Editor: Tharyo
______________
Lời nói của Thẩm Hàm Xuyên đã đánh thức Lâm Diệu.
Cô nhận ra rằng cho đến nay mình đã bị mắc kẹt trong một sự nhầm lẫn.
Sở dĩ cô lo lắng cây gia phả phía sau Thẩm Hàm Xuyên quá lớn, là vì cô đã tự đặt mình vào vị trí lệ thuộc trong một gia đình rất truyền thống.
Thiết lập quan hệ thân mật với Thẩm Hàm Xuyên có nghĩa là cô cần đối phó với cái cây đại thụ phía sau anh, cần chăm sóc chất dinh dưỡng cho cái cây đó, cần phải vì anh mà hòa nhập, rơi vào trong vòng tròn sinh hoạt của anh khiến chính mình như bị ngập trong gia nghiệp như biển lớn này.
Nhưng Thẩm Hàm Xuyên nói chính là: "Đưa tôi đi, để tôi đến thế giới của em."
Nghe xong lời này, Lâm Diệu như bừng tỉnh, ngộ ra.
Loại giác ngộ này không kém gì khai sáng ở Long Xương *, mọi chuyện đều được giải quyết trong một lần, những vất vả và đau buồn trước đó, bao gồm cả lời bộc bạch đau đớn ngày hôm đó, đều tan thành mây khói.
Cô gạt mây mù thấy thái dương, khóe miệng không thể khống chế mà nhếch lên.
Đúng vậy, tại sao cô lại phải đem mình bó buộc vào gốc cây đó mà lo lắng?
Cô hoàn toàn có thể mang Thẩm Hàm Xuyên đi.
Cô không tiến vào gia đình Thẩm Hàm Xuyên để giãy giụa mà để Thẩm Hàm Xuyên tiến vào thế giới của cô, hai bông bồ công anh vui vẻ tìm kiếm đồng cỏ của mình.
Ngôi nhà mà cô mong muốn, giờ đây cô đã có khả năng tự mình xây dựng.
Về phần Thẩm Hàm Xuyên, may mắn là mang anh đi cũng không thành vấn đề.
Cũng như chính anh đã đau khổ nói, anh không có nhà, không có cội nguồn.
Một chiếc cúc áo dư thừa.
Cô cắt chỉ và khâu chiếc cúc áo này vào áo sơ mi của mình mà không gặp khó khăn gì.
Hơn nữa, anh cũng khao khát được đưa đi.
Thẩm Hàm Xuyên là người thực tế, thế giới của anh là một vách ngăn bằng kính, nhưng nó hoàn toàn khác với thế giới của Sơn Phong.
Màu trắng tinh khiết, đơn giản, giống như một con búp bê trong tủ kính.
Bây giờ anh đã đưa ra yêu cầu của mình, anh sẵn sàng đi theo cô nên tất cả những gì cô phải làm chỉ là nắm tay anh và kéo anh ra khỏi cánh cửa ấy.
Lâm Diệu nghĩ như vậy và làm như vậy.
Cô nắm lấy tay Thẩm Hàm Xuyên, trên môi nở nụ cười rạng rỡ.
"Đừng lo lắng, anh đợi tôi suy nghĩ lại một chút, tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ càng..." cô nói. "Dường như tôi đã nghĩ thông suốt rồi, nhưng tôi nghĩ mình không nên nói ra nhanh như vậy, tôi phải dùng lý trí suy nghĩ thêm một chút."
Thẩm Hàm Xuyên cảm nhận được sự cứu rỗi.
Vẻ mặt mất mát của anh lấy lại sức sống, giống như bông hoa héo nghe được tiếng mưa, lộ ra niềm hy vọng xa xỉ.
Lâm Diệu buông tay ra và nhìn thẳng vào Thẩm Hàm Xuyên trong mười phút.
Lúc đầu, Thẩm Hàm Xuyên vẫn có thể tiếp nhận ánh mắt trong im lặng của cô.
Dần dần, vết đỏ lan từ tai lên má, anh tránh né ánh mắt.
Lâm Diệu áp chế những suy nghĩ hỗn tạp, phi lý và xúc động, nghĩ ngợi thật lâu.
Từ việc thuê nhà và sống chung với nhau trong một thời gian đến việc lúc nào thì thông báo với người trong gia đình, cô đều nghĩ kỹ rồi mới lên tiếng.
"Thẩm Hàm Xuyên, lời anh vừa nói, tôi có thể hiểu được anh đang thổ lộ tình cảm với tôi không?"
Có thể thấy được cô lại khiến Thẩm Hàm Xuyên kinh hãi.
Anh rất hoảng hốt, trả lời cô bằng giọng điệu gần như hiển nhiên: "Đây là điều từ tận đáy lòng tôi muốn nói với em. Tôi rất thích em, đồng thời cực kỳ muốn ở bên cạnh em. Nhưng nếu như coi đây là tỏ tình thì quá đơn giản, tôi sẽ chính thức hơn..."
"Không cần, có câu này đủ rồi, tôi hiểu ý của anh."
Lâm Diệu tìm cách diễn đạt, chậm rãi giải thích sự thay đổi suy nghĩ của mình với Thẩm Hàm Xuyên.
"Tư duy quán tính trước đó đã khiến tôi đi vào ngõ cụt, vì vậy hãy quên những gì tôi đã nói lúc trước đi."
"Anh cũng đã nói như vậy, tôi nghĩ nếu bây giờ không nói thì qua mấy ngày nữa có lẽ sẽ không có khí thế để nói những lời như vậy." Lâm Diệu ánh mắt lấp lánh: "Hãy đến sống trong thế giới của tôi , nếu anh vẫn còn thích thì hãy ở lại đó, nếu như không quen... Chúng ta lại trở lại ngày hôm nay, chúng ta chia tay một cách đàng hoàng, được không?"
Thẩm Hàm Xuyên cử động ngón tay, anh dường như muốn ôm Lâm Diệu vào lòng, ôm thật chặt, nhưng lại kiềm chế, gật đầu điên cuồng.
Lâm Diệu trầm tư một lát, nói: "Nếu như anh đồng ý, tôi nghĩ một phương án, anh xem có thể tiếp nhận hay không."
Thẩm Hàm Xuyên ngồi nghiêm chỉnh, chăm chú lắng nghe.
Rất tốt, có thái độ. Anh quả thực là mẫu người lý tưởng, mọi phản ứng đều nằm trong sự mong đợi của cô, còn hoàn hảo hơn cô nghĩ.
Lâm Diệu giải thích sự sắp xếp của mình.
Cô muốn thuê một căn nhà và sống với Thẩm Hàm Xuyên.
"Một hai tháng sẽ không có tác dụng gì." Cô nói: "Nếu trong thời gian ngắn không có xung đột lớn hoặc xung đột về nguyên tắc thì tôi sẽ cho lần chung sống này một năm."
Nó giống như một thời gian thử việc.
Khác với những vấn đề mang tính nguyên tắc lớn, cô tin rằng những chi tiết vụn vặt trong cuộc sống chỉ có thể được khám phá sau một thời gian dài gắn bó.
"Xác nhận mối quan hệ nếu ổn. Nếu không ổn, chỉ cần một trong hai người cảm thấy không còn cách nào để tiếp tục hoặc cảm thấy chán thì có thể dừng lại. Sau đó sẽ như căn nhà thuê đó, bỏ đi, sẽ không xuất hiện trong cuộc sống bản thân sau này."
Sau khi Lâm Diệu lấy dũng khí nói ra những lời này, cô liền chờ đợi ý kiến của Thẩm Hàm Xuyên.
Đánh giá từ biểu hiện của anh chàng này, anh hẳn phải hoàn toàn đồng ý.
Có lẽ chỉ cần nhìn thấy hy vọng, anh sẽ rất vui mừng.
Nhưng điều kỳ lạ là khi vui, anh lại đỏ mặt và lại liếc nhìn chỗ khác.
Dưới cái nhìn của Lâm Diệu, Thẩm Hàm Xuyên kéo chiếc chăn nhỏ quấn quanh người xuống một chút, che cằm, quay mặt đi.
Lâm Diệu cúi đầu nhìn xuống, cô lại có một loại linh cảm khác, mặt đỏ lên.
Cô không hỏi nhưng cô đoán khá gần.
Thẩm Hàm Xuyên bị phân tâm...
Nói đến đây thì thật là xấu hổ. Nhưng có lẽ bởi vì cô là người theo chủ nghĩa lý tưởng có lý trí, còn Thẩm Hàm Xuyên là người thực tế và trong sáng, chút xấu hổ này đã được hai người nhanh chóng tiêu hóa, tiếp tục tư tưởng sinh hoạt lễ độ và đàng hoàng trong tương lai.
"Căn nhà này giao cho tôi tìm..." Thẩm Hàm Xuyên nói.
"Không cần, để tôi tìm, cần phải để cho tôi tìm." Lâm Diệu nói chắc chắn.
Cô muốn "điều khiển" loại chuyện này, kiểm soát sự khởi đầu của cuộc sống. Điều này sẽ khích lệ cô rằng cô thực sự có khả năng mang Thẩm Hàm Xuyên đi. Ngoài ra...cô chỉ có thể cảm thấy an toàn nếu mọi thứ nằm trong tay mình.
Nếu không, khi cô chuyển đến căn nhà mà Thẩm Hàm Xuyên tìm, cô nhất định sẽ cảm thấy bất an khi bị Thẩm Hàm Xuyên thao túng, chủ nhà cho thuê căn phòng mà anh tìm là người như thế nào? Có phải là người quen của anh không? Liệu nơi này có giống lãnh thổ của anh hơn không... Những việc như này cô chắc chắn sẽ lo lắng.
Vì vậy, cô phải tự mình tìm ra căn phòng này.
"Về phần chi phí sinh hoạt thường ngày..." Lâm Diệu đang nghĩ cách chia đều.
Giai đoạn đầu có thể chia đều, coi như là bạn cùng phòng, sau này muốn làm gì thì làm... Nếu sau này có vấn đề trong quan hệ và phải chia tay, đến lúc đó có thể tìm chuyên gia để xử lý, cũng không phải vấn đề lớn đúng không?
Lâm Diệu cau mày.
Quả nhiên, muốn cùng một người xa lạ bước vào một mối quan hệ thân mật, rắc rối sẽ nối tiếp nhau kéo đến.
Thẩm Hàm Xuyên đứng dậy: "Chờ một chút."
Một lúc sau, anh quay lại với một chiếc máy tính bảng, mở một trang nào đó rồi đưa cho Lâm Diệu.
Đồng thời, anh nói một chuỗi mật khẩu.
"Tất cả các tài khoản đều có mật khẩu này, phía trước có thêm tên viết tắt của tôi." Thẩm Hàm Xuyên nói: "Tất cả đều ở đây, trạng thái tài sản của tôi."
Miệng Lâm Diệu thật lâu không khép lại.
Thẩm Hàm Xuyên cười nói: "Tôi biết em có khả năng sẽ không dùng đến, nhưng tôi thật sự hy vọng em dùng số tiền này, để tôi nhiều năm vất vả cố gắng như vậy có đất dụng võ."
"..."
Bên trong máy tính bảng chứa tình hình tài chính của Thẩm Hàm Xuyên.
Quản lý tài chính thu nhập, thu chi hằng ngày, bất động sản, v.v.
Lâm Diệu: "Đừng quá hăng hái ... Mọi chuyện còn chưa đến đâu, tôi thậm chí còn không có ý định tiết lộ tài sản của mình cho anh."
"Ừm, tôi biết." Thẩm Hàm Xuyên không để ý: "Tôi rất rất vui khi em có thể đồng ý sống chung với tôi, cho tôi một cơ hội. Tôi muốn cho em thấy thái độ của tôi, tôi chỉ muốn chứng minh điều đó, tôi muốn vì quyết định này mà đóng góp một phần."
"Anh... anh không thể làm như vậy, anh luôn phải cân nhắc rủi ro, không sợ đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện, tài sản của anh sẽ vướng mắc sao?"
Thẩm Hàm Xuyên nói: "Tôi tin em."
Nhìn thấy Lâm Diệu cau mày, Thẩm Hàm Xuyên cười, tâm tình tốt nói: "Tôi tin em nói thật, tôi tin tưởng em. Nhưng đồng thời... tôi sẽ không bao giờ chết đói, Lâm Diệu. Chỉ cần tôi không ngu ngốc, chỉ cần tôi còn có ích cho xã hội thì đất nước sẽ không bỏ đói tôi."
Sự tự tin của anh không đến từ cái gọi là gia đình giàu có mà đến từ chính anh.
Và bởi vì trong tiềm thức anh không dựa dẫm vào gia đình đó nên Lâm Diệu cảm thấy anh là người lý tưởng.
Thẩm Hàm Xuyên chính là người lớn lên trong lòng cô.
"Cho nên, em xem đi." Thẩm Hàm Xuyên đưa ra lời mời: "Tôi có thể cho em xem, đây cũng là một loại biểu hiện, tôi muốn em yên tâm, cho em biết, tôi không có nợ nần, khả năng sinh tồn của tôi cũng không tệ, tôi có khả năng lập gia đình bất cứ lúc nào và cung cấp nguồn lực sinh tồn đáng tin cậy cho bạn đời của mình."
Quả nhiên, anh nói chuyện vẫn bài bản như vậy.
Nhưng...nghe rất hay.
Không thể không nói những lời này đã khiến những người như Lâm Diệu cảm động.
Sự lý trí của cô xuất phát từ việc cô theo đuổi sự an toàn từ khi còn nhỏ. Vì cha mẹ vắng mặt trong quá trình trưởng thành của cô nên cô không thể tìm được chỗ dựa vững chắc nên phải dựa vào lý trí để bảo vệ bản thân, tránh rủi ro.
Tuổi thơ của cô và Thẩm Hàm Xuyên tuy khác nhau nhưng lại có điểm tương tự.
Cũng chính vì sự giống nhau này mà Thẩm Hàm Xuyên hiểu được nỗi lo lắng và bất an của cô. Vì vậy, anh sẽ thành thật nói rõ ràng tất cả những điều này và nói với cô rằng không có rủi ro gì khi chọn anh làm bạn đời của cô.
"Mấy ngày tới tôi sẽ đi tìm nhà, anh có thể gửi cho tôi yêu cầu về diện tích, tiền thuê, các tiêu chí về nhà ở, tôi sẽ tham khảo để lựa chọn." Lâm Diệu nói: "Trước khi chuyển đến, tôi muốn dẫn anh đi gặp ông ngoại tôi một lần. Để dư dả thời gian, khả năng mất tầm hai ngày, chừng nào anh có thời gian phù hợp thì nói với tôi."
"Được."
"Người nhà của anh..." Lâm Diệu hỏi: "Tôi thấy anh có thể nói cho ông nội anh biết. Dù sao sau khi gặp được ông ngoại tôi, sớm muộn gì ông nội anh cũng sẽ biết."
"Tôi muốn..." Thẩm Hàm Xuyên nói: "Tạm thời không đi gặp ông nội, mà là tôi muốn dẫn em đi gặp thầy giáo của tôi."
"Thầy Hà à?"
"Đúng vậy." Thẩm Hàm Xuyên nói: "Thầy ấy là người đã nuôi tôi lớn lên như người nhà, là người cố vấn đã chỉ dẫn tôi. So với ông nội, tôi càng hy vọng thầy là người đầu tiên biết rằng tôi muốn em trở thành gia đình của tôi."
Từ "gia đình" khiến Lâm Diệu đỏ mặt.
Cô ho nhẹ hai tiếng, gật đầu nói: "Được. Vậy còn chỗ của ông nội anh, dự định bao giờ đi?"
"Sau khi em xác nhận tôi có thể trở thành một phần của gia đình em." Thẩm Hàm Xuyên nói.
Rất nhanh, anh trầm ngâm giải thích.
"Bởi vì tôi sợ bây giờ ông nội biết chuyện sẽ luôn muốn gặp em, muốn em bày tỏ thái độ... Điều này sẽ tạo áp lực cho em, khiến em tránh xa tôi."
Anh đã nói ra tất cả những gì trong lòng mình.
"Tôi đã biết tại sao em lại tránh xa tôi. Vậy nên..." anh nói.
Để tiếp tục ở bên Lâm Diệu, anh sẽ chặn mọi thứ ảnh hưởng đến mối quan hệ của họ, kể cả những người trong gia đình.
Anh có thể không thể yêu cầu gì cả.
Anh vốn không có nhà.
Lâm Diệu là tâm nguyện của anh, là ngôi nhà anh muốn về.
Vì cô,
Anh có thể dùng tất cả các biện pháp, dù là một thân một mình, đem chính bản thân bỏ vào chiếc hộp cát-tông rách rưới, đặt ở đầu đường dưới trời mưa to và cầu xin cô nhận nuôi.
Lâm Diệu thiếu cảm giác an toàn, vì vậy cô sẽ không để mình bước vào một môi trường xa lạ và không thể kiểm soát được.
Mà gia đình kia của anh, một nơi mà anh không có cảm giác thuộc về, có thể là điểm cộng cho việc anh lựa chọn bạn đời trong mắt mọi người.
Nhưng trong trường hợp của Lâm Diệu, nó chỉ là một trở ngại.
Vì vậy anh muốn từ bỏ một gia đình như vậy.
Để bản thân trở thành một cá thể dễ bị tổn thương, cầu xin sự thương xót từ cô.
Sự thật đã chứng minh rằng chiến lược của anh là đúng đắn.
Đưa anh đi và cho anh một mái nhà.
Mật khẩu là chính xác.
* Khai sáng Long Xương: triết lý sáng tạo của Vương Dương Minh, thời nhà Minh. "Con đường của hiền nhân là bản chất của chúng ta là tự túc, và nhìn vào nó vì lý do của sự vật là sai lầm." Nó được gọi là khai sáng Long Xương trong lịch sử. Trong môi trường yên tĩnh và khó khăn của Long Xương, Vương Dương Minh đã ngày đêm suy ngẫm về những trải nghiệm của mình trong nhiều năm qua. Nửa đêm, ông đột nhiên ngộ ra, đó chính là "Long Xương Khai Ngộ" nổi tiếng trong lịch sử.