Chương 110: Lựa chọn khó khăn
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
"Triệu sư huynh, chúng ta có nên ra tay luôn không?" Vệ Hoa đứng ở một bên nhìn thấy tràn cảnh này khiến nàng không khỏi động dung.
Hơn hai mươi cửu trọng võ giả vẫn không cách nào đánh tan phòng ngự, nàng thật không biết công pháp thế nào mới có thể làm đến loại tình trạng này.
Nếu như tên tiểu ma đầu kia là nửa bước Chân Nguyên mà nói, nàng cũng không có rung động như vậy, nhưng tên này chỉ mới Tôi Thể bát trọng cảnh ah!
Một bát trọng võ giả lại có thể sinh sinh ngạnh kháng hơn hai mươi vị cửu trọng, trước đó, nàng nghe mọi người kể lại, tên tiểu tử này một mình chiến hai mươi vị cửu trọng nàng còn không tin, hôm nay được tận mắt chứng kiến đúng thật là danh bất hư truyền ah!
Triệu Bách Vạn làm sao không hiểu ý của tiểu muội nhà mình cơ chứ, nàng công pháp không phải trực tiếp đối chiến, công pháp của nàng có thể tác động đến thần trí người khác, có lẽ có thể thực hiện được a.
"Muội muốn ra tay thì cứ thử xem, Tê sư đệ thân pháp nhanh nhẹn, đệ hãy đi theo bảo vệ sư muội đề phòng bất trắc." Triệu Bách Vạn gật gật đầu sau đó quay sang Tê Lạp, nói.
Nghe vậy, Tê Lạp cùng Vệ Hoa liền rời khỏi nguyên địa, hướng về vòng chiến đi đến.
Mà giờ khắc này, bên trong tâm thần không gian.
Nhất Minh đang phải đứng trước một lựa chọn hết sức đau đầu, hắn nhìn khu vực ánh sáng trước mắt không khỏi trầm ngâm suy nghĩ.
"Bản thân ta đã đủ sức thi triển ra mười trượng phạm vi, nhưng…"
Nói tới đây, bản thân Nhất Minh liền cảm nhận được từng trận rung động mãnh liệt, hẳn là bên ngoài có người động thủ a, mà lại, người động thủ còn có không ít ah!
“Ở trong không gian này, ta không hề chịu sự ảnh hưởng nào từ công kích bên ngoài, hẳn là do cỗ lực lượng thần bí của bảng gây ra a?”
“Nếu không thì cũng không cách nào giải thích được, ta trong này thi triển Quỳ Hoa Trục Nhật mà nhục thân bên ngoài lại gặp ảnh hưởng!”
“Với lực lượng cường đại như vừa rồi phát ra, hẳn là có một tên nửa bước Chân Nguyên xuất thủ a, nếu không, làm sao có thể gây ra động tĩnh lớn đến như vậy!”
Nhất Minh nhìn lấy cả không gian rung động, trong lòng thầm nghĩ.
Hiện tại,
Hắn đang đứng trước sự lựa chọn tiến thoái lưỡng nan, hắn không biết sau khi mình thi triển ra Quỳ Hoa Trục Nhật mười trượng phạm vi, bản thân có được nhận lại nguồn linh lực đã tiêu hao hay không.
Nếu không nhận được mà nói, sau khi khôi phục lại tâm thần hắn hẳn phải c·hết không nghi ngờ, điều này khiến hắn đau đầu không thôi.
Còn nếu như không ra ngoài mà nói, cơ thể hắn sẽ dần dần suy yếu mà c·hết, thời gian dài như vậy không ăn uống gì, hiển nhiên là không chịu nổi!
Mà nếu như sau khi hoàn thành mười trượng mục tiêu vẫn được khôi phục linh lực, bản thân sẽ phải đối mặt với đám võ giả bên ngoài như thế nào, trong tình trạng cơ thể kiệt sức như thế này không có khả năng một mình chấp một đám ah!
Nghĩ tới nghĩ lui, Nhất Minh vẫn là thấy lựa chọn hoàn thành mục tiêu tốt, ít ra còn có thể quẩy một trận, nếu như rơi vào tử cục mà nói, cái ấn ký mà Phong thành chủ đưa cho, hẳn là có tác dụng a!
Cắn răng một cái, Nhất Minh rốt cuộc làm ra quyết định, hắn không có khả năng ở nơi này chờ c·hết, Quỳ Hoa Trục Nhật thi triển mà ra, một đạo di ảnh ngay tại nguyên địa chỉ trong chớp mắt đã biến mất không thấy!
Bên ngoài trấn,
Thanh âm “ầm ầm” chấn động cả khu Đông Phương trấn, cả đám võ giả đều đang nỗ lực hết mình để công phá vòng phòng ngự nhưng không hề có một chút tiến triển nào.
Cho dù bọn họ có dùng hết sức lực đi chăng nữa, vẫn không hề chạm được vào người tiểu ma đầu này, điều này khiến bọn hắn đỏ mắt không thôi!
“Không được rồi, chỉ bằng chúng ta thì không cách nào phá được phòng ngự này, ta thật sự không còn cách nào, ta tận lực!” một tên võ giả thở hồng hộc nói ra.
Không riêng gì tên này, hơn hai mươi tên cửu trọng võ giả liên tiếp công kích vẫn không hề khiến cho vòng phòng ngự suy giảm chút nào, trong mấy người bọn họ đã có không ít người từ bỏ t·ấn c·ông lui sang một bên.
Cho đến bây giờ,
Các võ giả hầu như đều đã thử công kích một lần, không ai là không biết vòng phòng ngự lợi hại, sắc mặt bọn họ giờ khắc này khó coi vô cùng, gần như có thể nói là đen như đít nồi cũng không khác bao nhiêu.
“Các vị sư huynh, hãy để muội thử một lần!”
Lúc này, một thanh âm nữ tử mang theo vẻ cuốn hút mê người từ phía sau phát ra, cả đám võ giả tạm thời dừng lại công kích nhìn về phía sau, chỉ thấy một nữ tử dáng người thướt tha, trên người lồi lõm đều có, phải nói, đây chính là thần tiên tỷ tỷ trong lòng đám võ giả này cũng không hẳn là sai.
“Được, cô nương hãy cẩn thận một chút, tên tiểu ma đầu này phòng ngự cực kỳ lợi hại, nếu được mà nói…”
“Không được!”
Tên võ giả còn chưa nói xong thì một thanh âm lập tức vang lên chặn đứng những lời tiếp theo của hắn.
“Sư muội của ta đã có ta bảo vệ, không cần vị huynh đệ này nhọc lòng!” Tê Lạp liếc mắt một cái nhìn về tên võ giả, thanh âm đạm mạc nói ra.
Tên võ giả kia thấy vậy liền không nói cái gì, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi lui về phía sau.
“Mong sư huynh thứ lỗi, vị sư huynh này của ta tính tình có chút không tốt!” Vệ Hoa thanh âm trong trẻo tựa như tiên âm vang lên, khiến tên võ giả kia sắc mặt ửng đỏ khách khí một câu rồi đứng ra phía sau lẳng lặng quan sát.
“Ta đi, Độc Hành Tông cuối cùng cũng xuất thủ rồi a, không biết vị cô nương kia là ai, các ngươi nhưng có biết, ta chưa bao giờ gặp nữ tử dáng người mượt mà như vậy a, nếu ta mà có thể cưới nàng về làm vợ, ta thà c·hết cũng cam lòng, hắc hắc!”
“Hahaha, ngươi đừng có mơ mộng hảo huyền, người ta chính là đệ tử nội môn của Độc Hành Tông, thiên tư trác tuyệt, hơn nữa, ta nghe nói nàng tu luyện một môn huyễn thuật công pháp có thể khiến cho kẻ địch lâm vào ảo cảnh, từ từ c·hết dần c·hết mòn bên trong.”
“Ta đi, đáng sợ như vậy!”
Ngay lúc đám người bên ngoài nghị luận ầm ĩ, thì một thanh âm nam tử nhàn nhạt vang lên.
“Đây không phải là Vệ cô nương sao, thật là trùng hợp a!”
Vệ Hoa dần dần bước đến bên cạnh Nhất Minh, thì một thanh âm gần đó vang lên lập tức thu hút không ít ánh mắt đám người.
“Thì ra là Tần công tử, tiểu nữ không biết Tần công tử cũng đến nơi này, không kịp chào hỏi, mong công tử đừng trách à nha!” Vệ Hoa gật đầu một cái, một tay che miệng cười nói.
“Vệ cô nương quá lời, chẳng hay cô nương tới đây là vì tên tiểu ma đầu này mà đến hay chỉ là đi ngang qua?” Tần Minh cười cười, đôi mắt không khỏi liếc nhìn từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, nói.
Tê Lạp thấy cảnh này dường như muốn nói cái gì, liền bị Vệ Hoa tiến lên trước một bước, cười nói:
“Chúng ta phụng mệnh các sư bá trong tông môn tiến về Thương Minh Thành làm chút chuyện, trên đường thì đi ngang qua nơi này tiện thể ở lại xem chút náo nhiệt mà thôi, nếu Tần công tử đã đến đây, vậy thì tiểu nữ xin cáo từ trước!”
Nhìn thấy Vệ Hoa chuẩn bị xoay người rời đi, Tần Minh vội vàng lên tiếng, nói: “Vệ cô nương xin dừng bước!”
Tần Minh vừa cười ha hả vừa bước gần đến, mở miệng nói: “Vệ cô nương làm sao lại đi nhanh như vậy, chẳng phải cô nương muốn thử một chút Huyễn Thuật lên người tiểu ma đầu này hay sao, cô nương cứ tự nhiên chính là, ta đến đây cũng chỉ muốn biết đệ nhất Tiềm Long có thật sự như lời đồn hay không mà thôi, hoàn toàn không có ý gì khác.”
Nghe được lời này, cả đám võ giả đều bĩu môi không thôi, bọn họ mà tin những lời nói này thì chẳng khác nào đả kích sự thông minh của bọn họ.
Vệ Hoa cũng không có từ chối cái gì, nàng nhìn sang Tần Minh, mỉm cười nói: “Nếu đã như vậy, tiểu nữ cung kính không bằng tuân mệnh!”
Tần Minh ánh mắt nhìn đến từng chi tiết trên người Vệ Hoa, trong mắt không khỏi lóe lên từng vệt tham lam thần sắc, Tê Lạp ở một bên nhìn thấy điều này cũng không dám nói cái gì, mặc dù người trước mắt này tu vi không cao hơn hắn bao nhiêu, nhưng gia tộc sau lưng không phải là hắn có thể chọc nổi.
Vệ Hoa cũng không thèm để ý đến ánh mắt của những người khác, những ánh mắt này đối với nàng mà nói, bình thường vô cùng, nàng đã quen với những ánh mắt như thế này.
Nếu là bình thường mà nói, nàng không ngại cho bọn hắn được tận hưởng cảm giác c·hết trong sung sướng là như thế nào, nhưng người thanh niên Tần gia này thì không được a, nàng không có lá gan đó!
Cho nên, nàng cũng chỉ xem như không có chuyện gì, từ từ bước gần đến Nhất Minh phụ cận.
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!