Chương 133: Sở gia chi chiến (4)
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Phân gia đám người nhìn thấy cảnh này đều không khỏi giật nảy mình!
Tên chó c·hết này lại còn chuẩn bị sau lưng, điều này thậm chí đến cả người trong gia tộc cũng không ai biết, đúng thật là cáo già a!
"Hahaha, thế nào?" Sở Thiếu An cười to một tiếng, "Ngươi tưởng ta không có chuẩn bị gì hay sao?"
Nhất Minh nhìn thấy bốn tên võ giả cửu trọng bao vây lấy mình, hắn không khỏi bật cười một cái, giọng điệu giễu cợt nói ra: "Ngươi tưởng chỉ với đám phế vật này liền có thể cầm xuống ta?"
Dứt lời,
Một cỗ sát khí lấy Nhất Minh làm trung tâm dần dần phát tán đi ra, sát khí tựa như ngàn vạn huyết linh hóa thành thực chất không ngừng gào thét thanh âm, dần dần bao phủ đám người vào bên trong.
Cảm nhận được luồng sát khí này cả đám người đều toàn thân lạnh buốt, tựa như có ai đó đang sờ vào gáy của mình đồng dạng, tên Nhất Minh này phải g·iết bao nhiêu người mới có thể ngưng ra một cỗ sát khí kinh khủng như vậy a!
Bọn hắn chưa bao giờ thấy được, một thiếu niên chưa đầy 16 tuổi đã có thể ngưng thực sát khí thành cái tình trạng này.
Điều này nói rõ cái gì?
Điều này nói rõ n·gười c·hết trong tay hắn chí ít cũng từ vạn người trở lên!
Con bà nó đây còn là người sao?
Một tên thiếu niên g·iết hơn vạn người, đây là cái tình trạng gì?
Cả đám môn khách Sở gia giờ khắc này đều tựa như rớt vào hầm băng, bọn hắn muốn nhúc nhích nhưng cơ thể toàn thân đều căng cứng, cơ bắp trên người hoàn toàn tựa như bị người cho băng phong đồng dạng, muốn nhúc nhích cũng không có cách nào.
Mồ hôi đầm đìa xuất hiện trên trán đám người ngưng kết thành từng giọt từ từ chảy xuống.
Binh khí trên tay giờ khắc này đang không ngừng run lên, có người không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt!
Sở Thiếu An cảm nhận được cỗ sát khí này hắn bây giờ hối hận c·hết mất.
Chính mình làm sao lại trêu chọc ra một tên ác quỷ như vậy đâu!
Sở Thiếu An đầu đầy mồ hôi nhìn lấy thiêu niên trước mắt đang từ từ đi tới chính mình, hắn toàn thân run rẩy đến nỗi hai tay ướt đẫm, có chút run giọng nói:
“Nhất … Nhất Minh! Ngươi … ngươi nếu g·iết ta, trưởng lão khách khanh của ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!”
Hắn bây giờ sắp nổ rồi!
Mới đầu thấy Nhất Minh xuất hiện hắn còn không có cảm nhận được cái gì áp lực, bây giờ hắn mới bắt đầu cảm nhận được thế nào là sợ hãi!
Một cảm giác khủng bố đang đè ép vào tinh thần của hắn khiến hắn kinh hãi vô cùng, nếu không phải hắn ý chí kiên cường một chút, e rằng đã hoảng loạn trở thành một cỗ khôi lỗi không ngừng g·iết chóc.
“Hahaha, uy h·iếp ta?” Nhất Minh giường như nghe được chuyện cười đồng dạng, nhàn nhạt nói: “Từ khi ngươi gây ra bất nhân sự tình, ngươi… đã là n·gười c·hết!
Hơn nữa, chiêu của ngươi cũng rất là cao a, còn dám mang tiền treo thưởng ta, nếu không phải ta phúc lớn mạng lớn, e rằng đã mồ xanh mã đẹp.
Ngươi có biết, một cánh tay đối với võ giả mà nói có ý vị gì sao?”
Dứt lời,
Thân ảnh Nhất Minh liền trở nên mơ hồ một mảnh, một ánh hồng quang bỗng chốc lướt qua vai Sở Thiếu An, tốc độ nhanh đến kinh người khiến cả đám còn chưa kịp phản ứng cái gì.
“Bịch…”
Thanh âm v·a c·hạm trên đất tựa như có một vật gì đó rơi xuống đồng dạng, một đoàn huyết tinh bỗng chốc hóa thành dòng lũ ào ào trào ra!
Đám người nhìn thấy cảnh này vô cùng kinh hãi!
Bọn hắn nhìn thấy cái gì?
Bọn hắn không hề thấy cái mẹ gì cả!
Tựa như…
Một ánh hồng quang lóe lên một cái, cánh tay Sở Thiếu An đã không còn!
Nhất thời,
Sở Thiếu An còn đang nhìn thân ảnh “Nhất Minh” trước mặt chưa hề cảm giác được cái gì.
Bỗng nhiên, một cỗ kinh khủng đau đớn từ trên vai truyền tới!
“A …aa!”
Một tiếng hét thảm vang tận mây đen, tiếng kêu thảm không ngừng vang lên nhất thời kinh động đám người.
“Hắn … hắn…”
Có võ giả muốn nói cái gì, nhưng còn chưa kịp nói thì nhìn thấy bạch y thiếu niên cầm trong tay trường đao hướng về phía hắn g·iết tới!
Tên võ giả cửu trọng này trong lòng hoảng thành một nhóm, ngay lập tức quay đầu liền chạy.
Nhưng hắn chạy làm sao nhanh bằng thân pháp của Nhất Minh cho được, trường đao trong tay lắc một cái, hai chân thi triển Quỳ Hoa Trục Nhật ngay lập tức xuất hiện phía sau lưng tên võ giả.
Một cảm giác khủng bố bao phủ toàn bộ sau lưng hắn, khiến hắn tê cả da đầu!
"Không ... không!” tên võ giả hét lên một tiếng, binh khí trong tay cuồng loạn chém tới!
Nhất Minh tay cầm trường đao lóe lên từng vầng hồng vân chiếu rọi màn đêm, một đạo hồng quang hóa thành nửa vầng bán nguyệt hung hăng chém xuống.
Viêm Vũ!
Thanh âm “hừng hực” vang lên một tiếng, Nhất Minh cùng trường đao tựa như vũ công cùng hỏa diễm không ngừng quấn lấy nhau một dạng.
Tên võ giả cảm xúc cuối cùng chính là vô tận kinh hãi!
Hắn chỉ thấy ánh sáng lóe lên, tựa như vũ công trong màn đêm nhẹ nhàng bế đi cái đầu của hắn.
Tất cả mọi ý niệm giờ khắc này đều lâm vào bóng tối.
“Bịch” một tiếng vang lên, cơ thể tên võ giả không tự chủ ngã nhào xuống mặt đất theo quán tính đâm sầm vào vách tường, hấp dẫn sự chú ý của đám người!
Bọn hắn còn đang quan sát Sở Thiếu An la hét giãy dụa, không đến ba hơi thở liền có một tên võ giả cửu trọng như bọn hắn bị bế lên trời?
Đây là cái gì tình huống!
Cả đám môn khách nhất thời không biết làm cái gì cho phải.
“Chạy a!”
Một tiếng đánh thức lòng người!
Bọn hắn mặc kệ ngươi có phải là gia chủ của ta hay là không, trước tiên chạy xong rồi nói!
Một tên ma đầu kinh khủng thế này, làm sao đánh?
Nếu nói chưa đột phá thập nhất mạch trước đó, võ giả cửu trọng còn có thể từ trong tay Nhất Minh hoa hoa vài chiêu thì giờ khắc này chính là chân chính miểu sát!
Đột phá thập nhất mạch không những khí lực mạnh hơn mà còn lực lượng mạnh hơn võ giả cửu trọng rất nhiều.
Một đao hạ, máu chảy đầu rơi!
Nhìn thấy đám người tản ra bốn phương tám hướng, Nhất MInh sắc mặt không một chút tình cảm nào, hai chân dẫm một cái, linh lực bên trong cơ thể điều động ra ngoài tựa như một tấm đệm vô hình bên dưới khiến cả thân thể hướng về phía trước bay đi.
“Muốn chạy? Từ khi các ngươi liên quan đến tông gia, các ngươi đều đáng c·hết!” Nhất Minh tay cầm trường đao ánh lên từng đoàn hồng quang chiếu sáng trên không, hướng về một tên võ giả trong đó g·iết tới.
“A ... a ... a, đừng ... đừng g·iết ta!”
Nhìn thấy tên ma đầu này hướng về phía mình g·iết giới, tên võ giả này kinh hoàng la hét không ngừng, hắn lấy hết bú sữa mẹ khí lực cấp tốc chạy đi.
Nhưng tốc độ của hắn tựa như con kiến đồng dạng, cho dù hắn có chạy nhanh thế nào đi nữa cũng không thoát khỏi Nhất Minh.
“Từ ngươi bắt đầu!” Nhất Minh ánh mắt lạnh lùng một đao quét ngang mà ra, tên võ giả đang không ngừng la hét bỗng chốc không còn âm thanh!
“Một ... à không, Hai!”
Nhìn thấy một phương võ giả đang la hét bỗng chốc không còn tăm hơi, cả đám võ giả toàn thân rợn cả tóc gáy!
Bọn hắn giờ khắc này không cần biết cái mẹ gì nữa, toàn lực hướng ra bên ngoài chạy đến!
Chỉ cần chạy đến vách tường bọn họ liền có thể nhảy ra bên ngoài thoát thân!
Một tên trong số đó đang chạy sắp tới cánh cửa, tâm tình của hắn vừa mừng vừa sợ, khóe miệng không tự chủ nhếch lên một chút, hắn dùng hết khí lực chạy té khói mới đến được đây.
Nhưng không kịp hắn nhếch lên bao lâu, một cảm giác t·ử v·ong bắt đầu giáng lâm bên trong tâm thần của hắn!
“Kh ...Không, không, không không!” Hắn vừa lấy hết bú sữa mẹ khí lực vừa chạy vừa quay ra phía sau nhìn một chút.
Một màn kinh dị xảy ra!
Chẳng biết khi nào tên ma đầu kia lại ở trên đầu của hắn, cảm giác t·ử v·ong cách hắn càng lúc càng gần, càng lúc càng gần!
“A ... a ... a … a, Không … không!” tiếng gào thét trong tuyệt vọng khiến đám thường dân bách tính bên ngoài toàn thân lông tơ dựng đứng!
“Đây... Sở gia đây là bị người cho đồ sát a!”
“Chúng... chúng ta tốt hơn hết là đi vào trong nhà a!”
Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi c·hết, bọn họ đương nhiên hiểu đạo lý này cho nên không ai dám đến gần Sở gia.
Mặc dù vậy nhưng tiếng kêu thảm thiết truyền ra khiến bọn hắn không cách nào an giấc cho được!
Liên tiếp là những tiếng kêu thảm thiết từ bốn phương tám hướng dần dần im bặt mà dừng!
Không cần quá cầu kỳ cái gì, mỗi người một đao, mệnh tan hoàng tuyền!
Sở Thiếu An nhìn thấy bạch y thiếu niên tay cầm trường đao dính đầy máu tươi xuất hiện trước mắt mình khiến hắn kinh hoảng không thôi.
“Nhất… Nhất… Nhất Minh, ngươi... ngươi… ha ha ha!
Ngươi g·iết tất cả bọn họ…
Ngươi c·hết... c·hết chắc!”
Sở Thiếu An thân thể đều đang run rẩy nhìn thấy tràn cảnh xung quanh, hắn không khỏi cười to một tiếng.
Nhất Minh cũng không có nói cái gì, lẳng lặng đứng trước mặt từ trên cao nhìn xuống, một đao xoẹt qua, lại thêm một cánh tay rớt xuống!
“A... a... a!” cảm giác đau đớn tràn ngập trong đầu Sở Thiếu An khiến hắn không khỏi hét thảm một tiếng!
Máu tươi từ hai bên vai không ngừng chảy ra khiến sắc mặt của hắn trắng càng thêm trắng.
Sở Thiếu An giờ khắc này cảm giác đầu óc bắt đầu quay cuồng, toàn thân không còn một chút khí lực nào, lẳng lặng quỳ trên đất, cả thân thể không cách nào tự chủ được run rẩy lên…
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!