Như Ý Đản

Như Ý Đản - Chương 41




Sự tình hoàn tất, đã đến lúc quay về thiên đình phục mệnh.

Bích Hoa Linh Quân thu lại bình ngọc lưu ly vào trong tay áo, nói với Phù Lê nói : “Đế tọa sao không cùng tiểu tiên về thiên đình một chuyến? Ngọc đế, Vương mẫu và chúng tiên biết được Tiên Đế trở về, nhất định rất vui sướng.”

Phù Lê vẻ mặt lãnh đạm, đang định nói cái gì đó, Đan Chu đã đoạt trước một bước, kéo tay Bích Hoa Linh Quân: “Thanh Tịch, việc này để tự Phù Lê lo liệu đi, Phù Lê a, ngươi đã ở phàm gian nhiều năm như vậy, chắc là ở mãi thành quen rồi. Cái đầm này tuy nhỏ nhưng rất yên tĩnh, ngươi cứ ở đây từ từ tịnh dưỡng, ta có rảnh sẽ đến thăm ngươi.”

Phù Lê nhíu mày cười lạnh: “Sao hả? Ngươi là đang châm chọc ta biến thành này bộ dáng này nên không dám về thiên đình?”

Đan Chu nói : “Nhiều năm như vậy làm sao ngươi càng lúc càng lòng dạ hẹp hòi còn thêm tính đa nghi? Ta chỉ cho là ngươi ngụ ở phàm gian quen rồi, lười trở về.”

Phù Lê nhìn nước trong đầm, nói: “Đan Chu, mặc kệ hiện giờ ngươi thành tâm hay là muốn châm chọc, cũng coi như nói trúng rồi, ta không muốn trở về thiên đình. Bây giờ không còn là năm đó, đã qua vô số thương hải tang điền, nhân gian đã như thế, thiên đình hẳn cũng thay đổi thật nhiều, lúc này ta trở về còn có thể làm được cái gì? Tựa như ngươi, hiện tại có phải cũng là ngày ngày nhàn rỗi? Còn không bằng ở thế gian, một mình một phương u tĩnh, nhìn thấy phàm nhân đến rồi lại đi, cũng tốt.”

Y phục xanh biếc của Phù Lê trôi nổi sương mù, vẻ mặt cũng thực tịch mịch.

Đan Chu vỗ vai hắn: “Ta biết ngươi sẽ muốn như thế, cho nên mới nói tùy ngươi. Ngươi nếu đã tính toán như vậy thì cứ tạm thời ngốc ở chỗ này đi. Bất quá ta cũng phải nói trước, dù sao Hoàng đế thành ma, chuyện này ngươi thoát không khỏi liên quan, nếu về thiên đình, dù là chúng ta cũng không có thể phá hủy thiên quy, vẫn phải để Ngọc đế theo lẽ công bằng xử trí, đến lúc đó nếu bắt ngươi về, ngươi cũng đừng vụng trộm chạy trước.”

Phù Lê phủi phủi y phục, cười lạnh một tiếng: “Cái chuyện chạy trốn, ta trước giờ chưa từng.”


Đan Chu mỉm cười: “Vậy thì tốt.”, sau đó quay qua Bích Hoa Linh Quân, thanh âm nhu hòa hơn rất nhiều, “Thanh Tịch, chúng ta tức khắc về thiên đình thôi.”

Bích Hoa Linh Quân vuốt cằm đồng ý, Phù Lê ngăn lại, hắn còn nhớ rõ mình đã phó thác tiểu kỳ lân cho Bích Hoa Linh Quân, nhưng Bích Hoa Linh Quân mới vừa rồi tựa hồ đã quên, vừa nghe nhắc tới lại hưng trí bừng bừng, Đan Chu đứng một bên nheo mắt nhìn.

Tiểu kỳ lân luôn chui dưới bụng Phù Lê nằm ngủ, khi Phù Lê hóa rồng nó hẵng còn ngủ say, sau vì động tĩnh quá lớn làm nó bừng tỉnh. Tiên Đế vận trường bào xanh như nước đầm, hoa lệ chói mắt làm nó choáng váng, nó ghé vào tảng đá ngây ngốc nhìn một chút. Nhưng nó cũng không biết cái vị chói mắt này chính là đại thằn lằn biến thành, đợi đến lúc Phù Lê Tiên Đế nói chuyện cùng Đan Chu và Bích Hoa Linh Quân, tiểu kỳ lân mới hồi thần, đột nhiên phát hiện không thấy đại thằn lằn đâu, liền bắt đầu thất kinh tìm kiếm khắp nơi.

Nó xoay quanh tìm kiếm trên tảng đá, bộ dạng gấp gáp như ruồi mất đầu, Phù Lê đang nói chuyện với Bích Hoa Đan Chu, không lưu ý nó, nó bất cẩn đạp phải một tảng rêu, trượt chân ngã vào đầm nước.

Khi Phù Lê tiên đế nhớ tới nó thì nó đang nửa chìm nửa nổi trong đầm. Phù Lê dùng tiên thuật vớt nó lên, ôm vào trong ngực, dùng ống tay áo lau lau thân thể ướt nhem của nó. Tiểu kỳ lân trong lòng Phù Lê liều mạng giãy dụa, yếu ớt kêu vài tiếng.

Bích Hoa Linh Quân đưa tay tiếp nhận, tiểu kỳ lân vẫn giãy dụa không ngừng, Đan Chu thong thả nói: “Bích Hoa, nó cứ lăn qua lăn lại rất khó giữ, để ta ôm giúp khanh.”, nói xong đưa tay đón lấy tiểu kỳ lân, tiểu kỳ lân ngẩng đầu, hự một ngụm, lại cắn ngón tay Đan Chu.

Đan Chu nhân thể dùng tay kia xách nó lên, tiểu kỳ lân ra sức cắn ngón tay Đan Chu, bị Đan Chu giữ chặt không thể động đậy.

Đan Chu đụng đụng vào Bích Hoa, cười híp mắt: “Thanh Tịch khanh xem, như vậy là ổn.”

Tiểu kỳ lân cắn đến Đan Chu một tay đầy nước miếng, Bích Hoa Linh Quân đưa tay lau lau khóe miệng nó, lại nhẹ nhàng vuốt ve đầu nó. Phù Lê nhàn rỗi đứng một bên nhìn, bỗng nhiên nói: “Tiểu thần tiên, ngươi rất thích ấu thú sao?”

Bích Hoa Linh Quân trả lời: “Phải, đây là sở thích nho nhỏ của tiểu tiên.”

Phù Lê cười: “Vậy ngươi lão ấu đều yêu, hay là chỉ yêu ấu răng?”

Bích Hoa Linh Quân ngập ngừng: “Này…”

Phù Lê cười nói: “Xem ra ngươi là chỉ yêu ấu thú, ấu tử kỳ lân này phó thác cho ngươi, đúng là thích hợp.”, hữu ý vô ý liếc Đan Chu một cái.

Đợi lúc Bích Hoa Linh Quân cáo từ Phù Lê xong, sắp sửa quay về thiên đình, Phù Lê lại nói với Đan Chu: “Đan Chu, hiện giờ ngươi đang ở thiên đình, cũng nên sửa cái tật xấu của ngươi đi, dù sao ngươi đã một đống tuổi rồi, đừng để các tiểu thần tiên hậu bối chê cười.”

Đan Chu đứng ở trên mân, có chút cảm khái: “Chuyện này không cần ngươi nhắc nhở. Ta hóa trứng sống lại, chợt thấy trong thiên địa hết thảy đều khác đi rất lớn, ta mặc dù vẫn như ngày đó, lại không phải ngày đó, đã là sinh ra lần nữa. Khi đó nở từ trứng ra, là một khởi đầu mới, nếu theo như này mà nói, ta hiện tại bất quá mới nở ra được mấy tháng, vẫn là một con phượng hoàng con.”

Phù Lê yên lặng nhìn thoáng qua Bích Hoa Linh Quân, không nói nữa.


Bích Hoa Linh Quân cũng yên lặng đứng đó, trường bào lay động.

Lưu vân phiêu phiêu, Nam Thiên môn ngay tại trước mắt.

Đan Chu cả đoạn đường đều không nói chuyện, tiểu kỳ lân trong lòng còn đang ra sức cắn ngón tay của y.

Ngay trước khi đến Nam Thiên môn, Đan Chu nhìn mây mù vạn trượng, bên môi hiện lên tiếu ý.

Bích Hoa Linh Quân nhìn thấy, hỏi: “Đế tọa chẳng lẽ nghĩ tới chuyện năm đó?”

Đan Chu cười nhẹ: “Phải, sau khi gặp Phù Lê, không nhịn được nhớ tới chuyện xưa. Năm đó, thiên đình không giống như bây giờ, cũng không có Nam Thiên môn, ta khi đó cùng Phù Lê đánh đố, từ cực đông bay đến cực tây, qua khỏi thiên giới, cuối cùng ở dưới thạch thụ cực tây cược rượu, say bảy ngày bảy đêm, vừa tỉnh dậy nhân lúc còn chưa tan mùi rượu, đánh một trận bình một thành Ma giới, tiêu diệt hơn mười vạn Ma tộc. Hài cốt ném xuống nhân gian, hiện giờ hẳn đã thành dải dải núi non.”

Đan Chu giơ bàn tay không bị tiểu kỳ lân cắn, chỉ phía xa xa: “Xem đi, hẳn là tại nơi đó, ta cùng với Phù Lê ném hài cốt của thủ lĩnh Ma tộc xuống nhân gian, khi đó Phù Lê một thân đầy máu của Ma tộc, chiến giáp so với lông vũ của ta còn đỏ hơn.” Đan Chu cười cười, “Ai, ngày hôm nay thái bình, năm đó, sớm đã trôi qua rồi.”

Nhưng nơi đã diễn ra đại chiến Ma tộc, mây khói tựa hồ vẫn đỏ hơn nơi khác, Đan Chu nhìn biển mây nổi lên từng mạt đỏ nhợt nhạt, một trận chiến kịch liệt chung quy vẫn lưu lại dư ngân, cột đá Nam Thiên môn, trước kia y từng dựa vào, tùy tay kéo một góc áo bào lau vết máu trên thân kiếm, vải trắng nhuộm đầy máu tươi tùy tiện vứt đi, rơi xuống phàm giann, khinh phiêu phiêu, cũng hóa thành một đóa mây đỏ rực. Đan Chu nhướng mày, lại mỉm cười.

Gió thổi mạnh, mây khói xoay vần, áo bào của Đan Chu như một tầng mây đỏ.

Đều là chuyện xưa, quả thật đã qua rất nhiều rất nhiều năm, nhân gian thương hải tang điền vô số bận, thiên đình cũng đã sớm không phải là dáng dấp ngày nào.

Trong nụ cười của Đan Chu lộ ra một tia cảm khái cùng bất đắc dĩ, y nói với Bích Hoa Linh Quân nói : “Thanh Tịch a, ta nói ta đã là một con phượng hoàng con, lời này thực là nói dối. Còn những ký ức này trong lòng, ta dù có làm thế nào thì cũng vẫn là lão già kia thôi.”

Bích Hoa Linh Quân cũng cười rộ lên: “Ừm, lời này của người mới là lời nói thật.”

Đan Chu, dù có mặt dày làm cọp con, dù có vô sỉ lượn lờ hoa tâm khắp chốn, thì y vẫn là Đan Chu, là Đan Chu Tiên Đế, là người không biết bao nhiêu năm trước đại chiến Ma tộc Đế Tôn, là phượng hoàng cao quý tự đốt bản thân trở về thành quả trứng, đổi lấy thiên hạ thái bình.

Kỳ lân tử cắn ngón tay Đan Chu rốt cục cũng đau răng, đổi qua cắn cánh tay y, Đan Chu rút trong tay áo ra một cái khăn trắng, tùy tiện lau nước miếng trên ngón tay, vứt đi: “Mới vừa rồi đột nhiên nhớ tới chuyện xưa, chậm trễ một lát, Thanh Tịch, đi nhanh lên thôi.”

Bích Hoa Linh Quân ừm một tiếng, cùng Đan Chu một đạo đạp mây đi về hướng Nam Thiên môn, khi xoay người tầm mắt thuận tiện đảo qua nơi vừa rồi Đan Chu vứt chiếc khăn kia, chiếc khăn đã hóa thành một đám mây, phiêu đãng bay đi.