Như Nguyện

Chương 19




Thẩm Hàm Xuyên cho Lâm Diệu xem những dòng chữ được ghi lại trên điện thoại của anh ấy.

Có người viết bài thơ theo phong cách thư pháp chữ thảo của Hoài Tố, điều mà Thẩm Hàm Xuyên muốn hỏi chính là chữ này viết như thế nào, anh không nghĩ ra cách chuyển động bút.

Lâm Diệu sửng sốt một lát, trên cổ tay anh vẫn đeo sợi dây đeo xanh đỏ kia.

Lâm Diệu cầm cành cây, biểu diễn cách viết cho Thẩm Hàm Xuyên, sau đó hỏi: "... Anh vẫn luôn đeo sợi dây kia sao?"

Anh không nói rõ nguồn gốc của sợi dây đeo kia, nên vẫn có khả năng Lâm Diệu đã nghĩ nhiều rồi.

Tuy nhiên, câu trả lời của Thẩm Hàm Xuyên đã ngầm thừa nhận cách nghĩ của cô.

"Sau khi gặp được em, mặc dù nó đã mất đi chức năng nhìn vật nhớ đến người, nhưng vì tôi không biết phải làm gì với nó sau khi tháo ra nên tạm thời tôi vẫn đeo nó."

Lâm Diệu nghĩ có khả năng cô không thể cứu được, câu trả lời này có vẻ bình thường đối với người khác nhưng đối với cô thì nó thật sự điên rồ.

Cô yêu sự ngay thẳng và thẳng thắn đến chết người này của Thẩm Hàm Xuyên.

Hai người mải mê trò chuyện đến nỗi quên mất người khác. Cho đến khi chiếc điện thoại kiểu cũ của Thẩm Hàm Xuyên vang lên âm thanh thông báo.

Lâm Diệu hoảng sợ mỗi khi nghe thấy chuỗi âm thanh này.

Chỉ cần âm tiết điện tử đơn giản này vang lên thì có nghĩa là trải nghiệm hẹn hò thú vị của cô sẽ kết thúc.

Thẩm Hàm Xuyên nhìn màn hình điện thoại, hơi cau mày, ngước mắt nhìn chung quanh, sắc mặt thay đổi.

Sau khi nhận điện thoại, Thẩm Hàm Xuyên khó hiểu hỏi: "Cậu đang ở đâu?"

Lâm Diệu cuối cùng cũng phát hiện ra rằng có hai người đã mất tích.

Ninh Du vẫn đang đeo tai nghe, chơi điện thoại trong lều trong khi Nha Đại Thần và Sơn Phong vừa mới chơi máy bay không người lái trước mặt bọn họ, giờ đã không thấy đâu cả.

"Ý của cậu là cậu đi lạc rồi?" Thẩm Hàm Xuyên lại nói.

"Không, hai người đừng di chuyển nữa. Cô bé kia cũng đang ở cùng một chỗ với cậu phải không? Đừng tách nhau ra. Cô ấy đang cầm tay cầm điều khiển phải không? Được rồi, hai người cứ ở yên một chỗ, có thể làm được không?"

"Đương nhiên là bọn tôi đi tìm hai người, chính là như vậy, không cần nói nhiều nữa, chờ một chút." Thẩm Hàm Xuyên cúp điện thoại.

"...Là Sơn Phong à?"

Thẩm Hàm Xuyên gật đầu.

"Chuyện gì xảy ra vậy? Lạc đường?"

"Máy bay không người lái bị mất tín hiệu, hai người này tưởng cách đó không xa nên đi tìm."

Thẩm Hàm Xuyên chỉnh lại đồng hồ, trên mặt không có biểu tình gì nhưng Lâm Diệu vẫn luôn cảm thấy anh cuối cùng muốn nói ra một câu ngu xuẩn, chỉ là kiềm chế không nói ra tiếng.

Ngay sau đó, anh lại nói với Lâm Diệu: "Gọi bạn cùng phòng của em đi, chúng ta đi vào rừng."

"Bây giờ?" Lâm Diệu nhìn thời gian, ba giờ chiều.

"Nếu để muộn thêm thì khả năng xảy ra nguy hiểm sẽ tăng lên." Thẩm Hàm Xuyên nói: "Tôi thấy tín hiệu máy bay bị mất không quá nửa giờ, hai người bọn họ sẽ không đi quá xa."

"Anh có thể... nhìn thấy họ ở đâu sao?"

"Ừ." Thẩm Hàm Xuyên đáp lại có lệ.

Có lẽ máy bay không người lái có định vị, Lâm Diệu cũng không suy nghĩ nhiều, gọi điện thoại cho Ninh Du để giải thích tình hình.

Ninh Du: "...Lỗi của tôi, Sơn Phong và Nha Nha đáng lẽ không được phép ở cùng nhau. Cả hai người đều không có mạch não bình thường. Làm sao họ có thể nghĩ đến việc có người đi tìm máy bay? Với công nghệ cao bây giờ, chỉ cần thu hồi là được... "

"Có lẽ thu hồi thất bại." Lâm Diệu thay bọn họ kiếm cớ.

"Vậy thì nói với phía công viên để họ tìm giúp, sao chúng ta lại tự tìm?"

Lâm Diệu suy nghĩ không ra, cũng không tìm được nguyên nhân, cô bỏ cuộc nói: "Nếu là Sơn Phong cùng Nha Nha, bọn họ làm gì đều bình thường."

Bên bờ suối, Sơn Phong ngồi trên một tảng đá, suy ngẫm.

Khi bước vào để tìm chiếc máy bay không người lái, cậu cảm thấy giác quan thứ sáu của mình bị chặn lại. Cậu vốn có khả năng định hướng kém, chỉ đường cũng không bao giờ dùng Đông Tây Nam Bắc mà chỉ dùng trái và phải. Dù là tuyến đường đã đi qua mấy trăm lần thì vẫn phải dùng điều hướng mới có cảm giác an toàn.

Lẽ ra cậu nên ngăn Nha Đại Thần lại khi cô đề nghị đi tìm máy bay không người lái.

Nhưng sau khi suy nghĩ lại, cậu cảm thấy nếu lại có một cơ hội thì cậu nhất định vẫn sẽ đồng ý đề nghị của Nha Đại Thần.

Sau khi máy bay không người lái gặp sự cố, Nha Đại Thần thực hiện lại lệnh cất cánh, nó có bay lên nhưng giống như cuộc gọi sẽ bị ngắt nếu tín hiệu điện thoại di động không tốt, máy bay không người lái cũng bị gián đoạn.

Nha Đại Thần cho rằng khoảng cách là không đủ nên muốn thử rút ngắn một chút khoảng cách trước sau đó lại thao tác thu hồi máy bay về.

Máy bay không người lái giống như đang chơi khăm họ, trong chốc lát có thể bay lên, lát sau lại mất kết nối.

Sau khi rơi xuống nhiều lần, hình ảnh truyền đến, dường như nó bị mắc kẹt trên một cái cây, từ một góc độ cố định có thể nhìn thấy dòng suối.

Sơn Phong cảm thấy cậu và Nha Đại Thần cứ đi theo một hướng cho đến khi đến dòng suối rồi lại tìm kiếm theo một phương hướng nhất định thì cho dù không tìm được cũng có thể quay lại theo đường cũ là một chuyện rất đơn giản.

Nhưng sau khi thực sự tiến hành, cậu choáng váng.

Khi cậu và Nha Đại Thần muốn quay lại, những cái cây đó giống như những lựa chọn trên bài kiểm tra toán của cậu, cái nào cũng có vẻ là đáp án đúng, cái nào cũng có vẻ là đáp án sai.

Sẽ không phải là sẽ không.

Không tìm được đường quay lại chính là không thể tìm được đường quay lại.

Sơn Phong gọi video cho Ninh Du, nhưng vì không có mạng nên căn bản cậu không thể gọi được.

Cậu lại thử gọi lại cho Thiểm Thiểm, nó đổ chuông một lần, nhưng lại không có tín hiệu.

Trong cơn tuyệt vọng, cậu bấm số khác của Thẩm Hàm Xuyên.

Sau khi Sơn Phong cúp điện thoại, Nha Đại Thần chậm rãi đi tới, vòng quanh cậu vài vòng, muốn nói lại thôi.

"Làm sao? Muốn nói xin lỗi à?"

"Anh đang ăn nói điên khùng gì vậy..." Nha Đại Thần nói: "Xin lỗi chính là để cho chúng ta xin lỗi người ta. Em xin lỗi anh cái gì... Nói rõ trước, anh phải làm chứng cho em. Em còn chưa học cách hạ cánh, cho nên chắc chắn sẽ không cho máy bay không người lái hạ cánh, em vẫn luôn điều khiển phương hướng sau đó đột nhiên nó mất kiểm soát và tự rơi, rất đột ngột, đúng không, anh cũng đã thấy đó, nó chỉ mất vài giây."

Sơn Phong: "Ừ."

Nha Đại Thần lại quay người lại vài lần, dùng ngón chân vẽ lên cát vài lần rồi hỏi: "Anh... có phải anh biết anh trai xem mắt không?"

Sơn Phong có vẻ ngạc nhiên.

"Có thể nhìn ra." Nha Đại Thần nói: "Thật ra, từ lâu đã cảm thấy hai người... rất kỳ lạ. Khi chúng ta chơi kịch bản giết người, em thấy anh nháy mắt với anh ta..."

"Hả?" Sơn Phong cảm thấy có chút đuối lý, không biết mình có nên nhớ lại khi nào bí mật bị lộ ra hay là nên thừa nhận hay không.

"Nếu không quen biết nhau, vừa rồi các anh sẽ không nói như vậy." Nha Đại Thần cúi đầu nói.

Sơn Phong vừa gọi điện, câu đầu tiên cậu nói là: "Là tôi, có vấn đề xảy ra với máy bay của anh. Máy đó là máy anh đem bán hay là máy thử nghiệm?"

Sơn Phong không biết nên đáp lại lời Nha Đại Thần như thế nào, đành phải im lặng.

Loại im lặng này vô tình trở thành phản ứng tốt nhất, trong sự im lặng đó, Nha Đại Thần lựa chọn giả vờ như vừa rồi không nói gì.

Cô nàng lại một lần nữa ra lệnh cất cánh.

Vốn là tiện tay thử xem, không mong đợi chiếc máy bay không người lái sẽ phản hồi, nhưng thật bất ngờ, chiếc máy bay đã cất cánh.

Hơn nữa, nó rất gần với họ.

Sơn Phong nhìn về phía bên trái cái cây, máy bay không người lái bay lên cao.

"Thu hồi!!" anh hét lên.

"Em đang làm đây!" Nha Đại Thần vội vàng, thanh âm run rẩy.

Chiếc máy bay không người lái lao về phía này.

Ánh sáng hy vọng bùng lên trong mắt Sơn Phong và Nha Đại Thần, nhưng nó nhanh chóng bị dập tắt.

Chiếc máy bay không người lái lại rơi xuống đất.

Nhưng lần này, Sơn Phong đã nhìn thấy rõ ràng.

Có thứ gì đó bay ra và va vào chiếc máy bay không người lái.

Đầu óc cậu vẫn còn mơ hồ, nhưng trực giác nhạy bén đã mách bảo cậu rằng có nguy hiểm.

"Là chim à?" Nha Đại Thần cũng nhìn thấy.

Máy bay không người lái rơi xuống sau khi bị đánh trúng.

Sơn Phong đứng dậy, kéo cô nàng lại.

"Đi." Cậu nói.

Nha Đại Thần: "Sao vậy?"

Sơn Phong nói: "Có người... có người!"

Cậu nhìn chăm chú vào phía bờ bên kia, sau khi rừng cây phát ra tiếng động, chắc chắn sẽ có người đi ra.

Bộ não đang tưởng tượng ra một hình ảnh như vậy nhưng âm thanh lại phát ra từ phía sau lưng.

"Các người đang làm gì ở đây!"

Sơn Phong và Nha Đại Thần không nghi ngờ gì đã giật mình trước giọng nói của một người đột nhiên vang lên rất gần với họ.

Người đặt câu hỏi chỉ cách họ mười bước, đang mặc bộ quần áo bảo an của công viên. Quá trình đào tạo nhân viên mới chưa đầy một tháng, theo logic mà nói, đồng phục lẽ ra vẫn còn mới 80% nhưng đồng phục trên người người đàn ông này đã bị mặc đến phai màu.

Anh ta thậm chí còn không đội mũ an ninh, bên tai kẹp một điếu thuốc, ánh mắt hung dữ.

Tâm trạng Sơn Phong nặng nề.

Đằng sau người đàn ông này có hai anh chàng trông không giống người Trung Quốc. Anh ta gầy như một con khỉ với hàm dưới và xương trán nhô ra, làn da nhờn và nâu, trên cổ có những hình xăm.

Không giống một người tốt chút nào.

Không phải là một điều tốt.

"Chúng tôi là du khách." Sơn Phong nói.

Cậu nắm vào tay áo bộ đồ chống nắng của Nha Đại Thần, cảm giác được cô nàng đang run rẩy.

Rất nhanh, cậu cũng biết được nguyên nhân khiến Nha Đại Thần run rẩy.

Sơn Phong nhìn thấy dây đeo vai của một trong những con khỉ màu nâu, hắn đang đeo một khẩu súng trên lưng.

Một khẩu súng được bọc trong tấm vải bị bẩn.

"Đã chụp được cái gì rồi?" Nhân viên bảo vệ đứng gần cậu nhất hỏi: "Cái máy bay không người lái đó có phải của hai người không?"

"Không." Sơn Phong nói xong, khóe mắt nhìn thấy Nha Đại Thần cứng đờ, sau đó mới nhớ ra trong tay cô nàng vẫn còn cầm tay cầm.

Hai con khỉ nâu ngoại quốc nói vài câu gì đó rất nhanh, ánh mắt nhìn về phía cậu.

Sơn Phong nghe thấy trong tai là âm thanh tiếng máu chảy ngược.

Khi tiếng ù tai vang lên, một phần tầm nhìn dường như bị che đậy, hoàn toàn cứng đờ không động đậy.

Cậu nhìn Thẩm Hàm Xuyên đi tới, từng bước một, tháo súng, đánh gãy tay họ. Anh thúc khuỷu tay vào nhân viên bảo vệ trước mặt và siết chặt tay hắn ta.

Mãi cho đến khi anh cố chấp nắm tay nhân viên bảo vệ, giữa lúc vùng vẫy, một phát súng bắn lên không trung, cơn ù trong tai Sơn Phong mới dừng lại.

Cậu có thể nghe rõ ràng Thẩm Hàm Xuyên ra lệnh cho bọn họ không được di chuyển bằng tiếng Anh.

Cậu nhìn thấy Thiểm Thiểm với vẻ mặt bình tĩnh đi tới, đá khẩu súng nhỏ ra khỏi tay người bảo vệ, nhặt hòn đá lên và đe dọa: "Nếu anh còn cử động nữa, tôi sẽ đập vỡ đầu anh!"

Cuối cùng, bọn họ dùng dây leo núi và băng keo để khống chế ba người kia.

"Bên trong là cái gì, ma túy sao?" Lâm Diệu nhìn đồ vật được bọc trong lớp nylon, thấp giọng hỏi Thẩm Hàm Xuyên.

"Là ma túy. Hai tên kia là kẻ buôn lậu, còn người bảo vệ này là người liên lạc tại địa phương, vừa rồi hai tên kia đang thương lượng xem nên xử lý....hai tên ngốc này như thế nào."

Lâm Diệu liếc nhìn Nha Đại Thần, cô nàng vẫn còn ngơ ngác ôm chặt Ninh Du, bình tĩnh lại trong lòng cô ấy.

Nhưng Sơn Phong vẫn còn đờ đẫn, vẻ mặt như muốn khóc mà không khóc.

"Sơn Phong." Lâm Diệu nói: "Chậm rãi di chuyển, có thể động đậy được không?"

Tay chân Sơn Phong lạnh ngắt cứng đờ, giây tiếp theo, nước mắt nóng hổi rơi xuống, cậu vẫn là khóc.

Cậu vừa khóc, Nha Đại Thần cũng không khống chế được mà nằm trong vòng tay Ninh Du, nghẹn ngào.

Bởi vì Thẩm Hàm Xuyên kịp thời báo cảnh sát nên ba người kia đều giao cho cảnh sát xử lý. Tổng số ma túy bọn chúng mang theo là 10 kg.

Còn mấy người bọn họ cũng không để ý đến việc thu dọn lều trại, hành lý mà trước tiên theo cảnh sát xuống núi để ghi chép.

Hai năm một lần team building lớn, lần này kết thúc trong lần nguy hiểm, nghĩ lại mà sợ.

Với một cốc nước nóng trong tay, Sơn Phong hoàn toàn tỉnh táo trở lại.

Với tư cách là người làm chứng, cậu và Nha Đại Thần ngoan ngoãn ngồi trong căn phòng tiếp khách nhỏ, cùng nhau tiếp nhận bản ghi chép hỏi cung của cảnh sát.

"Tên là gì?"

"Đường Nhã Tụng."

"Còn cậu?"

"...Thẩm Hoài Lam."

Nghe thấy tên cậu, Nha Đại Thần kinh ngạc nhìn sang.

Viên cảnh sát sắc sảo hỏi: "Hai người không biết nhau sao?"

"Có quen, quan nhau qua mạng, đã quen biết hai năm, bình thường chỉ gọi nhau bằng biệt danh." Sơn Phong nói.

Cảnh sát lại hỏi: "Mối quan hệ giữa mấy người là như thế nào?"

"Thẩm Hàm Xuyên là anh trai tôi, những người còn lại chỉ là bạn bè mà thôi."

Nha Đại Thần đã cố gắng hết sức để kiểm soát nhưng không thành công, cô nàng thì thầm: "Mẹ kiếp."