Chương 1: Kết thúc và khởi đầu (cầu cất giữ, cầu đề cử)
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Ầm Ầm
Một quyền rơi xuống, phản phất tựa như một tôn ma thần giáng thế, thẳng tắp tiến về một đám lão giả trước mặt.
Nhìn thấy một quyền thao thiên cự lãng tiến về phía mình, Ám Uyên Tiên Tôn đôi mắt khẽ híp, khoé miệng lộ ra một vòng cười lạnh. Chỉ thấy một luồng hắc ám ầm vang, lấy tốc độ tựa như lôi đình một kích, trực tiếp xuyên thủng quyền ý, lập tức nổ tung đánh vào trên thân Minh Hà Thần Tôn.
Một kích đi qua, Minh Hà Thần Tôn toàn thân là máu, lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được khôi phục trở lại.
Minh Hà Thần Tôn toàn thân bạch bào, giờ khắc này đã trở thành một mảnh huyết hồng, nhuộm đỏ khắp người, khiến các tu sĩ trước mặt toàn thân chấn kinh.
Vốn cho rằng, Ám Uyên Tiên Tôn một chưởng sẽ trực tiếp khiến Minh Hà thần tôn phải chịu thương nặng, nhưng không ngờ, tốc độ mà nhục thân khôi phục đã khiến cho các Tiên Tôn kinh ngạc không thôi.
Phải biết rằng, nhục thân tu luyện không phải cứ tích lũy là được.
Không chấn kinh được bao lâu, lập tức có vô tận khí thế bạo phát đi ra, Minh Hà Thần Tôn tay phải cầm đao, đôi mắt nhắm lại tựa như hồi niệm cái gì.
Sau vài cái hô hấp, Minh Hà đạp không thẳng lên, Trảm Thần Đao chỉ thẳng về phía trước, xung quanh có vô số tinh hà không ngừng lấp lóe, khiến cho vô số tu sĩ trước mắt toàn thân lạnh buốt, tựa như có một thanh đao kề ngay cổ chính mình đồng dạng.
Hồng Quang Tinh Mang!
Một tiếng ầm vang bạo phát đi ra, có vô số Chân Tiên chỉ thấy vô tận tinh mang lóe lên rồi biến mất, bản thân tựa như rơi vào hắc ám một dạng, mấy chục vạn tu sĩ bị một đao này cắt thành hai nửa, thân thể nổ tung thành từng đoàn huyết vụ, tiêu tán vào trong hư không.
Một đao kinh thiên!
Một đao với khí tức khủng bố bạo phát mà ra, tiếp tục thẳng tiến về phía một đám lão giả trước mắt.
Một lão giả khẽ hừ một tiếng, thanh âm băng lãnh đến cực điểm: “Giao ra Tinh Túc Hải, bản tôn sẽ rời đi, nếu không, Minh Hà giới diệt không thể nghi ngờ.”
Ngay khi thanh âm này vừa dứt, liền có một đạo thanh âm vang vọng giữa hư không nhàn nhạt vang lên:
"Một đám lão bất tử không ở nhà hảo hảo dưỡng lão, còn dám chạy đến Thần vực ta hồ ngôn loạn ngữ, các ngươi tưởng rằng, Thần vực ta không có người hay sao?"
Tiếng nói vừa dứt, có bốn năm đạo khí tức khủng bố bạo phát đi ra.
Có kiếm khí, chưởng lực, hỏa diễm,.. hai nguồn lực lượng v·a c·hạm khiến không gian vỡ nát, vô tận khí tức bạo phát mà ra, khiến nhật nguyệt vô quang, tựa như cả thế giới lâm vào hắc ám đồng dạng.
…
Minh Hà giới
“Minh Nhi con lập tức tiến vào bên trong, đợi mẹ trợ giúp phụ thân đánh bại người xấu sẽ quay lại đón con, có được không?”
Giờ này, một phụ nhân cùng một nam hài tử 5 tuổi đứng trên bình đài, phía trước có vô số phù văn lít nha lít nhít, hình thành một cái lỗ đen.
Nhất Minh òa khóc kêu to, phụ nhân hai hàng nước mắt không cầm được nhìn trước mắt hài tử. Nàng biết sự tình không còn cách nào khác, chỉ có rời đi nơi này mới có thể bảo toàn mạng sống.
Địch nhân bên ngoài giới vực đánh long trời lở đất, có vô số kinh thiên tiếng động truyền vào bên trong, khiến hài tử khóc càng lúc càng lớn.
Dứt lời, phụ nhân tay niệm pháp quyết, có một vòng lam quang truyền vào Nhất Minh thể nội, sắc mặt nàng lập tức tái nhợt, hiển nhiên là tiêu hao không nhẹ.
"Hy vọng nó có thể bảo vệ con an ổn trưởng thành!"
Đột nhiên, nàng sắc mặt đại biến, có kinh thiên cự thủ từ trên trời giáng xuống, nàng ngay lập tức đẩy hài tử vào truyền tống pháp trận, trên tay xuất hiện một thanh kiếm màu lam quang mang, toả ra một cỗ khí tức khiến người khác phải tuyệt vọng!
“Hừ, Bích Thủy Thần Kiếm” lão nhân miệng khẽ hừ một tiếng, cự thủ trực tiếp đánh về phía truyền tống trận, nhằm ngăn cản truyền tống trận pháp.
Phụ nhân ngay lập tức đạp không bay về phía trước, Kiếm ý hóa hình - một thanh lam sắc kiếm quang che phủ nửa bầu trời hung hăng chém xuống, trực tiếp chém cự thủ thành hai nửa.
Ầm ầm!
Một t·iếng n·ổ kinh thiên động địa bạo phát mà ra, khiến truyền tống thông đạo lung lay không ngừng, tựa như lúc nào cũng có thể sập xuống một dạng.
Giờ khắc này, truyền tống thông đạo gặp phải chấn động mãnh liệt, kịch liệt rung chuyển, Nhất Minh tiếp tục theo không gian loạn lưu tiến về nơi không rõ....
…
Thiên long giới
Một lão giả thần bí bên trong Thiên Điện bỗng mở to hai mắt nhìn về phía hư không, bên trong hai mắt có vô số đạo vận lưu chuyển tựa như muốn nhìn thấy cái gì đồng dạng.
Phốc!
Lão giả ngay lập tức phun ra một ngụm máu tươi, trên mặt lộ vẻ không dám tin thần sắc!
"Thật mạnh!"
Qua một lúc lâu, lão giả mở lời: “Phía đông vực có một nguồn năng lượng thần bí vừa tiếp cận, ngươi đi xem một chút đi.”
“Vâng” một thanh niên lập tức lĩnh mệnh mà đi.
Mà giờ khắc này, có một ít lão nhân tại một số tông môn cũng nhận ra nguồn năng lượng thần bí này, lập tức điều động một số đệ tử đi dò xét thực hư tình huống.
Nguồn năng lượng này vẻn vẹn tiếp cận rơi vào giới vực rồi biến mất, ai cũng không biết đây là phúc hay họa, nên có không ít người tiến về phương hướng này dò xét.
Đa phần tu sĩ cho rằng, mỗi khi có nguồn năng lượng kì lạ xuất hiện, thường là bảo vật xuất thế, hoặc kì hoa dị thảo trưởng thành nên mới mang tới năng lượng ba động như thế.
Đông vực, Quang Minh Điện.
Một tiếng ầm vang rung động, chấn động toàn bộ Quang Minh Điện bên trong, một số trưởng lão đang trong mật thất bế quan cũng bị rung động này làm cho thức tỉnh.
Lập tức có trưởng lão phân phó nói: “Các ngươi đi một vòng xung quanh tông môn dò xét một lần, xem xem đã xảy ra điều gì.”
“Vâng” có đệ tử không nói hai lời liền lãnh mệnh mà đi.
Mà giờ khắc này, Nhất Minh hiện nằm b·ất t·ỉnh dưới chân núi, hiện tại đang là ban đêm, nên đa phần các tu sĩ tại núi này đều đang nghỉ ngơi, hoặc là bế quan tu luyện.
“Thanh tỷ, tỷ nói xem trời tối thế này trưởng lão còn mệnh chúng ta đi dò xét xung quanh tông môn để làm gì chứ, rung động vừa rồi không phải là do cường giả chiến đấu gây ra sao?" một nữ đệ tử màu lam y phục, khuôn mặt dễ nhìn, bộ tóc thướt tha bay nhẹ trong gió tựa như tiên nữ đồng dạng, vừa đi vừa không vui nói ra.
“Muội đó, suốt ngày không lo tu luyện, chỉ biết ngủ, đến nhị mạch còn không có mở ra, tông môn có rung động, người làm đệ tử như chúng ta đương nhiên phải đi dò xét rồi." một nữ đệ tử ngũ quan xinh đẹp, toàn thân bạch y, mang theo kiếm bên người không khỏi mắng một câu.
Thanh Hồng trừng mắt nhìn Vũ Điệp một cái: “trưởng lão phân phó nói, đêm nay có năng lượng kì lạ xuất hiện tại tông môn phạm vi, nên mệnh chúng ta dò xét, xem xem có gì bất thường không, dạo này Linh Tộc thường xuyên xuất hiện, nên phải cẩn thận một chút.”
“Nhắc tới Linh tộc, muội hôm qua nghe được đại sư huynh tại Hoàng động tiêu diệt được một nhóm, nghe thật là phấn khích quá đi. Đợi lúc nào muội tấn thăng Chân nguyên cảnh cũng sẽ làm thịt một vài đứa, hắc hắc.” Vũ Điệp tự đắc nói ra.
Thanh Hồng không khỏi khẽ cười một cái.
Sau một chén trà, hai người đi tới phía chân núi dò xét, vừa định rời đi thì nghe xa xa có một tiếng khóc của hài tử gọi "mẫu thân".
Hai người nhìn về hướng có âm thanh phát ra trên mặt không khỏi lộ ra nghi ngờ chi sắc, liền đi đến xem xét. Lúc này, cũng có không ít đệ tử nghe được thanh âm cũng tiến hành đi đến.
Vừa tiến đến, liền thấy một nam hài tử ngồi trên đất khóc oa oa, miệng kêu mẫu thân khiến hai nàng không khỏi động dung.
Phải biết, Thiên Long giới chia làm 5 vực: ĐÔng, Nam, Tây Bắc, Trung Vực. Mỗi vực đều có thành trì để giao dịch trao đổi, mua bán, mà tại Đông vực, chính là Thương Minh Thành.
Tại Thương Minh Thành, thường là do phàm nhân sinh sống, bên trong cũng có không ít võ giả, nhưng so với phàm nhân thì ít hơn nhiều.
Cũng có lời tương truyền rằng nếu ở trong thành động thủ g·iết người, sẽ lập tức bị thiên phạt giáng xuống, không biết lời đồn này từ đâu mà ra, vì thế, không ai dám ở trong thành g·iết hại phàm nhân.
Khu vực thành trì nằm bên trong một vực trãi rộng lớn vô cùng, gọi là Thương Minh vực, mặc dù nói là thành trì nhưng có thể nghĩ nó như là một khu vực an toàn để sinh hoạt.
Nếu muốn rời khỏi vực an toàn, thì trong người phải có linh lực để chèo chống lại nguồn năng lượng kì lạ mà Thiên Long giới phát ra.
Cho nên, các phàm nhân trải qua tôi thể hoặc khai mở kinh mạch, mới có thể thể hấp thu thiên địa linh khí sống sót bên ngoài khu vực an toàn.
Một nam hài tử khoảng chừng 5 tuổi lại có linh lực trong người, điều này khiến các nàng kinh ngạc không thôi.
Nhưng rất nhanh các nàng liền lấy lại tinh thần, nhìn về phía nam hài tử trắng trẻo mập mạp vô cùng đáng yêu, khiến hai nàng không khỏi lo lắng.
Không biết con nhà ai, sao tự nhiên lại xuất hiện ở đây vào ban đêm thế này?
Mà miệng thì không ngừng kêu mẫu thân, nàng nhìn xung quanh một vòng, không hề có một người lạ mặt nào.
Sau một lát, có không ít đệ tử tiến về đây nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi tò mò.
“Hết thảy bình thường, chỉ có mỗi thằng nhóc này là bất thường xuất hiện ở đây thôi, hắc hắc.” một nam đệ tử vui vẻ nói ra.
Người này là Nam Thiên, tu vi Khai Nguyên Cảnh hậu kì. Khai nguyên cảnh chia làm 3 tầng: Sơ Trung, Hậu Kì.
Khai nguyên cảnh giới, sau khi mở bát mạch thì có thể trùng kích Chân Nguyên Cảnh giới.
Nhưng để thêm phần nắm chắc, đa phần các võ giả đều sẽ trải qua thêm một giai đoạn gọi là Tôi Thể cảnh.
Điều này giúp cho thân thể được rèn luyện trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Sau đó trùng kích Chân Nguyên Cảnh có thêm phần nắm chắc!
“Nam Thiên huynh trở về bẩm báo cho Hoàng Kì trưởng lão, ta mang hài tử về tắm rửa xong sẽ đến." Thanh Hồng nhìn về phía Nam Thiên khẽ cười nói.
“Được, vất vả sư muội.” Nam Thiên gật gật đầu, cũng không có ý kiến gì.
Sau khi trở về, Nam Thiên lập tức tới Quang Minh Điện bẩm báo hết thảy sự tình.
“Thật không ngờ, hài tử lại có thể có linh lực trong người, chờ một lát ta sẽ kiểm tra rõ ràng.” Hoàng Kì tâm tình bất định nói ra.
Sau một khắc, Thanh Hồng cùng Vũ Điệp hai người mang Nhất Minh tiến về Quang Minh Điện.
Mặc dù trời đã tối, nhưng bên trong tông môn Nhất Minh vẫn thấy được một đôi cánh cửa rộng lớn màu đỏ sẫm, phía trên bảng hiệu có khắc ghi ba chữ, Quang Minh Điện.
Bước vào bên trong, cảnh tượng nguy nga hùng vĩ đập vào trước mặt, nếu có một võ giả mới vào tông môn chắc chắn sẽ vô cùng phấn khích và sợ hãi, bởi vì cảnh tượng trước mắt, khiến cho người ta không khỏi rung động.
Nhất Minh nhìn đông một hồi, lại nhìn tây một hồi cảm thấy cảnh tượng trước mắt có vẻ vô cùng quen, nhưng cũng vô cùng lạ lẫm.
Đối với hài tử 5 tuổi mà nói, nếu đi tới một nơi xa lạ chắc hẳn sẽ phải sợ sệt mà khóc to lên.
Nhưng Nhất Minh lại không có vẻ gì là quá sợ hãi, một tay được Thanh Hồng nắm trong tay, từng bước bước vào chủ điện.
“Thân là nam nhi nhất định không được sợ hãi.” một thanh âm của phụ thân vang lên trong nội tâm Nhất Minh, điều này khiến nhóc có thêm phần dũng cảm!
Tiến tới đại điện, có không ít lão giả ngồi xung quanh dò xét hài tử trước mắt.
Hoàng Kì nhìn về phía Nhất Minh không khỏi rung động, nếu như đây là sự thật thì hoàn toàn là một hạt giống tốt để bồi dưỡng a.
Nhưng trước hết phải làm rõ lai lịch của hài tử trước mắt.
Hoàng Kì chưa kịp lên tiếng, đã có trưởng lão tiến lên trước mặt Nhất Minh, cúi thấp người xuống hỏi: “Hài tử, con tên gì? Phụ thân, mẫu thân con là ai?”
Trưởng lão này là Tô Tử An, là một khôi ngô trung niên có tu vi Chân Nguyên Sơ Kì.
Nhất Minh nhìn về phía trung niên khôi ngô, thấp giọng nói ra: “Con tên Nhất Minh, phụ thân là phụ thân, mẫu thân là mẫu thân a.”.
Câu trả lời khiến cho các trưởng lão ở đây khóe miệng giật một cái, chỉ biết mỗi cái tên!
“Thế sao con lại ở dưới núi một mình ?”
Nhất Minh lắc lắc đầu, biểu lộ vô tội: “Con không biết đây là đâu, mẫu thân con đưa con vào cái lỗ, sau khi ngủ một giấc thì con đã ở đây."
Nghe xong câu trả lời, các trưởng lão không khỏi nhìn nhau một cái, nghe giống như là bí cảnh đồng dạng.
Nhưng mà bí cảnh vừa xuất hiện qua, lần xuất hiện gần nhất cũng là 13 năm trước.
“Hai người các ngươi mang Nhất Minh về nghỉ ngơi đi, có gì ngày mai lại nói, chuyện ngày hôm nay các đệ tử không được truyền ra ngoài, nếu có đệ tử truyền ra lập tức luận môn quy xử phạt.”
Thanh Hồng cùng Vũ Điệp chắp tay hành lễ mang Nhất Minh rời đi.
Ba trưởng lão nhìn nhau không nói lời nào.
Bọn hắn chỉ biết hai điều,
Một, Nhất Minh lai lịch không rõ.
Hai, Nhất Minh là một hạt giống vô cùng tốt.
Theo bọn hắn nhìn nhận, mới 5 tuổi đã có tu vi khai nguyên trung kì, thật sự khiến cho người khác không khỏi động dung, nếu như có thế lực biết được, chắc chắn sẽ tranh nhau tới đầu rơi máu chảy.
Đặc biệt là Linh Tộc bên kia, dạo gần đây không hề yên ổn.
Nghe nói mấy ngày trước Bách Hoa Tông bên kia bị Linh Tộc g·iết không ít đệ tử, điều này khiến Khang đầu to không khỏi giận dữ, hận không thể mang đệ tử đi đồ sát một lần.
Nhưng giận thì giận Linh Tộc cũng không phải ăn chay, nơi này mỗi ngày đều chém chém g·iết g·iết, không ít tu sĩ phải bỏ mạng, nhưng cũng có không ít tu sĩ trưởng thành.
“Đứa nhỏ này đã có tu vi Khai nguyên cảnh Trung kì, đợi một thời gian theo dõi xem xét, nếu không có vấn đề gì, chúng ta có thể bồi dưỡng một hai.“ lúc này Bích La trưởng lão trầm ngâm nói ra.
“Đồng ý”
“Đồng ý”
…