Như Ý Đản

Như Ý Đản - Chương 42




Sau khi vào Nam Thiên môn, Đan Chu vẫn giống như có chút suy nghĩ. Bích Hoa Linh Quân mang theo hồn phách của hoàng đế phàm gian cùng hồn phách long linh đến chỗ Ngọc đế phục mệnh. Sau một lúc lâu đi ra, thấy Đan Chu ngồi bên hồ sen ở Linh Tiêu điện cách đó không, uống một tách trà không biết do tiên giả nào dâng lên, vẫn trầm tư như lúc nãy, không biết đang nghĩ cái gì.

Tiểu kỳ lân nằm trên đầu gối y, đã ngủ.

Bích Hoa Linh Quân Đi vào trong đình, ngồi xuống bàn đá, tự mình lấy một cái chén khác, cầm bình trà rót nước, bưng lên uống một ngụm, Đan Chu từ tốn hỏi: “Ngọc đế nói như thế nào?”

Bích Hoa Linh Quân đáp: “Long linh kia lên Trảm Long đài chịu hình phạt, hồn phách Hoàng đế bị đánh xuống địa phủ tầng thứ mười tám, các hình phạt đều phải nhất nhất chịu qua một lần, dù sao các oan hồn bị hại vẫn còn ở địa phủ, cần cho bọn họ giải oán khí.”

Đan Chu ừm một tiếng, chậm rãi nhấp một ngụm trà: “Chuyện của Phù Lê, khanh đã nói với Ngọc đế rồi?”

Bích Hoa Linh Quân gật đầu: “Nói rồi, Ngọc đế vô cùng kinh hỉ, nói bất kể như thế nào cũng phải mời Phù Lê Tiên Đế về thiên đình, còn kêu tiểu tiên đến thương nghị với người, Ngọc đế nói, ngài muốn tự mình xuống trần, thỉnh Phù Lê Đế tọa trở về.”

Đan Chu buông chung trà: “Thế thì không cần, để ta đi nói với Ngọc đế nói, trước tiên dọn dẹp chỗ ở cho Phù Lê đã, nếu muốn hắn trở về, dùng cách thỉnh chỉ sợ thỉnh không được. Bích Hoa khanh hoặc tối nay hoặc ngày mai một mình đến chỗ Phù Lê, nói chuyện lần này hắn phải chịu trách nhiệm, khanh phụng mệnh đem hắn về thiên đình hỏi tội.”

Bàn tay đang cầm chung trà của Bích Hoa Linh Quân dừng một chút, Đan Chu ngước mắt nhìn hắn: “Thỉnh không được, đánh mới được, Phù Lê tính tình như vậy, ta cũng không có biện pháp.”

Đan Chu thở dài đặt chung trà xuống bàn, thần sắc mờ mịt, có lẽ lại nhớ chuyện xưa.


Bích Hoa Linh Quân tiếp tục uống trà, nói : “Thì ra khi ấy ở bên thủy đàm, Đế tọa một mực nói Phù Lê Đế khó thoát khỏi liên quan, còn nói sẽ hỏi tội ngài ấy, là để gài bẫy.”

Đan Chu mỉm cười: “Đương nhiên, ta làm sao có thể trơ mắt nhìn thấy ở dưới đó làm thằn lằn.”, lại bưng chung trà nhấp môi một chút, “Tính tình của hắn ta còn không rõ sao, đương nhiên biết phải đối phó thế nào.”

Đan Chu cười dài châm trà, , lại lâm vào hồi ức, lẩm bẩm: “Phù Lê a…”

Bích Hoa Linh Quân, uống hết chung trà lại bưng ấm trà lên, vừa rót ra chung vừa lơ đãng hỏi dò: “Nguyên thân của Phù Lê Đế tọa so với lúc ngài ấy hóa long lúc nãy, tính ra vẫn có chênh lệch không ít.”

Tầm mắt Đan Chu lượn lờ trên mặt Bích Hoa Linh Quân một vòng, mới trả lời: “Ừm, khi ở nhân hình thì vẫn phong tao như vậy, nhưng nguyên thân của hắn vốn rất cường tráng, tất nhiên không có khoa trương cái gì đầu ở cực nam đuôi ở cực bắc, nhưng thật sự là một tráng long. Bất quá hắn không thích nghe người ta khen hắn cường tráng, khanh có thể khen hắn uy vũ, anh tuấn gì đó đều được, chính là ngàn vạn lần đừng nói hắn tráng, ừm, cương mãnh cũng tốt nhất đừng nói.”

Bích Hoa Linh Quân ngờ vực: “Vì sao?”

Đan Chu cười nhẹ: “Vì hắn phong tao chứ sao. Hắn luôn luôn cho mình là một con rồng đẹp, hào hoa phong nhã. Hắn thích nghe nhất là được khen tuấn mỹ phong lưu linh tinh, tóm lại chỉ cần thuận theo suy nghĩ của hắn, hắn liền cao hứng. Ai, ngươi xem bộ dạng tuấn nhã hoa lệ của hắn là biết ngay.”

Bích Hoa Linh Quân cau mày, giống như đang trầm tư, thần sắc còn có chút tiếc hận.

Đan Chu vừa nhìn Bích Hoa, vừa tiếp tục nói: “Hắn hiện tại bởi vì chán nản, đã mộc mạc hơn rất nhiều rồi, năm đó, hắn mỗi ngày đều lau vảy trên người mình lau đến sáng như tuyết, có thể phản chiếu, có ánh sáng rọi vào liền khiến người ta chói mắt. Ngay cả long tu cũng phải dùng dầu vừng lau, mỗi cái lau ít nhất ba lần, lau thiếu sẽ không xuất môn.”

Bích Hoa Linh Quân mang vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, lẩm bẩm: “Dầu vừng, cũng không phải thứ khó kiếm.”

Đan Chu vuốt cằm: “Ừ, không khó, dầu vừng hắn dùng là luyện từ ô tang mộc của cửu trùng thiên, hải châu Thái Âm của Nam Hải, thiên quỳnh hoa từ kỳ sơn nhân gian, thiên quỳnh hoa, năm đó khi đại chiến hình như đều bị đốt trụi, không biết tương lai hắn phải lấy cái gì lau râu đây.”

Bích Hoa Linh Quân nói : “Thiên quỳnh hoa, ta đã thấy ở chỗ Nam Cực Tiên Ông, nơi đó tựa hồ có trồng mấy cây.”

Đan Chu nói: “Ồ, thật không. Vậy thì tốt rồi, tóm lại, Phù Lê ngày đó phong tao đến không tin được, khi hắn hóa thành tiên thân cũng như vậy, tóc tai bóng loáng, một tia cũng không loạn, áo choàng không một nếp nhăn, càng không thể dính một chút tro bụi, hơn nữa hắn đối với tiểu các thần tiên luôn lạnh lùng lãnh đạm, mặt trơ như đá, không cười chút nào, các tiểu thần tiên đều sợ hắn, thấy hắn là trốn thật xa. So với hắn ta tất nhiên không so đo bằng, cái gì cũng được, đối với các tiểu thần tiên có thể thân thiết liền thân thiết, có thể quan ái liền quan ái, làm cao à, ta không có hứng thú. Nhưng dù ta thân thiện quan ái thế nào, bọn hắn vẫn kính sợ ta, còn kính sợ hơn với Phù Lê nữa.”

Bích Hoa Linh Quân sờ sờ cằm, dường như đã thất thần, mấy câu tiếp theo của Đan Chu, chỉ sợ hắn không nghe vào tai.

Đan Chu rốt cục nhịn không được: “Thanh Tịch, ngươi sẽ không phải ngay cả Phù Lê lão gia hỏa kia cũng muốn nuôi đấy chứ?”, Thanh Tịch thoạt nhìn hình như thật sự rất có hứng thú, hắn không phải không thích thú có mang có vảy sao? Hắn không phải chỉ yêu ấu thú sao? Cũng không đúng, Đan Chu lập tức nghĩ đến, Bích Hoa Linh Quân có vẻ như chỉ là không thích vũ cầm, tiên thú trong phủ hắn, có không ít con tuổi đều không coi là nhỏ, hắn không phải không yêu, chính là tương đối thích ấu thú hơn. Chẳng lẽ Phù Lê lẳng lơ kia vừa hiện thân đã khiến hắn mê muội rồi?

Trên người Đan Chu toát ra ánh sáng âm u, Bích Hoa Linh Quân mạnh mẽ hồi thần, lập tức cười nói: “Đế tọa đừng nói đùa, nuôi dưỡng Phù Lê Tiên Đế, đây chính là tội đại bất kính, tiểu tiên sao dám vọng tưởng.”


Ánh sáng âm u trên người Đan Chu nhạt đi một chút, Bích Hoa Linh Quân tiếp tục vuốt lông: “Tiểu tiên kỳ thực đang nghĩ, Phù Lê Tiên Đế trở lại thiên đình, phủ đệ của ngài ấy nhất thời nửa khắc khó có thể chuẩn bị xong, tiểu tiên cùng ngài coi như có chút quen biết, cho nên có thể Ngọc đế sẽ mệnh tiểu tiên tạm thời tùy thị Phù Lê Đế tọa.”

Đan Chu cầm chung trà, khinh miêu đạm tả: “À, có thể không xảy ra chuyện đó được đâu.”

Bích Hoa Linh Quân không nói gì, yên lặng vừa uống trà vừa suy nghĩ.

Một lúc sau, Bích Hoa Linh Quân đứng lên, đi đến bên cạnh Đan Chu, thật cẩn thận ôm lấy tiểu kỳ lân đang ngủ say trên đầu gối y.

Đan Chu phủi phủi vạt áo đứng dậy ra khỏi lương đình, nheo mắt nhìn tiểu kỳ lân đang được Bích Hoa Linh Quân ôm trong lòng: “Nhìn thấy nó, lại nghĩ đến cái kia hoàng đế phàm nhân kia, bất quá là gặp qua Phù Lê một lần mà thôi, sao lại đến nông nỗi này.”

Bích Hoa Linh Quân đáp: “Đế tọa chưa từng tới thế gian, tự nhiên không rõ, ta là từ thế gian tu hành mới phi thăng đến thiên đình, từng đã làm phàm nhân, tâm tình vị hoàng đế kia, ta lại có thể hiểu đôi chút.”

Đan Chu lập tức kín đáo nhích qua cạnh Bích Hoa Linh Quân, nhìn sâu vào mắt hắn.

Ánh mắt Bích Hoa Linh Quân lại rơi vào hồ sen bên ngoài lương đình, thiên đình xa xôi không thấy cuối: “Sinh làm phàm nhân, ai cũng từng nghĩ tới sinh từ đâu, chết lại đi đâu, nếu có luân hồi, lại vì sao mà bắt đầu, lại ở nơi nào kết thúc. Tiên nhân đối với phàm nhân, không chỉ là cao cao tại thượng, càng là một loại ước ao. Có một số cực nhỏ, như ta vậy, có cơ duyên nhập đạo môn, tìm được lối đi, phi thăng thành tiên. Tuyệt đại đa số, vẫn là mang theo thắc mắc không có lời giải đáp mà luân hồi lặp lại, nếu có một ngày, gặp được tiên, chỉ sợ phần lớn sẽ giống như thiêu thân thấy ánh nến giống nhau, cho dù biết rõ cầu không được, vẫn quyết theo đuổi tới cùng.”

Đan Chu gật đầu: “Thanh Tịch, khanh nói đúng.”

Bích Hoa Linh Quân nở nụ cười.

Đan Chu lại nhân cơ hội dán lại gần hơn: “Thanh Tịch, khanh ban đầu vì sao muốn làm thần tiên?”

Bích Hoa Linh Quân đáp: “A, ở trên trời nhiều năm như vậy, đều đã quên rồi, khi ta làm phàm nhân, gia cảnh coi như không tệ, sanh ở gia đình phú thương, sau đó chứng kiến gia gia bệnh chết, gia gia cả đời tích cóp bạc vàng vô số, lúc chết cũng không thể mang đi, khi đó ta xúc động, tìm đạo thư về đọc, cũng coi như cùng tu đạo có duyên phận, lại ngộ ra một ít bí quyết, sau lại chính thức nhập đạo môn, sau đó nữa liền phi thăng thành tiên.”

Đan Chu mân mê cằm, lần này xuống trần một chuyến, Phù Lê xem như chuyện ngoài ý muốn, nhưng Bích Hoa Linh Quân thì vẫn như cũ không có gì thay đổi, không xa không gần, Đan Chu đột nhiên cảm thấy được có hơi tịch mịch.

Không thể dùng cứng, thì phải dùng mềm.

Nhưng nếu cứng mềm đều không dùng được, thì nên làm cái gì bây giờ?