Nhục Thân Thành Thánh

Chương 166





Chương 166: Chúng ta ăn gà!
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Nghe thấy tên nhân loại này nói cái gì “mượn xác hoàn hồn”, Bạch Lang liền lộ ra một nụ cười gằng.

Hiển nhiên chính nó không phải mượn xác hoàn hồn cái gì, nhưng dù vậy, nó cũng không cần phải giải thích gì nhiều a.

“Khặc khặc khặc! Đám nhân loại các ngươi tưởng rằng có tòa miếu này bảo hộ, là sống chắc rồi?
Nói cho các ngươi biết cũng không sao.

Mặc dù chúng ta hiện tại không có cách nào tiến vào bên trong, nhưng một khi mặt trời chiếu xạ nơi này, lúc đó, các ngươi chính thức là vật trong bụng bản tọa, khặc khặc khặc.


Bạch Lang nhìn thấy đám người đứng chết trân trong miếu không hề có phản ứng gì, liền cười lạnh nói.

Đám người nghe được lời này, sắc mặt trắng bệch giờ bắt đầu tái xanh!
Chúc Tình nôn xong đã bắt đầu thích ứng với hình dạng của con Bạch Lang này, chậm rãi đứng dậy, nhẹ giọng nói: “Con Bạch Lang này hẳn không phải bình thường dã thú, ta từng đọc được bên trong một cổ tịch của gia tộc, yêu thú đạt tới Tam phẩm mới có thể miệng nói tiếng người.

Nhưng nhìn xem con Bạch Lang này e rằng không có mạnh như vậy, vậy chỉ còn một khả năng duy nhất.

Tinh quái!
Chỉ có tinh quái mới có thể miệng nói tiếng người từ sớm, nhưng vì tu vi của nó vốn dĩ rất yếu, cho nên hành tung cũng che giấu rất kỹ càng, rất ít khi lộ diện ra bên ngoài.


Nhất Minh nghe được lời này cũng không khỏi nhìn thật sâu Bạch Lang một chút, hiển nhiên đây là lần đầu tiên hắn nghe đến loại tinh quái này.

Hắn quay sang Chúc Tình mở miệng hỏi: “Tinh quái? Nó so với dã thú, yêu thú khác nhau chỗ nào sao?”

Nhất Minh hắn mặc dù nghe qua dã thú, yêu thú, linh thú.

Nhưng từ đó giờ vẫn chưa hề nghe qua tinh quái loại này a, ngày hôm nay cũng thật là trùng hợp, lại gặp được một con.

Chúc Tình hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, mở miệng nói:
“Dã thú không có linh trí, chỉ hành động theo bản năng và không hề có một chút tu vi nào.

Yêu thú sinh ra là do bản thân hấp thu thiên địa linh khí chuyển hoá thành yêu khí để tăng cao tu vi, bản thân tuy có linh trí nhưng hành động lại xem Nhân tộc là thức ăn của nó.

Linh thú thì trái ngược với yêu thú, bản thân liền đã có linh trí trong người, có thể tự hành tu luyện nâng cao tu vi, theo tu vi nâng cao mà thức tỉnh phương pháp tu luyện của bản thân, tính tình tương đối ôn hòa không có hung ác như yêu thú.

Loại còn lại chính là tinh quái, bọn chúng không biết từ đâu mà sinh ra, so với yêu thú cũng không khác là bao nhiêu.

Chỉ khác một điểm duy nhất, bọn chúng từ lúc sinh ra đã thức tỉnh linh trí cùng phương pháp tu luyện, bọn chúng không tu nhục thân như các loại yêu thú khác, mà là tu thuật pháp!”
Nghe được những lời này, Mộc gia đám người giờ khắc này lập tức chấn kinh!
“Thuật pháp!”
“Đó chẳng phải là lực lượng tinh thần hay sao!”
Mộc Đại Lâm cùng Trung Lực không khỏi kinh hô một tiếng.

Cũng không trách Mộc Đại Lâm hai người kinh ngạc như vậy, bản thân võ giả muốn đối đầu với tinh quái này, so với việc muốn chết cũng không có gì khác nhau.

Bọn chúng mỗi khi sử dụng thuật pháp đều tiêu hao lực lượng tinh thần của bản thân, tu vi càng cao thì thuật pháp càng mạnh mẽ.

Chúc Tình gật gật đầu, tiếp tục chỉ chỉ đầu phật tượng nói: ”Gương mặt của phật tượng biến dạng thế này, hẳn là do tinh quái này gây ra.

Không nói tới nhục thân của nó mạnh bao nhiêu, nhưng bản thân thuật pháp của nó không phải chúng ta có thể chống đỡ được a.


Hơn nữa, tinh quái vô cùng xảo trá, bản thân ẩn nấp phải gọi là nhất lưu, đến bây giờ rất ít người có thể tìm thấy bọn chúng.

Hôm nay không ngờ lại gặp một con ở đây, có lẽ là do dạo gần đây có nhiều người di chuyển qua Hắc Phong sơn này đi.


Nói đến đây, Chúc Tình cũng không biết phải làm thế nào đây nữa, nàng tưởng rằng trên Hắc Phong sơn này cùng lắm chỉ có dã thú mà thôi.

Nhưng bây giờ lại toát ra một con tinh quái, điều này khiến nàng vô cùng bất đắc dĩ.

Chính mình vừa ra khỏi thành không bao lâu, chẳng lẽ phải nằm lại tại nơi này hay sao?
Nàng nhìn lấy thanh niên trước mắt, Nhất Minh vẫn một bộ điềm nhiên như thường, trên mặt không hề có một chút gợn sóng nào, điều này khiến nàng thở ra một hơi!
Còn tốt.

Ít ra vị Nhất Minh không có hoảng loạn cái gì.

Ngay lúc đám người đang giằng co thời điểm.

Giờ khắc này, bên trong tầng mây của Hắc Phong sơn mạch.

Một lão giả với thân hình gầy gò, khí tức trên người nội liễm không hề có bất kỳ linh khí dao động nào, tựa như phổ phổ thông thông lão đầu đồng dạng.

Hai mắt của lão mặt dù nhắm lại, nhưng bản thân vẫn là tinh tường tình huống bên dưới.

“Nhất phẩm tinh quái? Xem ra ngọn Hắc Phong sơn này có bí mật a.


” lão giả thì thào một tiếng, không có làm ra cử động gì, tiếp tục ở một bên quan sát.

Quay trở lại với Nhất Minh đám người.

Nhất Minh sau khi nghe xong Chúc Tình giải thích, bản thân liền cảm thấy có chút quái lạ.

Nếu con tinh quái này vừa rồi có khả năng sử dụng thuật pháp, tại sao bây giờ lại không tiếp tục sử dụng đâu?
Nhất Minh không biết vì cái gì tòa miếu này lại có thể ngăn trở đám Bạch Lang này, ngăn trở tinh quái thì cũng thôi đi, đám bạch lang kia cũng không phải tinh quái a, tại sao lại cũng ngăn trở luôn đây?
Nhất Minh nghĩ nghĩ một hồi, nhìn lấy Bạch Lang tinh quái mở miệng nói: “Ngươi nói, khi trời sáng, các ngươi liền có thể xông vào nơi này?”
“Đúng vậy.

” Bạch Lang cũng không có giấu diếm cái gì, thanh âm có chút gian xảo nói: “Khặc khặc khặc, các ngươi đã bị chúng ta toàn bộ vây quanh, bây giờ các ngươi chỉ có hai lựa chọn mà thôi.


“Ồ, lựa chọn gì?” Nhất Minh cười híp mắt hỏi.

“Khặc khặc khặc, một là các ngươi xông ra đại chiến một trận rồi chết, hai là chờ ta xông vào đại chiến một trận rồi chết.

Khặc khặc, thế nào?”
Bạch Lang miệng cười nhếch đến tận mang tai, ánh mắt híp thành một đường, thanh âm giễu cợt nói.

Nghe vậy, đám người Mộc gia giờ khắc này mới biết được, cái gì mới là tuyệt vọng.

Cái này chính là tuyệt vọng!
Đơn giản mà nói, bọn hắn cộng lại cũng chỉ có bốn người, dựa theo tu vi mà thanh niên này xuất thủ, bọn hắn cùng lắm là bốn người võ giả mà thôi.

Bốn võ giả đấu gần trăm con dã lang!
Đây không phải là tuyệt vọng còn là cái gì?
Bọn hắn tuyệt không nghĩ đến, giờ khắc này sẽ còn ai “vô tình” đi ngang qua nơi đây a.

Mộc Đại Lâm sắc mặt đen như đáy nồi, quay sang Nhất Minh hai người cười khổ nói: “Xin hai vị thứ lỗi, nếu không phải vì Mộc gia chúng ta, e rằng hai vị đã không gặp phải tình cảnh này!”

Nhất Minh nghe vậy liền khoác khoác tay: “Đây không phải lỗi của ba vị, cho dù không có ba vị, ngày hôm nay đám sói này cũng vì thịt gà của ta mà đến.

Không trách được, ai bảo thịt ta nướng quá là thơm đâu!”
Nói xong, Nhất Minh không thèm quan tâm đến đám lang bên ngoài, chậm rãi nắm gà mập nhặt lên, thổi thổi vài cái cho bụi đất rơi xuống, tiếp tục mang gà mang lên đống lửa, nướng!
Một màn này xảy ra, đám người lập tức trợn tròn mắt!
Bạch lang tinh quái nhìn thấy cảnh này cũng ngây ngẩn cả người!
Đây là cái tình huống gì?
Đã nói là tình huống nguy cấp đâu?
Đã nói là các ngươi chuẩn bị chết đâu?
Một màn này khiến Bạch Lang liền nổi giận, giọng điệu the thé quát: “Nhân loại chết tiệc! Ngươi đây là không mang bản tọa để vào mắt hay sao?”
Nhất Minh nghe vậy cũng không thèm phản ứng hắn, tiếp tục nướng gà mập!
Nước từ bên trong gà mập bắt đầu chảy xuống đống lửa bên dưới, vang lên từng tiếng xì xèo thanh âm.

Mùi hương bắt đầu lan tỏa giữa không trung, từng dòng nước dãi đều không tự chủ chảy dài xuống đất.

Phản ứng lại việc này, Bạch Lang ngay lập tức liếm miệng một cái, sắc mặt dữ tợn gầm lên: “Thằng người kia! các ngươi đây là không để bản tọa đặt vào mắt!
Tốt tốt tốt, để ta xem các ngươi còn ung dung được bao lâu.


Bạch Lang giận quá mà cười, bước chân không thể đứng yên tại chỗ, đi qua đi lại, ánh mắt nhìn chăm chăm vào bên trong, nước miếng văng tung tóe nói:
“Bản tọa ngày hôm nay không xé xác các ngươi ra làm trăm mảnh, nhai nát từng đoàn xương cốt, nhấm nháp nhấm nháp, nuốt vào trong bụng…
Ừng ực!
Con mẹ nó! Thằng người kia… ngươi có nghe ta nói cái gì không hả!”
Vừa nói, Bạch Lang vừa tức hổn hển, hai mắt đỏ ngầu, nước dãi vừa văng tung tóe nhưng cũng không hề có biện pháp nào cầm xuống thằng người này!
Mộc gia đám người đều hai mắt nhìn nhau không biết nói cái gì cho phải.

Nhất Minh cười cười nói: “Không cần phải để ý đến nó, chúng ta ăn gà!”
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!