Edit: Tharyo
- ---------------------
Sơn Phong đã bảo cô nàng không thể nói cho Thiểm Thiểm nhưng cậu cũng biết với tính cách của Nha Đại Thần có lẽ sẽ không nhịn được những lời này.
Vì vậy trước khi rời đi, Sơn Phong đã gửi tin nhắn cho Thẩm Hàm Xuyên, yêu cầu anh tìm thời gian để "thẳng thắn" với Lâm Diệu sau khi trở về.
Thẩm Hàm Xuyên không để ý tới cậu.
Do mức độ tham gia vụ án khác nhau nên Thẩm Hàm Xuyên và Lâm Diệu vẫn cần ở lại nơi này để hợp tác điều tra.
Sơn Phong và Nha Đại Thần, Ninh Du trở về trước.
Nha Đại Thần đã kiềm chế rất lâu nhưng không thể nhịn được nữa nên hỏi Sơn Phong: "Em có thể nói cho chị Ninh Du được không?"
Loại chuyện như này, Sơn Phong chắc chắn sẽ không thể để cho cô nàng được như ý muốn.
Thế là cậu nói trước, nói một cách ngắn gọn, lộ rõ những "điểm nhấn" trước.
"Thẩm Hàm Xuyên là anh trai tôi, chúng tôi còn chưa nói cho Thiểm Thiểm biết, hết rồi."
Ninh Du tiêu hóa một hồi lâu
"Anh ruột?"
"......Mỗi bên một nửa."
Một lúc sau, cậu sửa lại: "Hơn một nửa."
Đây là một điểm nhấn mới mà ngay cả Nha Đại Thần cũng không biết, đôi mắt Nha Đại Thần sáng lên.
"Cùng cha khác mẹ!"
"...Cùng một mẹ."
Lại trầm mặc một hồi, Sơn Phong mới nói: "Cùng ông bà nội lẫn ông bà ngoại."
"Hay thật!" Nha Đại Thần trước tiên nói từ ba chữ "hay thật" ( nguyên văn 好家伙) sau đó lại lật tìm mối quan hệ bên trong
"Ây...vậy là mối quan hệ như thế nào?"
Ninh Du súc tích nói: "...Cha cũng có quan hệ thân thích sao?"
"Em biết! Anh em cùng..." Nha Đại Thần nuốt những chữ còn lại xuống, nhanh chóng xin lỗi.
Sơn Phong không nhìn hai cô nàng, bề ngoài vẫn điềm tĩnh.
"Làm sao? Chưa từng thấy bao giờ? Có gì mà lạ tới vậy?"
Nha Đại Thần phụ họa: "Gặp rồi gặp rồi, trong lịch sử có rất nhiều...Chúng ta đều học đại học, loại chuyện này rất phổ biến! Thường xuyên nhìn thấy trong sách giáo khoa..."
Sơn Phong muốn làm ra vẻ mặt buồn bã, nhưng bởi vì Nha Đại Thần mà cười lớn.
Cười như thế này liền thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Cậu bình tĩnh nói thêm về chuyện gia đình.
"Thật ra, bố mẹ tôi và bác tôi là hàng xóm khi còn nhỏ, thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, mỗi ngày ba người đều chơi với nhau. Chỉ là về mặt tình cảm, bố tôi đã thua ngay từ hiệp đầu tiên."
"Ồ, ra là vậy..." Nha Đại Thần nói ra điều trong lòng mình: "Vậy thì em có thể hiểu được, có cơ sở tình cảm."
Ninh Du hỏi một câu, sau khi hỏi xong liền hối hận.
Cô nàng cảm thấy hơi có chút xúc phạm, nhưng lời nói đã nói ra không thể rút lại được.
"Cậu so với Thẩm Hàm Xuyên trẻ hơn bao nhiêu tuổi?"
Sơn Phong không trả lời câu hỏi này.
Không ai nói gì nữa, sự im lặng chết chóc này kéo dài cho đến khi họ hạ cánh và chia tay.
Nha Đại Thần cúi đầu gõ một đoạn chữ gửi cho Sơn Phong.
"Anh biết đấy, em khẳng định muốn nói với Tiểu A, nhưng em cảm thấy nếu không nói trước cho anh biết em sẽ nói với Tiểu A, sẽ giống như nói xấu sau lưng anh vậy nên đến hỏi anh một chút, em có thể nói cho Tiểu A được không?"
Cô nàng còn gửi kèm biểu tượng cảm xúc chú cún với ánh mắt chân thành.*
*mình không tìm được chính xác nhưng nó kiểu như này nè
Sơn Phong trả lời lại, có thể.
Lâm Diệu và Thẩm Hàm Xuyên đáp chuyến bay trở về vào ngày hôm sau.
Sau khi điều tra và thu thập bằng chứng hoàn tất, Thẩm Hàm Xuyên nhận được tin nhắn từ Sơn Phong sau khi chuyến bay hạ cánh.
"Bạn bè của Thiểm Thiểm về cơ bản đều biết tình hình, anh nên tranh thủ thời gian để giải thích với cô ấy càng sớm càng tốt. Nếu để Thiểm Thiểm vượt qua anh, biết được tình hình gia đình chúng ta từ miệng chúng tôi thì anh xác định rồi, tôi không đùa đâu."
Thẩm Hàm Xuyên tắt điện thoại di động.
"Để tôi suy nghĩ một chút, chúng ta nên đi đâu ăn cơm?" Thẩm Hàm Xuyên cười rạng rỡ: "Tôi đãi em."
"Tôi không nghĩ ra được cái gì để ăn. Anh có ý kiến gì không?" Lâm Diệu nhìn anh.
Không đùa đâu, có lẽ cô đang ở giai đoạn mà nhìn cái gì cũng thấy hài lòng, sau khi nhìn thấy khuôn mặt của anh, bao mệt mỏi đều tan biến.
"Muốn thử tay nghề của tôi không?" Thẩm Hàm Xuyên hỏi.
"...Anh biết nấu ăn à?" Lâm Diệu ngạc nhiên hỏi.
Cô căn bản không có hi vọng vào tài nấu nướng của Thẩm Hàm Xuyên. Cũng không biết tại sao nhưng anh không tạo ấn tượng với người khác, rằng mình có thể nấu ăn.
"Hẳn nên hỏi, tôi có thích nấu nướng không?" Thẩm Hàm Xuyên dứt lời, tự hỏi tự trả lời: "Tôi thích nấu ăn."
"Làm sao giải thích được sở thích này?"
"Nấu ăn tạo cơ hội cho não bộ dừng lại, ngừng suy nghĩ quá nhiều để thư giãn và nghỉ ngơi. Và đây cũng là một kỹ năng sinh tồn cần thiết của con người, luyện tập thật tốt kỹ năng sinh tồn thì những cái còn lại cũng không cần quá lo âu. Nói chung, nấu ăn đối với tôi mà nói là một cách tốt để rèn luyện cơ thể và tinh thần, có lợi mà không gây hại."
"Đây là lần đầu tiên tôi nghe được lý do như vậy."
Logic có lý, có sức thuyết phục không thể giải thích được, hơn nữa... Lâm Diệu nghĩ, anh dường như có một sự đáng yêu rất khác thường.
Những lúc như thế này, trông giống như mọi người, nhưng lại hơi khác với mọi người. Mà chính sự khác biệt này đã mang đến cho anh một nét dễ thương độc đáo.
"Vậy... tôi có thể đến dự, đánh giá một chút tay nghề mà anh đã rèn luyện hai mươi năm không?"
Lâm Diệu đi đến nhà anh.
Đó là ngôi nhà mới đã đề cập trong cuộc trò chuyện trước đây.
Thẩm Hàm Xuyên thay quần áo, đeo tạp dề vào.
"Em muốn ăn gì?"
"... Có thể gọi đồ ăn được sao?" Lâm Diệu ngạc nhiên.
"Không thể gọi món, tôi chỉ hỏi theo thủ tục thôi." Thẩm Hàm Xuyên mở tủ lạnh: "Bởi vì tôi rời nhà hai ngày, không kịp bổ sung đồ ăn nên đương nhiên là có cái gì ăn cái đó."
"Không nhất thiết." Lâm Diệu nói: "Có giao hàng tận nhà... anh chưa từng dùng qua à?"
Thẩm Hàm Xuyên lắc đầu: "...Xem ra tôi là người theo chủ nghĩa truyền thống."
Anh rất thích đi dạo tại các khu chợ bán đồ ăn nơi các người người qua lại, không khí tưng bừng.
"Anh giỏi nhất là làm cái gì?" Lâm Diệu hỏi.
"Sườn xào chua ngọt, cá chua ngọt, thịt lợn nấu hai lần chua ngọt."
"..."
Bởi vì món thịt lợn nấu hai lần chua ngọt quá kỳ lạ nên Lâm Diệu chỉ gọi sườn và cá.
"Có vẻ như tôi là người bảo thủ trong chế độ ăn uống." Lâm Diệu lẩm bẩm.
"Em có thể thử xem." Thẩm Hàm Xuyên không hề bỏ cuộc khuyến khích: "Sẽ rất ngon."
"Anh có thích ăn kẹo hồ lô không?" Lâm Diệu tiến hành phân tán tư tưởng.
Dù các câu hỏi có khác nhau đến đâu, Thẩm Hàm Xuyên vẫn luôn trả lời chúng.
"Cũng thích ăn, nhưng hiếm khi ăn. Tôi chỉ nhớ đã ăn hai lần thôi".
"Chua chua ngọt ngọt, anh thích món như này phải không?"
"Còn em thì sao, có sở thích gì về hương vị không?"
"Chỉ cần ăn ngon là được" Lâm Diệu nói: "Là một con người, tôi sống khá nhân văn. Chỉ cần phù hợp với khẩu vị, tôi đều sẽ ăn không kén chọn."
Thẩm Hàm Xuyên trầm ngâm: "Nếu như vậy, tương lai có muốn làm gì đó thì sự tự do cũng rộng hơn."
Sau khi nguyên liệu được đưa tới, Thẩm Hàm Xuyên liền nhốt mình trong phòng bếp.
Lâm Diệu tìm được chậu măng leo cô đưa cho Thẩm Hàm Xuyên.
"Tôi có thể vào phòng làm việc được không?" Lâm Diệu mở cửa bếp, hỏi Thẩm Hàm Xuyên đang xử lý cá.
"Được chứ, nhưng có lẽ sẽ hơi lộn xộn một chút, em không cần để ý, cũng không cần dọn dẹp."
"Ừm"
Sau khi được cho phép, Lâm Diệu mở cửa phòng làm việc ra.
Sự hỗn loạn trong phòng làm việc của Thẩm Hàm Xuyên khác với sự hỗn loạn trong trí tưởng tượng của cô.
Thay vì nói là hỗn loạn, chẳng thà nói rằng phòng làm việc này dường như là nơi duy nhất trong nhà có dấu vết của sự sống con người.
Trong phòng không có giá sách hay tủ sách, chỉ có một chiếc bàn và đầy sách trên sàn.
Chiều cao của mỗi chồng sách đều vượt quá cái bàn, có khoảng mười một chồng sách như vậy.
Chậu măng leo được đặt trên bàn làm việc, dùng làm cái chặn giấy, đè lên trang giấy.
Trên bàn có đồ để anh luyện thư pháp, bên cạnh đặt một cuốn sách.
Đây không phải là một cuốn sách chuyên ngành gì mà là [1]
Bởi vì tựa đề hấp dẫn như vậy, Lâm Diệu cũng bắt đầu đọc, cuốn sách này là ghi chép của tác giả về các loại cách chết, có thể gọi là bách khoa toàn thư về ngàn cách chết của loài người.
Thẩm Hàm Xuyên nấu cơm xong, liền nhìn thấy Lâm Diệu đang ngồi ở bàn làm việc của anh, cắn đốt ngón tay, chuyên tâm đọc cuốn sách.
Vẻ mặt của cô khi đọc có một chút ngốc nghếch đơn thuần, còn có một cảm giác dữ tợn trong lúc vừa cười vừa kinh ngạc.
Nói chung là nhìn không đẹp nhưng anh thích.
Lúc này, người trong mộng vọng tưởng nhiều năm đang ở trong nhà của anh đọc sách một cách sống động như vậy.
Cái cảm giác kỳ lạ này khiến anh cảm nhận được sự ấm áp trong lòng mà anh vẫn hằng mong ước.
Trái tim ấm áp, nụ cười cũng vô thức xuất hiện cũng thế.
"Tôi có thể cho em mượn."
Lúc này Lâm Diệu ngẩng đầu lên.
"Hử? Cơm chín rồi sao?"
Cô đặt cuốn sách xuống nhưng ánh mắt vẫn lưu luyến không rời, dán chặt vào dòng chữ.
"Đề cử thêm cho em một cuốn sách khác." Thẩm Hàm Xuyên nói: "<Đo thế giới>[2] do một người Đức viết, là một cuốn tiểu thuyết... nhưng phong cách cũng tương tự như cuốn em đang đọc."
"Có phải là phong cách nhàm chán nhưng lại thú vị với một chút trí tuệ kỳ lạ và sự hài hước về khoa học đại chúng không?"
"Đó là một mô tả rất sống động." Thẩm Hàm Xuyên nói.
"Vậy thì tôi rất thích nó..." Lâm Diệu cười khúc khích, có chút ngượng ngùng nói: "Cho tôi mượn, tôi sẽ đọc."
Có mượn, chắc chắn sẽ trả lại.
Có trả, thì rõ ràng sẽ nhanh chóng gặp lại nhau thôi.
Cô cầm đũa, lúc đầu đũa gắp miếng thịt cá lên, nước đường màu đỏ cam từ từ tràn ra..
Làm sao anh làm được như này?
Ngay cả những món ăn anh nấu cũng rất giống anh ấy.
Chua chua ngọt ngọt, nhìn đẹp mắt và sẽ không làm bạn thất vọng khi nếm thử.
Chỉ là......
Cảm giác, tỉ lệ đường và giấm, thì giấm có nhiều hơn một chút.
Ngọt ngào nhưng yêu thích vị chua.
Thẩm Hàm Xuyên sẽ có hương vị như thế này sao?
Nghĩ tới đây, Lâm Diệu tự giễu cười nhạo.
Có lẽ Thẩm Hàm Xuyên cả đời nghiên cứu cũng không tìm ra được nguyên nhân khiến cô cười lần này.
"Ngày mai em có lớp không?" Thẩm Hàm Xuyên lật cá, giúp cô gắp thịt ra.
"Không, vì tôi biết nội dung của teambuilding nên suy xét khả năng sau khi tổ chức teambuilding có thể sẽ mệt nên không sắp xếp lớp học nào cả."
"Tôi còn đang trong thời gian nghiên cứu, có thể nghỉ một ngày." Thẩm Hàm Xuyên cụp mắt xuống: "Ngày mai em muốn nghỉ một ngày, hay là..."
"Anh có kế hoạch sao?" Lâm Diệu nói: "Tôi không mệt!"
"Như vậy..."Thẩm Hàm Xuyên nói: "Chúng ta đi dạo ở ngoại ô một chút, đi một chuyến ngắn, hóng gió, leo núi, ngắm cảnh, cái gì cũng được."
"Được." Lâm Diệu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chúng ta hãy đến núi Phi Lai? Nghe nói Đền Phi Lai trên núi Phi Lai cung phụng là một vị thần núi nhỏ, trước đó tôi chỉ nghe nói về nó nhưng chưa bao giờ nhìn thấy."
Sau khi Nha Đại Thần trở về, ở trong nhóm nói luôn cảm thấy gần đây teambuilding không được tốt, sau khi kiểm tra năm hạn, cần phải đi cúng bái.
Mặc dù không nên mê tín cổ hủ, nhưng Lâm Diệu thích tin vào huyền học một cách linh hoạt, lúc có hứng thú với "huyền học" cô sẽ tùy tiện chuyển tiếp một con cá chép, tôn thờ một vị thần tự nhiên,
So với các vị thần và chư phật do tâm trí con người tưởng tượng, cô thích ý tưởng rằng vạn vật đều có linh hồn và việc tôn kính thiên nhiên cũng là điều hợp lý.
Vì vậy, việc leo núi để tỏ lòng thành kính với vị thần núi nhỏ cai quản ngọn núi là điều hợp lý, hành trình như vậy tự nhiên cũng thoải mái.
"Ngày mai tôi tới đón em." Thẩm Hàm Xuyên nói.
"Được thôi."
Hôm nay vẫn chưa kết thúc đã mong chờ đến ngày mai.
Thật vui vẻ.
Nếu như cùng anh ở chung một chỗ, mỗi ngày đều hạnh phúc vừa ý, vậy thì, anh là người phù hợp.
Muốn cùng anh trở thành bạn bè trai gái, lại thân mật hơn chút.
Ý nghĩ này tự nhiên xuất hiện khi cô đang ăn bữa cơm anh nấu và mong chờ ngày mai cô còn được gặp anh.