Hai chị em rời thành phố S đến viện tâm thần ngoại thành A, đoạn đường mất tầm 45 phút, ngồi trong xe chị Trịnh luôn miệng nói về chuyện nếu như Phương Hoa thật sự có thai, chị Trịnh sẽ bắt Trịnh Thành Dương cưới cô, chị còn bảo sẽ dùng quyền lực của chị cả nên Phương Hoa hãy yên tâm. Trái ngược với vui vẻ của chị, Phương Hoa không nâng nổi một nụ cười, cô không muốn có thai, anh sẽ phá nó mất.
Phương Hoa bối rối, nhìn khung cảnh chạy ngược ngoài cửa sổ xe, cắn cắn đầu móng tay một cách bất lực, cô rõ ràng có dùng thuốc tránh thai, không hề thiếu xót một hôm nào. Hộp thuốc đã vơi đến phân nửa chính là bằng chứng, cô không có khả năng có thai ngay lúc này, chị Trịnh hoàn toàn không chú ý đến lo lắng của Phương Hoa, ngược lại chị chỉ mong Phương Hoa sẽ có tin tốt nga.
Đến viện tâm thần ngoại thành A, Trịnh Thành Tâm và Phương Hoa đi đến căn phòng bệnh số 46. Bác sỹ An đã chờ đợi từ sớm, anh nhận được điện thoại của Trịnh Thành Dương nói rằng Thành Tâm và Phương Hoa sẽ đến nên đã ngồi đợi sẵn.
"Chào bác sĩ" Phương Hoa cúi đầu chào hỏi, Trịnh Thành Tâm nhìn anh môi vẽ ra một nụ cười khả ái, bác sĩ An đối với Phương Hoa nụ cười nhẹ nhàng, sang Trịnh Thành Tâm nụ cười của anh trở nên ôn nhu rõ rệt không hề giấu dím bất kỳ điều gì, rất dễ để Phương Hoa nhận ra ánh mắt tình ý đó của bác sĩ hướng về chị Trịnh bên cạnh, Phương Hoa tinh ý "Hai người trò chuyện đi, em dắt mẹ đi dạo một vòng khuôn viên cho thoái mái."
Phương Hoa nhanh chân đi đến bên cạnh giường ôm lấy mẹ Phương "Mẹ ơi."
"Ah, con đến rồi" Bà Phương nhớ nhung con gái, tay vội nắm lấy tay Phương Hoa không rời. Cô vui vẻ dìu mẹ đứng dậy, nhẹ nhàng khẽ "Nào, chúng ta đi dạo một chút nha."
Chị Trịnh nhìn Phương Hoa dắt bà Phương dần dần đi khỏi, chân chị nâng lên muốn đi theo họ, nhưng cánh tay liền bị giữ lại. Chị nhìn sang bác sĩ An, thẹn thùng rút lại cánh tay "Em đến thăm bác Phương, anh đừng có mà cản trở chứ."
"Đã đến rồi thì ít ra ở cùng anh một chút đi" Bác sĩ An khổ tâm quá đi "Em chẳng thèm nghe điện thoại của anh."
"Anh là bác sĩ nga, bác sĩ rất bận rộn mới phải" Ngày nào anh cũng gọi cho chị, Trịnh Thành Tâm rất ít nghe máy, chị chỉ trao đổi bằng tin nhắn điện thoại cùng anh. Bởi vì Trịnh Thành Tâm rất ngại, chị biết tình cảm của anh giành cho mình chị cũng biết bản thân đối với anh như thế nào. Anh đã từng ngõ ý cầu hôn chị, nhưng vì chuyện gia đình như thế nên chị đã từ chối, sau đó bác sĩ An vẫn rất giữ lập trường theo đuổi chị "Anh rảnh rỗi như thế sao, ngày nào cũng gọi tìm em?"
"Nghề này thì có bận thật" Bác sĩ An gật gù, bàn tay nâng lên nắm lấy tay chị "Anh chỉ rảnh với em thôi."
Nghề của anh đương nhiên có bận, bận tấp mặt tấp mũi, nhưng nếu là Trịnh Thành Tâm thì An Gia Hiếu luôn luôn rảnh rỗi nha, anh luôn giành thời gian mỗi tối gọi điện cho chị, rảnh rỗi liền nhắn tin cho chị, đơn giản vì Trịnh Thành Tâm là tín ngưỡng của An Gia Hiếu.
Chính là như thế, nói chuyện cùng anh, anh chắc chắn sẽ nói những lời khiến chị tim đập má hồng, thời gian đầu chị còn có thể miễn nhiễm sát thương. Nhưng lâu dần, chị không đỡ nổi nữa nga, cho nên mới không muốn nghe điện thoại của anh đi. Ông bà ta nói đâu có sai, mưa dầm thấm lâu mà, nước chảy đá mòn, thật sự nghe anh nói mấy lời ngọt ngào kia cũng gần 10 năm rồi đấy, càng ngày sát thương lời nói của anh càng mạnh nga.
"Xùy" Chị Trịnh xoay mặt giấu đi hai gò má đang đỏ ửng, An Gia Hiếu nâng hai tay ôm lấy hai gò má của Trịnh Thành Tâm, nâng gương mặt chị hướng về anh. Trịnh Thành Tâm chau mi, giọng nói phòng bị "Anh muốn làm cái gì đấy?"
"Sao? Chỉ là nựng một chút cũng không cho?" An Gia Hiếu bĩu môi, Trịnh Thành Tâm liếc mắt ám chỉ xung quanh "Trong phòng bệnh như thế này ư?"
"Thì cũng đâu có ai để ý" Bác sỹ An nghiêm túc biến thành An Gia Hiếu vô sĩ, bà Phương đã ra ngoài nga, còn hai bên nhân kia thì nằm trong giường kéo rèm kín như thế, không có ai có thể nhìn thấy hai người họ.
"Anh thôi đi nga" Chị Trịnh nắm lấy hai cổ tay của bác sĩ An kéo ra khỏi gương mặt mình "Em đi đến chỗ Phương Hoa đây."
"Anh đưa đi" Bác sỹ An nắm lấy tay chị nâng bước, Trịnh Thành Tâm không thèm nhấc chân, ánh mắt chị nhìn xuống bàn tay anh một cách ám chỉ, anh cũng không buông ra, chị Trịnh nhắc nhở "Anh định nắm tay em như thế đi ra ngoài?"
Lạy chúa chị, đây là chỗ là việc của anh đấy, cô biết có không ít cô gái để ý đến anh nga, anh định cứ như thế nắm tay cô ra ngoài sao? Bác sĩ An vô cùng thản nhiên "Trước sau gì em cũng là vợ anh mà, lo cái gì?"
Mặt chị chỉ vừa bớt đỏ lại được châm ngòi, Trịnh Thành Tâm mím môi, nhìn chằm chằm anh, lật ra một kế sách "Anh buông ra đi nếu không tối nay em không thèm nghe điện thoại của anh đâu."
Bác sĩ An chần chừ, dạo gần đây cách vài ngày chị mới chịu nghe điện thoại của anh một lần, An Gia Hiếu thở dài buông ra bàn tay của Trịnh Thành Tâm "Được rồi."
Trịnh Thành Tâm lập tức nở môi cười, nâng bước chân bước đến gần anh, một người dẫn đường một người đi theo sau, thật khéo che mắt mọi người. Hai người đi đến chỗ của mẹ con Phương Hoa, họ ngồi ở dãy băng ghế đá dài, chị Trịnh đi đến, bác sĩ An còn có công việc nên phải rời đi. Lúc này chỉ có chị Trịnh, mẹ Phương và Phương Hoa.
"Bác Phương khỏe không ạ?" Chị Trịnh tươi cười hỏi thăm bác lớn, bác ấy từng là bạn thân của mẹ Dung, nhìn bác bệnh lúc này khiến chị nhớ đến mẹ Dung thời gian trước cũng bệnh tật như vậy, không khỏi đau lòng.
Nghĩ rằng đây là bạn của Phương Hoa, bà Phương hoàn toàn không nhớ ra chị Trịnh, gương mặt hiền hậu tươi cười "Bác khỏe, cháu là..."
"Con tên Tâm ạ, Trịnh Thành Tâm" Chị sớm đoán bác sẽ không nhớ được chị, lễ phép giới thiệu.
"À, Thành Tâm à, tên thật đẹp đó" Bà Phương nâng lên nụ cười hiền, Phương Hoa nhìn sang chị ngạc nhiên "Chị và bác sỹ An nói chuyện xong rồi hả? Nhanh như thế."
"Hì hì" Chị Trịnh cười khổ "Con người kia không thể ở gần quá lâu nga."
Nhắc đến người kia, gò má chị hồng hồng, Phương Hoa đơn nhiên không thể bỏ qua, cù chỏ đẩy đẩy vào cánh tay chị "Xem mặt chị kìa, đỏ hết rồi."
Chị Trịnh chớp mắt, nhanh chóng giơ lên hai bàn tay phẩy phẩy quạt quạt, Phương Hoa nhìn thấy chị như thế không khỏi tò mò "Chị cũng thích bác sĩ An nhỉ?"
Không phải thích nga, mà là rất rất thích luôn, chị xém một chút nữa là phung ra câu như thế đấy, Trịnh Thành Tâm phẩy tay "Ôi không, chuyển chủ đề được rồi."
Phương Hoa ngạc nhiên, cảm thấy kì lạ, bác sĩ An rõ ràng có ý với chị như thế, phản ứng của chị cũng đã rõ ràng có tình cảm với bác sĩ An, như thế nào lại còn chưa thành đôi, hai người họ cũng không còn trẻ nữa "Chị đang lãng phí đó, bác sĩ An cũng rất soái nga, không nhanh tay kẻo bị người khác hốt đi mất."
"Đúng đó" Bà Phương ngồi bên cạnh, cũng hiểu hiểu câu chuyện hai cô con gái đang nói, giơ lên ngón tay cái "Các cô gái ở đây thích bác sĩ An lắm."
Bởi vì là bác sĩ phụ trách của bà, cho nên bà tiếp xúc với bác sĩ An rất nhiều, nhận thấy rất nhiều người để ý bác sĩ An, bởi bác sĩ An là một người rất tốt lại còn tài giỏi.
"Thôi mà, hai người đừng trêu con" Chị Trịnh lại quạt quạt cho gương mặt mình, chị ôm hai gò má nóng hổi, biểu cảm đáng yêu kia khiến cho Phương Hoa và bà Phương buồn cười.
Một cô gái đã 35 tuổi nhưng vẫn không thoát khỏi sự đỏ mặt thẹn thùng khi yêu, quả đúng như người ta nói, đáng yêu nhất là điểm hồng nơi gò mà của cô gái khi yêu. Cho dù ở độ tuổi nào, người con gái đỏ mặt e thẹn luôn luôn xinh đẹp, đáng yêu vô cùng.