Như Nguyện

Chương 1




Chiếc ô tô màu đỏ thẫm rực rỡ đậu ở bãi đất trống cạnh Bảo tàng Khoa học và Công nghệ. Cửa sổ xe hạ xuống, Lâm Diệu tháo kính râm, nhìn sang phía đối diện.

Có một con đường dành riêng cho xe đạp đối diện với Bảo tàng Khoa học và Công nghệ, rẽ trái và đi sang bên cạnh. Trên một con phố yên tĩnh trong thành phố sầm uất là một căn nhà nhỏ ba tầng tường trắng kiểu phương Tây, tại đây có một đầu bếp riêng có chút tiếng tăm.

Buổi trưa, cô sẽ gặp đối tượng hẹn hò của mình ở đây.

Sau khi cất kính râm,Lâm Diệu lấy ra một chiếc gương trang điểm, bên trên có in hình một cô gái 2D xinh đẹp với mái tóc hồng, chiêm ngưỡng cách trang điểm của mình.

So với kiểu trang điểm mà cô dùng trong video cosplay ngày hôm qua, thì cách trang điểm hôm nay còn không tính là trang điểm, cô thậm chí còn không kẻ mắt lấy nửa đường, những ưu khuyết điểm trên khuôn mặt gần như có thể thấy rõ ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Với hàng lông mày dài và mảnh cùng đôi mắt biết cười, vẻ ngoài cũng như khí chất của cô hoàn toàn không phù hợp với chiếc xe lòe loẹt này. Lâm Diệu có một đôi mắt tròn và sáng, khiến cô luôn có nét trẻ con, tạo cho người ta ấn tượng rằng cô là người thân thiện, hay cười, không quan tâm và có chút dễ bị lừa gạt.

Như Sơn Phong đã nói: "Thiểm Thiểm có vẻ ngoài là một cô gái xinh đẹp vui vẻ và tỏa sáng, nhưng không thông minh lắm, khi cười lên lại càng có vẻ ngờ nghệch."

Điện thoại reo vang.

Lâm Diệu bấm mở khung chat, Nha Đại Thần mặc một bộ đồ ngủ khủng long nhỏ, chỉ lộ ra khuôn mặt, giương nanh múa vuốt há miệng kêu cứu:

"Các anh chị em, cứu với! Em không muốn viết luận văn nữa! Chúng ta ra ngoài quay video tạo một bộ cosplay nhé, đi mà aaaaa!"

Màn hình được chia thành bốn khung, hóa ra Nha Đại Thần đã bắt đầu một cuộc trò chuyện video nhóm.

Tiểu A và Ninh Du cũng tham gia.

Ninh Du quấn tóc, thướt tha ngồi dưới máy duỗi tóc, trước tiên là điều chỉnh âm lượng: "Nha Nha, chị đang ở ngoài làm tóc, không thể đeo tai nghe, em hãy nhỏ giọng xuống."

Tiểu A vẫn mặc bộ đồng phục cảnh sát, phía sau lưng nhìn giống văn phòng, tay cầm hộp đồ ăn mang về, vùi đầu ăn.

Nghe được tiếng kêu của Nha Đại Thần, Tiểu A cau mày hạ âm lượng xuống, nuốt miếng thức ăn xuống, vừa ăn vừa dặn dò:

"Có thể viết thì viết, không viết được thì nghỉ ngơi trước. Chú ý điều tiết tinh thần và đừng nổi điên nữa. Cuối tuần chúng ta sẽ tụ tập chơi kịch bản giết người..."

"Anh A! Bây giờ đi liền đi được không! Nếu em không ra ngoài thư giãn đầu óc, em sẽ phát điên mất! Nếu không thì bắt em đi! Em không muốn đi học!" Cô nàng khép hai chân khủng long lại rồi tiến gần về phía trước màn hình.

"Tôi ngồi trong văn phòng viết tài liệu, không bắt người." Tiểu A mặt lạnh nói rồi tiếp tục ăn cơm.

Khi Nha Đại Thần đang phát điên, Ninh Du nhìn thấy dây an toàn trên người Lâm Diệu.

"Thiểm Thiểm, cậu đang lái xe sao? Đi đâu vậy?"

"Không." Lâm Diệu giơ tay lắc lắc trước ống kính. "Mình đang ở bên ngoài, vừa đỗ xe xong."

Một cảnh khác cắt ngang, Sơn Phong cũng kết nối. Trên người đang mặc một bộ đồ cosplay, đồng phục chiến đấu kiểu vest, trên vai là áo choàng, đội tóc giả màu vàng, vẫn còn chưa tháo kính áp tròng màu xanh lam xuống.

"Ahhh~ Anh Sơn Phong!" Nha Đại Thần lại hét lên: "Cứu mạng, sao anh có thể đẹp trai như vậy! Anh Sơn Phong, dẫn em theo, dẫn em theo với, em cũng muốn chụp ảnh!"

"Im miệng." Sơn Phong dùng tay ra hiệu.

Ninh Du: "Sơn Phong, cậu đang quay vlog à?"

"Bộ trang phục cosplay mà tôi đặt hôm nay đã về." Sơn Phong đứng dậy, bước ra xa màn hình cho họ xem toàn cảnh. Sơn Phong có vòng eo hẹp và đôi chân dài, dáng người cao ráo như người mẫu.

Lâm Diệu sửng sốt.

Thân hình và tư thế của Sơn Phong quả thực rất giống... rất giống người mà cô đã yêu từ cái nhìn đầu tiên kia.

Đẹp trai, cáo ráo như cây trúc vậy.

Ngay cả biểu cảm ngẫu nhiên lộ ra giữa lông mày cũng giống đến mấy phần.

Chính vì sự giống nhau đến kỳ lạ này mà hai năm trước, khi cô nhìn thấy Sơn Phong tại một buổi triển lãm truyện tranh đông người mà cô đã phấn khích đi tới và tóm lấy anh.

Sơn Phong mở lon Coca bằng một tay, ngửa đầu uống hết một nửa rồi ợ hơi một tiếng, hất cằm về phía màn hình.

"Tháng sau là tròn hai năm năm người chúng ta quen nhau, tôi đã chuẩn bị một hoạy động lớn, mời mọi người ra ngoài tụ tập, tôi sẽ lo toàn bộ vé máy bay, tiền ăn, chỗ ở, việc mọi người cần làm là sắp xếp thời gian để đến là được. Như thế nào, đi không?"

Nha Đại Thần dập đầu trước màn hình: "Phong nhị thiếu, em vĩnh viễn đi theo anh!"

Sơn Phong có tiền, có rất nhiều tiền. Logo của xe đã thay đổi từ cây đinh ba* thành người có cánh* màu, chẳng qua bởi vì anh ta chỉ tập trung vào 2D, bình thường khi ở chung cũng không có tham vọng gì, cũng không khoe khoang hay kiêu ngạo nên Nha Đại Thần đã trêu chọc anh ta gọi anh là Phong nhị thiếu.



"Thiểm Thiểm, đang ở đâu vậy?" Sơn Phong quay lại trước camera, tiến lại gần và hỏi Lâm Diệu.

Các đường nét trên khuôn mặt của anh ta có một vẻ tinh xảo đến rung động lòng người và chúng càng có sức sát thương hơn khi nhìn gần.

Nha Đại Thần ôm điện thoại gào thét: "Sơn Phong, chết tiệt anh đừng có đột nhiên lại gần như vậy, trái tim em không trụ nổi á!"

Khóe miệng Sơn Phong nhếch lên, cảm thấy phấn chấn. Anh ta tự biết bản thân đẹp trai, cũng rất thẳng thắn không ngại thể hiện ưu thế của mình.

"Hỏi cậu đó, Thiểm Thiểm, đi chơi ở đâu vậy, cũng không dẫn theo bọn tôi?"

"Đúng đó! Thiểm Thiểm!" Nha Đại Thần bị đổi chủ đề: "Sao không dẫn em đi cùng!"

"Hôm nay..." Lâm Diệu hít một hơi, thông báo tin tức lớn cho nhóm bạn bè: "Tôi tới đây để xem mắt."

Cả nhóm im lặng.

Nha Đại Thần phục hồi tinh thần, dẫn đầu khai hỏa: "Chị thực sự đã đi xem mắt! Tại sao? Sao chị có thể là loại người có thể đồng ý đi xem mắt? Chúng ta không phải là người trong giới 2D sao?!"

Lâm Diệu chậm rãi mỉm cười, quả thực có chút ngốc nghếch.

Nha Đại Thần tiếp tục liến thoáng: "Không phải chị đã nói chị chỉ muốn yêu từ cái nhìn đầu tiên, cả đời này sẽ không bao giờ đi xem mắt sao? Mà chẳng phải chị đã yêu một người từ cái nhìn đầu tiên sao? Còn nói rằng mỗi năm khi ước nguyện trong ngày sinh nhật đều cầu mong gặp lại người trong mộng đó sao! Điều này lãng mạn biết bao nhiêu! Làm sao chị có thể cắt đứt giấc mơ của mình và trở về với hiện thực!"

Nha Đại Thần là một cô gái ngọt ngào, ai ai cũng biết, mà giọng nói càng ngọt thì khi tăng âm lượng, lực xuyên thấu càng khủng bố hơn.

Câu nói "A, tôi nhớ rồi, là ông ngoại cậu giới thiệu cho, không thể thoái thác được..." của Ninh Du bị chìm trong giọng nói vang dội và sắc bén của Nha Đại Thần.

Sơn Phong lại nói: "Nha tử, im đi——"

Nha Đại Thần trì hoãn vài giây rồi ngậm miệng lại, mọi người cuối cùng cũng có thể nghe rõ ràng những gì Tiểu A nói.

Tiểu A vuốt phẳng những nếp nhăn trên bộ đồng phục cảnh sát, vô tình hay cố ý chỉ vào huy hiệu cảnh sát, nghiêm túc nói: "Thiểm Thiểm, không thích thì cứ nói thẳng, đừng vì xấu hổ mà không dám từ chối. Chín mươi phần trăm những người đàn ông đi xem mắt đều không có cùng quan điểm với chúng ta, cũng không có hứng thú hay chung sở thích, đề tài...."

Thấy mọi người đều gật đầu đồng ý, Tiểu A tiếp tục nói: "Còn nữa, Thiểm Thiểm, nếu hắn nhìn thấy em rồi quấy rầy thì cứ nói với tôi, tôi sẽ giải quyết..."

Thần thái Sơn Phong trở nên nghiêm nghị và lạnh lùng, nghiêm túc nói: "Nếu anh ta dám quấy rầy cậu một cách vô liêm sỉ, tôi sẽ đến gặp anh ta. Tin hay không tôi nghiền áp hắn trên mọi phương diện, luận chiều cao, ngoại hình, giá trị bản thân, sở thích. Tôi xem hắn lấy gì so với tôi, cho hắn tự ti đến chết!"

"Cậu không cần nghiêm túc như vậy, cậu ấy chỉ là khách khí gặp mặt mà thôi." Ninh Du giải thích, "Ông ngoại cậu ấy giới thiệu cho cậu ấy, cậu ấy không thể từ chối được."

"Ông ngoại giới thiệu thì không thể từ chối?" Sơn Phong đột nhiên cười lạnh.

"Đúng vậy, tại sao ông ngoại giới thiệu thì không thể từ chối? Ông ngoại cậu rất phong kiến ​​sao?" Nha Đại Thần cũng đồng ý.

"Cũng không hẳn, tình huống có chút phức tạp." Lâm Diệu nghịch nghịch bông hoa trang trí bằng ngọc trai xiêu vẹo trên cổ áo.

"Tóm lại một cách ngắn gọn, ông ngoại tôi đã có một vị ân nhân khi còn trong quân đội. Năm nay, hai người họ đã liên lạc với nhau. Khi ôn lại chuyện xưa, biết rằng cháu của cả hai vẫn còn độc thân nên muốn chúng tôi gặp nhau một lần. Người lớn đã sắp xếp rồi, lại là cháu trai của ân nhân cứu mạng của ông, tôi thật sự rất khó từ chối."

"Anh ta có đẹp trai không? Làm nghề gì? Một tháng kiếm được bao nhiêu tiền?" Nha Đại Thần dùng giọng điệu trêu đùa liên tục hỏi ba câu.

"Tôi cũng không hỏi, bọn họ cũng không nói." Lâm Diệu mỉm cười đáp lại.

Ông ngoại nói đối phương không thích chụp ảnh nên người đồng đội cũ của ông đã lục tung tìm kiếm cũng chỉ tìm thấy một vài tấm ảnh thẻ khi còn là học sinh tiểu học, còn bị mờ.

Khi đó, cô hỏi ông ngoại: "Ông đưa ảnh của con cho ông ấy ạ?"

Ông nội vui mừng nói: "Đúng vậy, ông cũng đưa cho ông ấy tấm ảnh trên thẻ học sinh tiểu học của con. Ừm, đó là phép lịch sự."

Lâm Diệu thu hồi suy nghĩ, cởi dây an toàn: "Hôm nay chỉ coi như hoàn thành ân tình của trưởng bối mà thôi, tôi cảm thấy đối phương cũng như vậy."

Nếu không, ai lại lấy ảnh thẻ tiểu học của người khác và đồng ý gặp mặt mà không cần trò chuyện? Vì vậy, tám chín phần mười là đối phương cũng nghĩ đến ân tình của người lớn mà đến qua loa.

"Cậu hẹn lúc nào, ở đâu?" Sơn Phong hỏi.

"Ngay tại đường Nhân dân này, ăn trưa xong là xong. Đừng lo, cách chỗ tôi chỉ hai bước là có đồn cảnh sát, an ninh rất tốt." Lâm Diệu nói đùa.

"Nửa giờ nữa tôi sẽ gọi video cho cậu." Sơn Phong nói: "Sau đó cậu có thể tìm cớ rời đi."

"Cách này tốt." Ninh Du đồng ý.

Lâm Diệu gật đầu: "Tùy tình huống, lúc nào gặp lại tôi sẽ nói tường tận mọi chuyện với các cậu."

Nha Đại Thần bát quái nói: "Chúng ta nhất định phải trò chuyện! Trưa ngày mai chúng ta tổ chức tụ tập! Tôi muốn nghe cậu than phiền về chuyện xem mắt!"

Lâm Diệu cười ngây ngô tắt video.



Cuộc xem mắt không thể từ chối này, ngoại trừ việc ông nội đối phương là ân nhân của ông ngoại cô, còn có một nguyên nhân khác.

"Bố mẹ của đứa trẻ này đều không còn, lại ra đi từ rất sớm. Mẹ bị bệnh, bố là liệt sĩ đã hy sinh vì đất nước. Người bạn cũ của ta, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, nói đến cũng thật khó khăn. Đó là lý do tại sao, ông ngoại không nhẫn tâm từ chối, con gặp mặt một chút, nếu không hợp ý ông ngoại lại từ chối người ta, nhưng ít nhất gặp nhau một lần, cho chu toàn lễ nghĩa..."

Nghe ông ngoại nói như vậy, Lâm Diệu thở dài hứa hẹn: "Sau khi gặp mặt... Con sẽ chú ý lễ phép."

Sau khi khóa xe, kiểm tra pin điện thoại, Lâm Diệu bấm vào danh bạ

Người này không có WeChat, ông ngoại chỉ gửi số điện thoại và tên của anh ta: Thẩm Hàm Xuyên

Cái tên này được lấy rất "to" cũng rất đẹp, Lâm Diệu lần đầu tiên nhìn thấy cái tên này đã rất tò mò, muốn xem rốt cuộc là loại người nào có thể xứng đáng với cái tên trấn sơn hàm thủy này.

Thứ năm nọ, Thẩm Hàm Xuyên gọi điện tới, Lâm Diệu lên tiếng chào hỏi, đối phương dừng một lát, trong giọng nói hiển nhiên tràn đầy ý cười.

Có lẽ chính vì giọng nói dễ nghe, dịu dàng, cách nói chuyện khéo léo và nụ cười mà Lâm Diệu không hề chán ghét, thậm chí còn nâng cao điểm ấn tượng.

"Em có biết viện bảo tàng Khoa học và Công nghệ trên đường Nhân Dân không?" Giọng nói của anh tạo ấn tượng về một người có học thức, không hiểu sao có chút "cao".

Cũng không phải là cao cao tại thượng mà như thể người này đang ngồi trên đỉnh núi cao giữa mây, ngước nhìn bầu trời trên cao.

"Tôi biết." Tim Lâm Diệu đập thình thịch, một phần vì cô thích giọng nói và cách nói chuyện của người đàn ông này, một phần vì anh nhắc đến bảo tàng Khoa học và Công nghệ.

Bảo tàng Khoa học và Công nghệ là nơi cô đã yêu một người đàn ông xa lạ từ cái nhìn đầu tiên cách đây 5 năm.

"Đối diện với bảo tàng Khoa học và Công nghệ có một nhà hàng riêng, là một tòa nhà màu trắng theo phong cách phương Tây, vườn hoa phía dưới là lối vào. Lúc này chắc hoa tường vi đang nở rộ, rất đẹp." Cách miêu tả của người đàn ông khiến người khác sinh ra sự tò mò. "Tôi nghĩ nơi này là một nơi tốt, có một số món ăn đặc biệt đáng thử, em có muốn thử một chút không?"

Lâm Diệu đồng ý.

Thứ nhất, cô bị đả động bởi lời miêu tả của Thẩm Hạ Xuyên về nhà hàng bếp riêng, thứ hai... nếu buổi xem mắt quá nhàm chán thì sau khi kết thúc, cô vẫn có thể đến bảo tàng Khoa học và Công nghệ thăm lại địa điểm cũ và nhớ lại tình yêu của mình ngay từ cái nhìn đầu tiên để hồi máu.

Lâm Diệu khóa xe, cầm điện thoại băng qua đường.

Đi dọc theo con đường, một bước, hai bước...rẽ trái.

Một bức tường trắng trang nhã xuất hiện ở phía trước, những bông tường vi đỏ hồng bao quanh cánh cửa hàng rào màu đen hiện ra trong tầm mắt.

Lâm Diệu đẩy cánh cửa nhỏ trong vườn ra, bản lề cửa sắt kêu cọt kẹt.

Tòa nhà trắng, tường trắng và bậc thang cũng trắng.

Trong khu vườn được bao quanh bởi hàng rào hoa tường vi, trước cánh cửa kính dày màu xanh lá cây của tòa nhà nhỏ màu trắng, một bóng dáng đẹp trai quen thuộc đột nhiên lọt vào tầm mắt cô.

Trong năm năm qua, cô đã nhớ đi nhớ lại hình ảnh này trong đầu, cô không thể nào quên được.

Người đàn ông đứng trên bậc thang màu trắng rũ mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, tay áo sơ mi xắn lên tùy ý, để lộ cánh tay trắng nõn, trên tay khoác một bộ vest màu xám bạc.

Lâm Diệu dừng lại, có chút bối rối.

Cơn gió ấm thổi qua mái tóc đen óng mượt của anh, sợi tóc xõa trước đôi mày đẹp đẽ và sạch sẽ tựa như làn khói mờ mịt.

Trong sương mù mê hoặc, anh ngước mắt lên, khoảnh khắc mắt anh chạm vào mắt Lâm Diệu, đôi mắt anh sáng lên, như thể điếu thuốc đang cháy hướng về phía đôi mắt cô.

Lâm Diệu "A" một tiếng, vội vàng nhìn ra chỗ khác, sau đó nhanh chóng quay đầu lại như bị mê hoặc, nhìn thấy anh đang sải bước xuống bậc thang, đôi mắt đen đầy ý cười.

Chuông gió ở tiền sảnh phía sau lưng leng keng khe khẽ, giống như tiếng bong bóng đủ màu sắc sôi sục trong giấc mơ. Từ lối vào khu vườn đến trước tòa nhà màu trắng chỉ có vài bước chân nhưng dường như là một quãng đường dài.

Trong thời gian chậm rãi như kéo dài vô tận, anh bước lại gần, nốt ruồi dưới mắt trái dần dần hiện rõ.

Người đàn ông có một nốt ruồi lệ ở dưới đuôi mắt trái, nốt ruồi lệ ấy cách mắt anh chỉ một ngón tay, giống như một tầng sương mù mê hoặc, sống động, ám ảnh cô hơn nghìn ngày đêm.

Tim Lâm Diệu đập thình thịch trong lồng ngực, cô mím chặt môi, sợ chỉ cần thả lỏng dù chỉ một chút, trái tim sẽ bị bật ra ngoài. Chính là anh. Năm năm trước, người cô chỉ vừa gặp đã yêu. Suốt 5 năm, nhớ mãi không thể quên.

Não cô không thể hoạt động, nhưng linh hồn trong cơ thể cô lại đang gào thét nhiệt tình——

Chính là anh!

"Xin chào, Lâm Diệu." Người đàn ông đứng trước mặt Lâm Diệu, bởi vì ý cười càng sâu hơn mà đôi mắt hơi nheo lại. "Tên tôi là Thẩm Hàm Xuyên."