Chương 119: Quả trứng (1)
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Sở gia trạch viện tại cách đó không xa có một tòa tửu quán, tửu quán này ngay cả một cái danh tự nghiêm chỉnh cũng không có, nó chỉ là phổ phổ thông thông quán rượu mà thôi nhưng lại thu hút không ít người tập trung về nơi này.
Đơn giản là vì rượu nơi này được ủ một cách đặc biệt, khiến tòa tửu quán này thu hút không ít khách nhân đến đây thưởng rượu.
Nơi nào có người nơi đó có giang hồ, nơi nào dó giang hồ nơi đó có tin tức!
Nhất Minh vừa trở về Thương Minh Thành cho nên cũng cần tìm hiểu một chút tin tức xảy ra gần đây, quán rượu này chính là một nơi không tồi.
Nhất Minh ngồi trong quán rượu này cả buổi trời vẫn không hề nghe được tin tức nào hữu dụng một chút, điều này khiến hắn có chút bức mình.
Không lẽ bản thân lại chủ động lên hỏi sự tình gần đây của Sở gia hay sao?
Làm vậy mặc dù không có vấn đề gì nhưng cũng khiến cho người khác chú ý, dù sao thì theo Nhất Minh nhìn thấy, Sở gia hiện tại phòng vệ sâm nghiêm hơn trước rất nhiều, khác hoàn toàn so với trước đây.
Tiếng nghị luận, chém gió trong quán tửu lâu không ngừng được những người dân ở đây phô diễn đến một cái tình trạng xuất quỷ nhập thần.
Nhất Minh ngồi lắng nghe cả buổi nhưng vẫn không nghe được thông tin nào đáng giá.
“Các ngươi biết gì chưa, ta nghe nói lão bản của Tam Xuyên khách điếm nhận được một quả trứng kỳ lạ vô cùng, không biết là loại trứng gì nhưng lại có thể chủ động di chuyển a!”
“Quả trứng kỳ lạ? nói thế nào?”
“Cái này ta chỉ là nghe những người ở trong Tam Xuyên khách điếm đồn ra mà thôi, nghe nói hơn một tuần trước, lão bản nơi đó phát hiện một quả trứng của một khách nhân để lại, lão ta không biết là quả trứng gì nhưng kích cỡ của nó lại to hơn rất nhiều so với những quả trứng bình thường.
Lão ta định lấy quả trứng di dời ra khỏi phòng nhưng không biết tại sao quả trứng lại có thể di chuyển lại chỗ cũ, dường như nó có linh tính đồng dạng!”
“Thật hay giả vậy, quả trứng lại còn có thể di chuyển trở về?”
“Đương nhiên là thật rồi, mấy hôm nay có rất nhiều người đến Tam Xuyên khách điếm thử mang khách điếm dời khỏi gian phòng, nhưng cho dù mọi người có thử thế nào thì nó cũng không chịu rời đi, tin tức này hẳn là lan đến tai của các tông môn thế gia rồi a.
Ta nghĩ hẳn là không bao lâu nữa sẽ có thành viên của tông môn, thế gia tiến về nơi đó.”
“Nếu ngươi nói là thật thì quả trứng đó hẳn là linh thú không sai, ta trước kia cũng từng nghe nói có một nơi gọi là Huyền Vũ đảo, trên đó có rất nhiều linh thú có linh tính của mình.
À đúng rồi, linh thú Anh Vũ mà Tiên Vũ Lâu dùng để thu thập tin tức có vẻ như cũng là từ Huyền Vũ đảo mà đến.”
“Huyền Vũ đảo? cái tên này ta dường như đã có nghe nói qua nhưng có vẻ như không có ai biết nó ở đâu.
Nói không chừng, quả trứng kia hẳn cũng là linh thú từ Huyền Vũ đảo mà đến a?”
“...” vô số thanh âm nghị luận ầm ĩ, nhưng chỉ có câu chuyện của hai tên thanh niên võ giả này là lọt vào trong tai của Nhất Minh.
“Đó chẳng phải là quả trứng quả trứng mà ta để quên ở trong khách điếm kia hay sao?” Nhất Minh ánh mắt lấp lóe.
Nhất Minh cầm trong tay chén rượu hớp một hớp, sau đó quay người rời đi.
Hắn cần phải xác định quả trứng trong lời nói của đám người kia có phải là quả trứng mà hắn để quên lại khách điếm hay không.
Nhất Minh cảm nhận được quả trứng kia không phải là vật đơn giản gì, dù sao thì trước kia nó được ngâm ở bên dưới hồ nước gần một tuần vẫn còn sinh cơ luôn mà.
Chính vì vậy mà Nhất Minh mới khẳng định một điều, quả trứng này thật không phải vật bình thường!
Một đường đi đến Tam Xuyên khách điếm trước kia.
Tam Xuyên khách điếm tọa lạc tại trước đại lộ Tây, nơi này người tới người đi vô cùng tấp nập, tiếng reo hò buôn bán, thanh âm náo nhiệt vô cùng.
Giờ khắc này tại phía trước Tam Xuyên khách điếm có không ít người tụ tập lại đây.
Nhất Minh lẩn trong đám người hoàn toàn không hề nổi bật chút nào, tựa như một tên tán tu bình thường mà thôi.
Đám người đứng trước Tam Xuyên khách điếm không ngừng chỉ chỉ trỏ trỏ vào bên trong, miệng thì không ngừng nghị luận ầm ĩ cả lên.
“Ngươi nói xem, tên kia có thành công mang quả trứng ra ngoài hay không?”
“Làm sao có thể, biết bao nhiêu người đã thử qua, cho dù có dùng lưới bắt, đao kiếm hâm dọa, dùng lực ôm lấy,.. tất cả đều không thể làm nó mảy may nhúc nhích tí nào.” tên thanh niên áo xanh lắc lắc đầu, nói.
“Vị huynh đệ này nói không sai, hôm qua ta tận mắt chứng kiến không ít võ giả đi vào thử sức nhưng kết quả chỉ có một, tất cả mọi người đều lấy thất bại mà trở ra, hắc hắc.” một tên thanh niên đứng gần đó cười hắc hắc nói ra.
“Các vị huynh đài có định tiến vào thử sức một chút không? biết đâu có thể tự tay khiến quả trứng kia nhận làm chủ thì sao!” tên thanh niên áo xanh cười nói.
“Huynh muốn thử thì có thể đi vào thử, ta trước đó cũng đã thử một lần rồi, hoàn toàn không có cách nào a!” một tên thanh niên lắc lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối, nói.
Đương lúc cả đám đang thảo luận rầm rộ thời điểm.
Bên trong, một bóng người dần dần đi ra.
“Ra rồi!”
“Không biết kết quả thế nào a?”
“...” ánh mắt đám người đồng thời hướng về phía trước.
Một trung niên với vẻ mặt u sầu bước ra bên ngoài, hắn lắc lắc đầu thở dài một cái sau đó rời đi.
Đám người thấy vậy liền biểu thị “ta hiểu” ý tứ!
“Vị huynh đài này đừng có nản chí, dù sao thì chúng ta cũng không ai có thể khiến quả trứng kia di dời đi được, xem ra cơ duyên này không thuộc về chúng ta a!”
“Đa tạ huynh đệ khuyên nhủ, việc này ta tự nhiên minh bạch.” trung niên gật gật đầu, nói.
Vài hơi thở qua đi, lão bản khách điếm từ từ bước ra bên ngoài chắp tay một cái, nói: “Các vị khách quan, không biết trong các vị còn có ai muốn thử sức nắm lấy cơ duyên này hay không?
Lão phu chỉ là một phàm nhân không có bản lãnh gì, nhưng các vị ở đây thì không giống, không chừng cơ duyên trước mắt thuộc về một trong số các vị thì sao.”
Nghe lão lão bản nói như vậy, liền có thanh niên tự tin bước lên phía trước, một lượng bạc ném về phía lão bản, ông lão nhìn thấy bạc trong tay khóe miệng không khỏi cười ngoác đến tận mang tai!
Đến nay, lão bản không biết đã thu được biết bao nhiêu chỗ tốt từ khi quả trứng này lộ ra bên ngoài, điều này khiến lão cười không ngậm được mồm.
Phải nói, mấy ngày nay chính là những ngày vui nhất trong cuộc đời của lão, không cần làm gì cũng có mà ăn.
Lão chỉ hy vọng quả trứng này đừng có người nào mang đi, nó càng ở đây lâu một ngày, lão càng có thể thu được nhiều chỗ tốt!
“Hahaha, lại thêm một tên thanh niên không biết tự lượng sức mình, hắc hắc.” một tên võ giả đứng bên ngoài cười hắc hắc, nói.
“Ngươi cũng đừng có trêu người khác như vậy chứ, bản thân ngươi cũng đã mất tiền còn gì, hắc hắc.” tên thanh niên áo xanh cũng không che giấu được vui vẻ trong lòng, cười nói.
“Haha, đâu phải chỉ riêng ta, ngươi cũng không phải cũng bị mất tiền vì quả trứng đó hay sao.”
“...” Đám người lại xôn xao một trận.
Nhất Minh nhìn thấy những cảnh này cũng hiểu được phần nào, hắn đã có tám thành nắm chắc quả trứng kia chính là từ tay hắn để lại.
“Thật không ngờ quả trứng kia lại gây ra náo động lớn đến như vậy, xem ra lai lịch của nó không nhỏ a!”
“Dù thế nào thì ta cũng phải thu hồi nó mới được!” Nhất Minh ánh mắt lấp lóe thầm nghĩ.
Đang lúc suy nghĩ thì Nhất Minh nhận ra có cường giả phi thân bay đến!
Đám người xung quanh cũng nhận ra là có người phi thân bay đến, cả đám người liền bỗng chốc lâm vào yên tĩnh!
Bên ngoài chỉ còn thanh âm reo hò của phàm nhân mà thôi, đám người xung quanh liền đã bị vẻ đẹp của mỹ nhân trước mắt thu hút!
Nữ tử này thoạt chừng mười tám, cả người khoác một bộ màu lam váy dài, trên người có không ít điểm huynh quang không ngừng lấp lánh, nàng có một mái tóc màu đen tuyền xõa tới ngang hông, gương mặt bị che phủ bởi một tấm lụa mỏng màu xanh nhưng không hề che giấu được vẻ đẹp bên trong của nàng.
Thân ảnh nữ tử từ trên cao từ từ hạ xuống tựa như tiên nữ giáng trần đồng dạng!
Mọi sự chú ý của đám người liền đã đặt toàn bộ trên người lam y nữ tử này hoàn toàn không cách nào thoát ra được.
Nhìn thấy đám võ giả không biết sống c·hết này nhìn chằm chằm vào nhan sắc của tiểu thư nhà mình, một nha đầu bên cạnh lập tức quát to một tiếng!
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!