Ở viện cùng bà Phương, cả ba người ngồi hóng gió mát nhìn hoa cỏ dại, chị Trịnh đối với bà Phương rất tốt.
Chị ấy chăm sóc bà Phương y như lúc chị chăm sóc mẹ Dung, điều đó khiến cho Phương Hoa cảm thấy chạnh lòng. Chị đối tốt với cô như vậy, tất cả đều vì nghĩ rằng cô vô tội, Phương Hoa lúc này thật giống như một kẻ núp sau sự thật lợi dụng lòng tốt của chị Trịnh.
Bà Phương nằm ngủ trên giường, chị Trịnh nhẹ nhàng kéo chiếc chăn của bà ngay ngắn lại, Phương Hoa ngồi bên cạnh nắm bàn tay già nhăn của mẹ xoa xoa.
"Hồi trước mẹ chị cũng như vậy" Chị Trịnh nhẹ nhàng nói, muốn an ủi cô em gái nhỏ "Bác sĩ An cũng là người phụ trách cho mẹ chị, một thời gian thôi mẹ em sẽ khoẻ lại thôi."
"Em cũng mong thế" Phương Hoa nâng môi, đáy mắt ánh lên buồn bã "Chị thật sự rất tốt, chị đối với em cả mẹ em thật tốt."
Chị Trịnh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Phương Hoa, giọng nói cứng rắn "Chị đã bảo rồi, chị rất là công tư phân minh nga, em với dì Phương đâu có lỗi."
Hai bàn tay ôm chầm bàn tay già của mẹ, ngón tay cái chậm chậm xoa xoa mu bàn tay bà Phương. Nghe đến câu nói Phương Hoa không có lỗi kia, cô mím chặt cánh môi, lòng tốt của chị khiến cô cảm thấy áp lực, đôi mi dày cụp xuống che đi đôi mắt đẹp "Chị hiểu lầm rồi, không phải em không có lỗi."
Chị Trịnh chớp mắt ngạc nhiên, nhanh chóng nở môi cười, cho rằng Phương Hoa đang nói bừa "Em nói cái gì cơ?"
"Không phải em không có lỗi mà là do chị không biết" Phương Hoa nâng đầu, đôi mi chất chứa lớp nước trong suốt khoé mũi cô bắt đầu cay cay "Anh Dương ghét em đều có lí do cả."
"Em thì có lỗi gì chứ?" Chị Trịnh phì cười, không rõ Phương Hoa đang đề cập về chuyện gì, chị là người chứng kiến mọi chuyện nga, chị có thể khẳng định Phương Hoa trong chuyện thù hận gia đình này không có bất kì lỗi lầm gì.
Buông ra bàn tay của mẹ, Phương Hoa vươn ra bàn tay nắm lấy tay chị, cái nắm tay thú tội của cô em gái nhỏ, giọng nói Phương Hoa nhỏ đi vì nghẹn "Thật ra... Hôm đó, anh hai có thể dễ dàng bắt được chị Ý đi."
Ngừng động một giây, nhìn thấy đôi mắt đen tinh tế của chị đang quan sát từng lời nói của cô, Phương Hoa nắm tay chị chặt hơn "Là do em nhốt chị ấy ở trong phòng."
Trịnh Thành Tâm mở to mắt, giống như một cú đấm vào lòng ngực bóp nghẹt chị.
"Nếu em không nhốt, chị ấy chắc chắn có thể bỏ chạy và sẽ không xảy ra chuyện gì hết" Nuốt xuống một ngụm nước mắt, giọng nói Phương Hoa phát run "Chị luôn tốt với em vì chị nghĩ rằng em vô tội, thật ra em là đứa mang tội nặng nhất, cho nên... Em xin lỗi."
"Sao bây giờ em mới thừa nhận?" Trịnh Thành Tâm lạnh giọng, chuyện này chị chưa từng nghe qua, Thành Dương không hề nói với chị. Những gì chị biết sau một năm hôn mê tỉnh lại là Thành Ý bị anh trai của Phương Hoa bắt đi, khi tìm được là ở một khu nhà hoang. Con bé bị cưỡng bức nhiều lần, nguyên nhân dẫn đến chết vì treo cổ.
Chị đã định tội Phương Lâm về việc của Thành Ý, lão Phương về việc giành lấy gia sản, đổ oan cho cha chị. Còn Phương Hoa và bà Phương hoàn toàn không có lỗi, lúc trước có hơi mù quán nên chị mới ghét Phương Hoa.
Bây giờ Phương Hoa lại nói với chị rằng em ấy có tội là như thế nào?
"Em không thể nhận lòng tốt của chị như thế nữa, em không muốn giấu chị" Phương Hoa nắm chặt tay Thành Tâm, Trịnh Thành Tâm trừng to mắt đẹp, mắt chị trừng trừng không chớp đến cay mắt "Thành Dương không có nói chuyện này."
"Có lẽ vì anh ấy không muốn chị buồn" Chị luôn tốt, luôn xem cô như em gái, đặt niềm tin và hi vọng ở cô. Anh không nói với chị có lẽ vì không muốn nhìn thấy bộ dạng thất vọng của chị, bàn tay chị trở nên lạnh, Phương Hoa biết rõ, chị đang rất nóng giận "Em xin lỗi..."
"Đừng nói nữa" Chị Trịnh rút lại bàn tay, hít sâu một hơi, bước chân đứng dậy "Chị về trước."
Trịnh Thành Tâm nhanh chóng xoay người, dứt khoác rời đi. Nhìn theo bóng dáng chị đi xa, nhìn lại lòng bàn tay trống rỗng, Phương Hoa nâng tay chặn lại nước mắt trên mi, mũi nghẹn ngào hít một hơi sâu.
Cô đã làm được, cô đã thừa nhận với chị, biết rằng tình cảm của cả hai sẽ bị nứt nẻ sau lời thừa nhận nhưng ít nhất thâm tâm Phương Hoa đã cảm thấy thoải mái. Không cần phải khổ tâm nữa, nghĩ đến những lúc chị đối với cô thành thật rất tốt, bản thân cô lại dối trá giấu dím, thật sự rất khó chịu.
Cô không muốn lợi dụng chị một chút nào, Phương Hoa lại nắm lấy bàn tay của mẹ, ngán ngẫm thì thầm "Con phải làm sao bây giờ?"
Mẹ Phương ngủ rất say, có lẽ vì tác dụng của thuốc, những nếp nhăn trên trán thả lỏng, một gương mặt hiền từ bình yên trong giấc ngủ. Thật tốt, mẹ Phương chỉ cần an nhàn như thế, không cần suy nghĩ phiền muộn bất kỳ điều gì cả.
Bởi vì chị Trịnh rời đi trước, Phương Hoa không có xe chở về, vừa hay không có chị Trịnh hay là tài xế theo. Lần đầu tiên sau cái ngày cô bị kéo về Trịnh gia được ra ngoài một mình, Phương Hoa liền bắt xe trở về căn hộ ở chung cư thăm hỏi dì hai.
Sau hai tiếng chuông cửa, cánh cửa mở ra, Dì hai nhìn thấy Phương Hoa, bà vui mừng ôm chầm lấy cô con gái nuôi "Ôi Phương Hoa, dì hai nhớ con quá."
"Con cũng nhớ dì hai lắm" Phương Hoa tíu tích cười, dì hai nhanh vội kéo tay "Nào nào, vào nhà đi."
Căn hộ chẳng có mấy thay đổi, dì hai vẫn làm lao công ở căn hộ này, còn chị hai thì ở tiệm bánh. Dì hai nhanh chóng mở điện thoại gọi điện cho chị hai, bảo chị xin nghỉ làm sớm trở về.
"Con ở đây chiều ăn cơm luôn nha" Dì hai dò hỏi, Phương Hoa vui vẻ gật đầu, dù gì hôm nay cũng không có ai quản cô nga "Đơn nhiên rồi, con thèm đồ ăn của dì hai chết đi được."
"Lâu không gặp cái miệng vẫn ngọt ơi là ngọt he" Dì hai cưng chiều véo chiếc má của Phương Hoa, Phương Hoa thì như đứa trẻ nhỏ ôm chầm lấy cánh tay dì không thèm rời. Dì có vào bếp nấu ăn, Phương Hoa cũng bám theo dính như một con sam lẽo đẽo bên dì.
Chị hai nhận được tin em út về nhà, lập tức xin nghỉ sớm, không quên mua thêm đồ ăn trở về nhà. Cả nhà ba người lại ấm cúng như ngày đầu họ ở cùng nhau, Phương Hoa cười rất tươi, đã rất lâu rồi cô mới cười tươi như thế. Cảm giác như được là bung xoã hết toàn bộ buồn bã và mệt mỏi vào trong nụ cười, dì hai và chị hai đúng là liều thuốc bổ tốt nhất cho Phương Hoa.
Chị Trịnh một mình trở về nhà, bước chân chị nhanh vội tiến vào, chị chỉ muốn đi thật nhanh lên căn phòng của chị. Trịnh Thành Dương và chị đụng mặt nhau ở cầu thang lớn, nhìn thấy chị với gương mặt hốt hoảng, có lẽ vì vội đi mà hơi thở gấp rút, đôi mắt chị đỏ hoe.
Trịnh Thành Dương đang bồng bé bỏng trên tay, sắc mặt chị không được tốt khiến anh có lo lắng "Chị làm sao vậy?"
Trịnh Thành Tâm ném cho Thành Dương một ánh nhìn lạnh nhạt, đôi mắt trừng lên đầy phẫn nộ "Em đúng là giỏi che đậy."
Chị nâng bước lướt qua Trịnh Thành Dương, nhận thấy chuyện không tốt, Trịnh Thành Dương xoay đầu nhìn theo chị nhanh hỏi "Phương Hoa đâu?"
"Không biết, đừng có phiền chị" Trịnh Thành Tâm không thèm dừng lại, vừa tiến lên cầu thang lạnh lùng đáp trả.