Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhục Thân Thành Thánh

Chương 217: Tiến lên một bước, hay lui lại một bước?




Chương 217: Tiến lên một bước, hay lui lại một bước?

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Đông Thiên Thành tu sĩ vừa mới vẫn lạc không lâu, sĩ khí dường như giảm xuống đến cực điểm, ngay khi bọn họ cho rằng chính mình phải c·hết thì Mộ Dung Thiên đến!

Không thể không nói, ngay lúc này mà có một vị tu sĩ chạy đến, không thể nghi ngờ rằng viện quân đã sắp tới, điều này khiến tu sĩ của Đông Thiên Thành mừng rỡ không thôi.

Thật ngoài ý muốn nữa là, người thanh y nam tử này lấy một chấp ba vị Huyết Ma Đường tu sĩ vẫn không rơi xuống hạ phong chút nào, điều này quả thật kinh thế hãi tục!

Nhưng cho dù như vậy, tu sĩ của Đông Thiên Thành vẫn không thể nào ngóc đầu lên được, ẩn ẩn có khí tức đang suy yếu đến cực điểm.

Khai chiến không đến nửa ngày thời gian liền đã có tu sĩ vẫn lạc, võ giả bên dưới thì c·hết không đếm nổi, nhưng n·gười c·hết phần lớn đều là Huyết Ma Đường một phương.

Giờ khắc này, Nhất Minh ở trên chiến trường lướt tới lướt lui, hắn đi tới đâu liền đem t·ử v·ong đi tới chỗ đó.

Hắn đang cực kỳ để mắt tới một tên Huyết Ma Đường võ giả đang tấn thăng cảnh giới, Nhất Minh không biết tên này cần bao lâu thời gian mới hoàn thành tấn thăng, nhưng hắn biết một điều rằng, chính mình nếu không ra tay, thì sẽ có rất nhiều người phải vẫn lạc nơi này.

Nghĩ thì dễ nhưng làm không có đơn giản như vậy, võ giả của Huyết Ma Đường cũng không phải hạng người ăn chay, bọn hắn nhanh chóng tập hợp ngăn chặn ở phía trước, Nhất Minh muốn xông đi vào quả thật tốn không ít khí lực.

Vô số binh khí ám thương đều hướng thẳng về phía người của hắn đánh tới, nhưng điều bất đồng là, trường đao của hắn lướt qua liền có một đám huyết chúng chia làm hai nửa, mà binh khí rơi vào trên người hắn đều bị khí huyết ngăn chặn bên ngoài.

Nhất Minh không có dự định một đường tiếp tục đâm thẳng, cả người của hắn phi thẳng lên không, dự định hướng thẳng về tên Huyết Ma Đường đang tấn thăng một đao chém ra, nhưng bất ngờ là, một đám huyết chúng bên dưới phóng xuất yêu thú nhảy thẳng lên không trung táp tới.

Một con hai con thì cũng thôi đi, gần chục con yêu thú cùng lên một lúc khiến Nhất Minh không cách nào tiến gần vào bên trong cho được, ngay khi phi thân lên một sát na liền có yêu thú tập kích, những chiếc răng sắt nhọn của nó nhe ra, nước dãi văng tung tóe khắp nơi, thật là thấy gớm a!



Nhất Minh từng đao quét ngang mà ra, lần lượt từng con yêu thú đều bị một đao chém thành hai nửa, quá trình hầu như không có bất kỳ cản trở nào, nhưng cũng vì vậy mà thân hình của hắn rơi xuống đại địa bên dưới.

Nhìn xuống bên dưới, lít nha lít nhít thân ảnh đang cầm sẵn binh khí chỉ thẳng lên trời, tựa như đang nhắm vào hai cái gì đó đồng dạng, nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của Nhất Minh bắt đầu tái xanh, con mẹ nó, đám chó c·hết này!

Hắn quát chói tai một tiếng, lực lượng từ bên trong cơ thể bộc phát mà ra, đây là lần thứ ba hắn sử dụng một chiêu này.

Huyết Chiến Bát Phương!

Nương theo trường đao từ giữa không trung hung hăng trảm xuống, cuồng b·ạo l·ực lượng từ trong trường đao bạo phát mà ra, một cỗ lực lượng cực kỳ kinh khủng từ giữa không trung trấn áp mà xuống, trường đao bộc phát ra biển lửa ngút trời, linh khí xung quanh như bị thiêu đốt một dạng, toàn bộ nhiệt độ đều phi tốc thăng cao.

Một tiếng ầm vang chấn động, năm trượng đại địa bên dưới đều lõm vào một cái hố to, toàn bộ huyết chúng bên dưới bị một cỗ lực lượng đập thẳng vào người, mấy chục tên huyết chúng không cách nào chịu được, miệng phun đầy máu tươi, cả người bay ngược ra sau, không còn nhúc nhích!

Ầm ầm!

Theo một tiếng ầm vang chấn động truyền ra, cùng lúc đó, từ giữa không trung cũng vang lên một tiếng quát chói tai, thanh âm phẫn nộ không cách nào che giấu cho được, sau vài hơi thở đi qua, một thanh âm chấn động toàn bộ không trung, một t·iếng n·ổ kinh thiên động địa vang lên.

Oanh!

Nhất Minh cũng không tự chủ đưa mắt nhìn lại, từ lúc hắn gia nhập chiến trường lần hai đến giờ, đây là lần thứ hai nghe được loại thanh âm này, không ngoài dự đoán, một thân ảnh cũng vì đó từ giữa không trung rơi xuống, lại thêm một người vẫn lạc!

Mà người này, chính là tu sĩ của Đông Thiên Thành!

“Cao tầng chiến lực đã có hai người vẫn lạc, xem ra ta không thể để cho tên này hoàn thành tấn thăng cho được!” nghĩ như vậy, Nhất Minh tiếp tục nắm chặt trường đao trong tay, thân hình nhanh chóng phóng thẳng lên cao, lần này, hắn dồn toàn bộ lực lượng vào bên trong hai chân, tốc độ phải nói nhanh hơn trước rất nhiều, yêu thú cũng không cách nào theo kịp tốc độ của hắn.



Tâm niệm vừa động, Nhất Minh lấy ra hai khối linh thạch cho vào trong miệng, hai khối trước kia cũng theo thời gian mà tiêu hao không sai biệt lắm, còn lại một chút năng lượng, vẫn là thay mới đi thôi.

Làm xong những này, Thập Nhất mạch tiếp tục được Nhất Minh vận chuyển đến cực hạn, một làn khói mờ từ trong cơ thể bốc lên, trường đao trong tay lóe lên từng vệt hồng quang, trên người có huyết khí bao phủ, thân hình lướt thẳng một đường giữa không trung, hướng thẳng về tên Huyết Ma Đường đang tấn thăng lao tới!

Nhìn thấy cảnh này, cả đám huyết chúng bên dưới nhao nhao phóng xuất binh khí ném thẳng lên không trung, nhưng rất tiếc là, Nhất Minh lướt rất cao trên không, yêu thú hay binh khí đều không cách nào với tới cho được.

Không đến mười hơi thở thời gian, Nhất Minh đã tới bên cạnh tên Huyết Ma Đường đang tấn thăng không đầy năm trượng khoảng cách, tên này đang xếp bằng giữa không trung, một thân khí tức đã hoàn toàn vượt qua khỏi phạm vi võ giả, nhưng dù vậy vẫn chưa hoàn toàn tấn thăng thành công, điều này khiến sắc mặt của Nhất Minh ngưng trọng không thôi.

Hắn không nói hai lời liền nắm chặt trường đao, khuỷu tay cong vào bên trong, trường đao cũng theo đó di chuyển, một cỗ lực lượng từ trên lưỡi đao bộc phát mà ra tựa như b·ốc c·háy đồng dạng, nương theo trường đao quét ngang một cái, một thanh âm “hừng hực” hướng thẳng vào cổ của tên Huyết Ma Đường tu sĩ chém tới.

Viêm Vũ!

Một đám huyết chúng cùng võ giả của Đông Thiên Thành nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, bọn họ không nghĩ tới, tên thiếu niên này lại làm ra cử động điên khùng như vậy, một tên võ giả lại tập kích một tu sĩ, điều này so với việc muốn c·hết có gì khác nhau?

Nhưng để bọn hắn kinh ngạc là, một đao kia ngay khi rơi vào cổ của tên Huyết Ma Đường tu sĩ một sát na, một cỗ lực lượng cường đại bộc phát mà ra, lập tức ngăn chặn trường đao dừng lại trong chốc lát, sau đó đánh bật Nhất Minh về phía sau, dần dần rơi xuống đại địa bên dưới.

Cảm nhận được cổ lực lượng này, Nhất Minh sắc mặt tối sầm lại, hắn không nghĩ đến, tên này mặc dù chưa hoàn toàn tấn thăng nhưng cũng đã vượt ra khỏi phạm trù võ giả, nếu muốn chém g·iết tên này, e rằng chính mình phải xuất ra một đao kia mới được.

Nhưng điều này có thể sao?

Chưa nói đến, lực lượng khí huyết uẩn dưỡng bên trong đao của mình đã sử dụng hết, hiện tại chính mình chỉ dựa vào lực lượng vốn có mà thôi, dù nhìn kiểu gì cũng không cách nào chém ra một đao kia.

“Không đúng! Chính mình đây là e ngại tên này hay sao?”



“Đao trong tay chính là Đao trong tâm, trong tâm có đao, dù tay không đao, vẫn có thể quét ngang thiên quân vạn mã!”

Đao ở đây, không nói về binh khí, mà nói về Đao bên trong tâm của chính bản thân mình.

Dù cho đứng trong hoàn cảnh nào, trong tâm vẫn luôn giữ vững cho mình một thanh Đao, cho dù trên tay không có bất kỳ v·ũ k·hí nào, đứng trước thiên quân vạn mã, trong lòng vẫn không hề lùi, dù chỉ một bước!

Như thế, mới có thể quét ngang thiên quân vạn mã, bởi vì Đao, thẳng tiến không lùi.

Đây…. chính là hồn của Đao!

Đao, chưa bao giờ đoạn, cũng không dung kẻ hèn nhát!

Một khi đạt được những yếu tố này, đao cùng ta dung hợp, ta hiểu đao, đao cũng chính là ta, tâm của đao chính là tâm của ta, tâm của ta có đao ở bên trong, minh bạch những điều này, chính là ngày….

Đao Hồn Giác Tỉnh!

Nhất Minh rơi xuống đại địa bên dưới, khóe miệng lộ ra một vệt nụ cười, hắn dường như hiểu ra một câu này, vấn đề không phải là ta có thể chém g·iết tên này hay là không, mà là, ta có chém g·iết hắn hay là không!

Một khi có ý định lui bước, chờ đợi cơ hội lần sau, thì mãi mãi ta không cách nào chém ra một đao kia được.

Nhưng nếu, giờ khắc này ta chém ra một đao, mặc dù không biết đao này có như ý ta muốn hay không, nhưng chắc chắn một điều, một đao ra, địch nhân rất có thể sẽ c·hết!

Giống như đứng trước thiên quân vạn mã, đứng trước vô vàng thử thách, đứng trước một tòa cự sơn tựa như lạch trời, ngươi, tiến lên một bước, hay lùi lại một bước?

Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!

Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà a, hắc hắc!