Chương 149: Hy vọng ngày đó sẽ không xa!
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Thế giới này dù sao cũng là nơi nuôi dưỡng hắn, về tình về lý thì Nhất Minh cũng không thể để nó bị người cho hủy diệt được.
“Có lời nói này của ngươi thì ta yên tâm!” lão giả gật gật đầu, vỗ vỗ bờ vai của Nhất Minh nói: “Ngươi là một tên tiểu tử tốt, mặc dù có nhiều người “yêu thích” ngươi, nhưng điều này cũng là một loại tôi luyện bản thân.
Thiên Điện sẽ không để bất kỳ lão già nào động vào ngươi, việc này ngươi có thể yên tâm hành tẩu giang hồ.”
Nhất Minh nghe nói lời này liền cảm giác có chút vui vẻ, mỉm cười nói: “Đa tạ tiền bối ban tặng pháp môn.”
“Ban tặng?” lão giả nghe nói lời này liền lâm vào trầm mặc.
Nhất Minh nhìn thấy lão giả có chút kỳ lạ, mở miệng hỏi: “Tiền bối có chuyện gì sao?”
“A! Cũng không có việc gì.” lão giả giật mình nhớ lại, liếm môi một cái, cười hắc hắc nói ra: “Ta nhớ ra rồi, bên trong bí cảnh thí luyện có một loại Hầu Nhi tửu vô cùng thơm ngon, rất lâu rồi ta không thưởng thức nó, nếu tiểu tử ngươi có vào bên trong nhớ mang ra cho ta vài trăm cân là được.”
Nghe nói lời này, khóe miệng Nhất Minh không khỏi co giật một cái!
Khá lắm!
Lão già ngươi đánh một vòng thật to a!
Ta tưởng đâu lão già ngươi vì thế giới vì dân, vì an sinh bách tính, ai ngờ đâu ngươi lại vì Hầu Nhi tửu cái này!
“Thế nào? Không đồng ý sao?” lão giả xạm mặt lại, ngữ khí có chút không vui, nói.
“Đâu có, đâu có, vài trăm cân có… có chút hơi nhiều.” Nhất Minh xua xua tay, cười hì hì nói: “Ta cũng không biết bên trong có nhiều như vậy hay không, nhưng ta sẽ cố gắng mang ra cho tiền bối.”
Lão giả nghe vậy tựa như nghe được tiên âm đồng dạng, sắc mặt lập tức thay đổi, ngữ khí vui vẻ nói ra: “Tốt tốt tốt, chỉ cần tiểu tử ngươi cố hết sức mang ra cho ta là được.”
"Không có vấn đề!" Nhất Minh gật gật đầu.
Chuyện gì chứ chuyện này còn không đơn giản?
Chỉ là lấy rượu mà thôi, đám hầu tử bên trong bí cảnh có mạnh đến đâu cũng không đến nổi toàn bộ đều là Chân Nguyên cảnh a!
Bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, Nhất Minh mở miệng hỏi: "Tiểu tử có một cái nghi hoặc trong lòng mong được tiền bối giải đáp."
"Có chuyện gì?"
"Tiểu tử chỉ là một tên Tôi Thể cảnh mà thôi, tiền bối nói những chuyện này với ta vào lúc này có phải quá sớm hay không?
Theo tiểu tử nghĩ, những chuyện này sẽ không đến lượt Tôi Thể cảnh biết mới đúng, tiền bối tiết lộ như vậy, bản thân có bị ảnh hưởng gì hay không?"
Nhất Minh nhìn lấy lão già trước mắt, nghi hoặc hỏi.
Lão già nghe được lời này, khoác khoác tay nói: "Không có việc gì, người khác thì có lẽ không được biết đến, nhưng ngươi thì không giống.
Sớm muộn gì bản thân tiểu tử ngươi cũng biết việc này, số trời đã định, ngươi không biết cũng không được.
Cho nên, nói sớm cho ngươi biết cũng không có vấn đề gì, mà lại, có khi biết sớm một chút, tiểu tử ngươi có thời gian để chuẩn bị tâm lý."
"Thì ra là như vậy, đa tạ tiền bối giải hoặc." Nhất Minh mỉm cười nói.
"Tiểu tử ngươi cũng đừng lo lắng quá mà rơi vào tà đạo, từ từ tu luyện, thời điểm này đám già trong Thiên Điện còn kháng nổi một đoạn thời gian, đủ để đám tiểu bối các ngươi trưởng thành.
Ta không biết còn sống được đến lúc nhìn thấy các ngươi đánh lui Linh tộc hay không.
Hy vọng ngày đó sẽ không quá xa!"
Lão giả thở dài một hơi, ánh mắt nhìn xa xăm trên bầu trời, ngữ khí có chút buồn bã, nói.
"Tiền bối yên tâm, ta biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm.
Ta không biết trong vòng trăm năm có thể đánh lui đám Linh tộc hay không, nhưng chỉ cần ta còn sống một ngày, đám Linh tộc này mãi mãi không có ngày bình yên."
Nhất Minh ngữ khí kiên định nói ra.
"Tốt tốt tốt! Hôm nay gặp được tiểu tử ngươi ta rất là vui, các ngươi đi thôi!" Lão già áo xám vỗ vỗ bờ vai Nhất Minh cười nói.
Dứt lời, một cỗ nhu hoà lực lượng bao phủ Nhất Minh ba người đưa ra bên ngoài.
Trong một cái chớp mắt, tràn cảnh biến ảo, Nhất Minh ba người đã đứng bên ngoài gian cửa hiệu.
Giờ khắc này.
Cửa hiệu vẫn bình thường vô cùng, nhưng hiện tại đã không còn mở cửa như lúc ban đầu, điều này khiến Nhất Minh không hiểu ra sao.
Hắn đối với cửa hiệu thi lễ một cái: "Đa tạ tiền bối!"
Sắc mặt của Chúc Thanh Hà cùng Chúc Tình giờ khắc này mờ mịt không thôi, hai người bọn họ còn không biết xảy ra chuyện gì.
Vốn dĩ hai người đang thoải mái lựa chọn đồ vật, bỗng nhiên lại bị đưa ra bên ngoài.
Đây là tình huống như thế nào?
Chúc Thanh Hà nhìn thấy cửa hiệu bỗng nhiên đóng lại liền tức giận mắng: "Uy uy uy, ta đang mua đồ sao tự nhiên lại đuổi ta ra ngoài, cửa hiệu này có làm ăn nữa hay không a!"
Chúc Tình nghe được lời này liền cóc đầu nàng một cái: "Không được thất lễ!"
Chúc Tình nàng mặc dù không hiểu chuyện gì, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Nhất Minh cùng lời nói vừa rồi, nàng cũng đoán ra được mấy phần.
Nhất Minh nhìn sang Chúc gia tỷ muội hai người, mở miệng hỏi: "Chúc cô nương không có việc gì chứ?"
Chúc Tình lắc lắc đầu: "Không có việc gì, từ lúc chúng ta đi vào liền không thấy huynh đâu, bên trong không lẽ xảy ra chuyện gì sao?"
"Cũng không có việc gì, ta gặp một vị tiền bối ở bên trong…" Nhất Minh lắc lắc đầu, vừa đi trên đường vừa nói lại sự tình hai người trúng phải huyễn thuật vừa rồi.
"Thì ra là vậy!" Chúc Tình cười khan một tiếng, "Chẳng trách từ lúc đi vào ta liền cảm thấy là lạ, nhưng lại không hề phát hiện ra điều gì.
Vị tiền bối kia cũng thật là nhiều thủ đoạn a!
À đúng rồi, thế huynh có mua được mặt nạ chưa?"
"Ta đã mua được." Nhất Minh gật gật đầu.
Nhất Minh cũng không có giải thích gì nhiều, dù sao thì tác dụng của pháp môn này cùng với mặt nạ cũng không sai biệt lắm.
Hắn không biết có nên nói luôn sự tình về thế giới cầu sinh cho Chúc Tình nghe hay không, nàng dù sao cũng là người đứng hàng Tiềm Long bảng, bản thân cũng nên biết việc này, nhưng suy nghĩ chốc lát thì hắn liền bỏ ý định này sang một bên.
Chúc gia dù sao cũng không phải là bình thường gia tộc, Chúc gia cao tầng hẳn là biết rõ những chuyện này, nhưng cũng không có nói cho nàng, chính mình cũng không cần náo thêm chuyện a!
Một đường rời khỏi cửa hiệu, bước ra ngoài đại lộ đi đến, Nhất Minh hướng về phía Chúc Tình cười nói: "Hôm nay đa tạ Chúc cô nương nhiệt tình tiếp đãi, hiện giờ trời cũng đã tối, tại hạ xin cáo từ trước."
"Nhất Minh ca ca không đến gia viên của chúng ta chơi hay sao?" Chúc Thanh Hà nghe được lời này lập tức không vui, hỏi.
"Haha, hôm nay chơi một ngày như vậy là đủ rồi, lần sau có cơ hội ta sẽ đến nhà bái phỏng, đến lúc đó làm phiền muội dẫn ta tiếp tục đi chơi a!" Nhất Minh cười ha hả nói ra.
Chúc Thanh Hà nghe vậy sắc mặt có chút buồn nhưng vẫn gật đầu đồng ý nói: "Được, lần sau ta sẽ dẫn huynh đi dạo gia viên chúng ta, ta tuyệt đối không phiền, haha."
"Được rồi, hai vị vẫn là nên trở về nhà sớm tương đối tốt, tại hạ trước tiên cáo từ." nói, Nhất Minh gật đầu một cái, sau đó xoay người rời đi.
Chúc Tình nhìn thấy tên thiếu niên này xoay người rời đi, nàng dường như muốn nói cái gì nhưng lại không có nói ra.
"Được rồi, chúng ta trở về thôi." Chúc Tình vỗ vỗ bờ vai cô tiểu muội, nói.
"Được!" Chúc Thanh Hà gật gật đầu.
Ban đêm tại Nam thành hoàn toàn không giống với Tây thành, mặt trời vừa xuống núi một lúc này, liền có không ít Thương Minh Vệ kết thành từng nhóm người tuần tra trên đường.
"Đám Thương Minh Vệ này cũng thật là ra dáng a!"
Nhất Minh nhìn thấy tình cảnh này không khỏi cảm thán một câu.
Màn đêm vừa buông xuống không lâu, liền có rất nhiều người dân bắt đầu tiến ra ngoài đại lộ dạo chơi.
Thanh âm náo nhiệt so với ban ngày không kém là bao nhiêu.
Thời điểm này là lúc các tửu lâu, hàng quán bắt đầu buôn bán náo nhiệt nhất!
Có không ít tiểu hài tử chạy lung ta lung tung ngoài đại lộ, tiếng reo hò, tiếng mời gọi khắp nơi, Nhất Minh cảm thụ lấy tình cảnh này quả thật bình yên đến cực điểm!
Đúng thật là chỉ có những nơi thế này mới có thể khiến người người an tâm a…
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!