữa trung tâm như vậy, đây quả thật ngoài sức tưởng tượng của nàng a.
“Không ngờ nhục thân của tên nhóc này lại lợi hại như vậy, so với ta năm đó không biết phải mạnh hơn bao nhiêu lần!” bỗng nhiên, một thanh âm khàn khàn không biết từ đâu vang lên trong đầu Mộng Nguyệt.
Nghe được lời này, ánh mắt cô nàng cong lên thành một đường nguyệt quang, ngữ khí có chút trêu ghẹo nói: “Không ngờ một người bận rộn như đại nhân cũng có thời gian rảnh rỗi đến nơi này a, ta còn tưởng nơi này đã đổi chủ rồi đâu?”
“Ha ha! Nơi này đã có ngươi tọa trấn, bản tọa có ở đây hay không thì có quan trọng gì đâu, ta chỉ là đi ngang qua tiện thể ghé xem mà thôi, các ngươi cứ tiếp tục a, ta có việc cần phải đi trước.” nói xong, khí tức của thanh âm kia cũng tiêu tán không thấy.
“Hắc hắc, còn ngại ngùng nữa cơ!” Mộng Nguyệt cười hắc hắc trong lòng.
Cuộc đối thoại của hai người hoàn toàn là dùng bằng truyền âm, cho nên Nhất Minh vẫn không có hay biết gì, hiện giờ hắn đã bước tới trung tâm bình đài đứng tại nơi đây.
Tại nơi này, cường độ sức ép không biết phải tăng cao bao nhiêu lần, toàn bộ xương cốt bên trong cơ thể Nhất Minh rung động kịch liệt không thôi, không thể nghi ngờ, những đường lục quang này chính là một tòa trận pháp a!
Cường độ sức ép của trọng lực hiện tại đối với một Chân Nguyên cảnh tu sĩ mà nói không coi là cái gì, nhưng đối với võ giả mà nói, nó đã hoàn toàn vượt qua khỏi cực hạn mà võ giả có thể chịu đựng được, nếu đổi lại một võ giả khác, e rằng đã phải vỡ tan thành từng mảnh từ lâu.
Không thể nghi ngờ, những đường vân này có thể nhận biết ra trình độ của tu sĩ mà điều chỉnh nội tình cho phù hợp, nếu không thì tòa trận pháp này đối với tu sĩ mà nói, chẳng hề có một chút tác dụng nào, thay vì vậy thì không cần thì hơn.
Nhưng rõ ràng, tòa trận pháp này vẫn được người nào đó bày ra tại đây, có lẽ là thử thách đầu tiên cần phải vượt qua để có tư cách lĩnh ngộ truyền thừa đi, còn việc lĩnh ngộ được hay không, chính là do bản thân mỗi người rồi.
Không đến mười hơi thời gian, cả tòa bình đài u quang nở rộ, bình dài dưới chân rung động kịch liệt không thôi, Nhất Minh cảm nhận được một cỗ lực lượng thần bí từ xâu xa bên trong chuẩn bị hiển hóa mà ra, điều này khiến hắn rung động không thôi, đây là lần đầu tiên hắn cảm thụ gần như vậy a!
Không cần mất bao lâu thời gian, một tòa bia đá từ giữa hư không hiển hóa trước mặt của hắn, u quang nở rộ, một tòa bia đá tựa như hư ảnh đứng sừng sững trước mắt của hắn, phía trên còn viết lít nha lít nhít những ký tự mà hắn không hiểu chút nào, tựa như không phải chữ viết của thế giới này thì phải.
Nhìn một đống chữ viết màu đỏ rực bên trên, Nhất Minh chậm rãi xếp bằng ngồi xuống, hai mắt cẩn thận nhìn chăm chú những dòng ký tự phía trên bia đá kia, không vì cái gì khác, chỉ vì hắn muốn ghi nhớ toàn bộ những ký tự này.
Đã ta không cách nào hiểu được thì cứ ghi nhớ đi thôi, nếu bảng có hiện ra thông tin thì tốt, còn không thì cũng đành chịu a!
Bản thân ta chỉ là võ giả mà thôi, truyền thừa nơi này con viết một đống ký tự mà không ai hiểu cái gì, điều này quả thật là h·iếp người quá đáng a, ngươi mẹ nó truyền thì truyền cho đàng hoàng, lại còn chơi chữ ai mà hiểu cho nổi!
Hèn chi bấy lâu nay không ai ngộ ra ý tứ của ngươi, cách truyền thừa như vậy quả thật là khiến ta mở rộng tầm mắt a!
Nhìn những ký tự trên bia đá kia khiến Nhất Minh cảm khái không thôi, từng dòng ký tự đỏ rực một mảnh, toàn bộ ký tự hắn đều đã xem qua, tổng cộng có hơn nghìn ký tự, toàn bộ đều nghiêng nghiêng ngã ngã, không cái nào giống cái nào.
Hắn không biết bảng của mình có thể thể hiện ra công pháp trên cái bia đá này hay không, nhưng dù sao cũng phải thử một lần mới được, cho dù không có thu được công pháp ở tại nơi này rèn luyện thân thể một chút cũng không phải chuyện xấu gì.
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà a, hắc hắc!