Phương Hoa không cần trưởng thành nữa, Phương Hoa sẽ làm con vịt xấu xí cho anh xem mãi mãi, chỉ cần anh trở về thôi.
Chỉ cần anh hai trở về, Phương Hoa sẽ không đòi hỏi chuyện gì nữa.
Mắt khóc đến chớp mắt cũng đau, thế sao anh anh còn chưa về nữa? Mắt em bị đau rồi anh có biết không?
Ngày hôm đó nhìn thấy anh ấy nằm trên chiếc giường trắng xoá, kéo ra tấm khăn trắng ấy. Toàn thân anh ấy như dập nát, gương mặt vốn rất điển trai mà cô tôn sùng trở nên méo méo. Máu đỏ khắp người, hình ảnh ấy cứ ám ảnh mỗi khi cô chớp mắt, tại sao thế?
Tại sao lại lấy đi anh ấy? Phương Hoa phải biết làm thế nào đây?
Phương Hoa quen với sự cưng chiều, yêu thương của anh rồi. Đột nhiên anh rời đi như thế, anh bảo đứa em gái này phải tập thích ứng với việc không có anh như thế nào đây?
Phương Hoa lê bước vào nhà, mẹ ngồi ở sofa thẩn thờ cùng ba Phương, cả hai người họ ngồi như người không có hồn.
Nhìn thấy Phương Hoa tay chân lắm lem, gương mặt đáng thương, mẹ Phương mới đứng dậy đi đến trước mặt cô.
"Phương Hoa mới đi đâu về? Con khóc nữa hả? Mắt đỏ hết rồi" Bà chạm tay vào gương mặt nhỏ của con gái, nâng niu gương mặt con gái, Phương Hoa nhìn thấy bà.
Mắt Phương Hoa nhanh chóng ngấn nước "Tại sao mọi người không tin con hả mẹ?"
"Ai không tin con?" Mẹ Phương ngạc nhiên, xoa xoa nắn nắn chiếc má bánh bao đã có phần hốc hác "Có chuyện gì nào? Ai không tin con gái của mẹ?"
"Thế mẹ có tin con không?" Cô hỏi ngược, giọng vì khóc mà đã khàn đi, cổ họng nói chuyện cũng phát đau, mắt chỉ cần chớp cũng rát đắng.
"Đơn nhiên là mẹ tin con" Mẹ Phương gật đầu, giọng nói hiền dịu theo năm tháng "Mẹ lúc nào cũng tin tưởng con."
"Thế con nói" Phương Hoa cười đắng "Con biết người hại anh hai, mẹ có tin không?"
Người hại? Mẹ Phương lập tức trừng mắt, vội vàng nắm bắt "Anh con bị hại sao? Đó không phải là tai nạn sao?"
Vốn dĩ bà cho rằng đó là tai nạn không may mắn, Phương Hoa vội lắc đầu, ba Phương cũng đứng dậy đi đến trước mặt Phương Hoa "Là ai hại anh con?"
"Lâm Khả My, một người mới chuyển vào lớp con, cô ta đến từ làng trẻ em sos" Phương Hoa thành thực nói "Trước khi tai nạn xảy ra, cô ta còn gọi điện cho con nói rằng anh trai trẻ như vậy chết đi thì thật tiếc, sau khi con vừa cúp máy thì anh hai đã xảy ra tai nạn."
Bà Phương nghe cô nói, đôi mắt buồn dần dần trừng to tức giận, nhưng cái tên Lâm Khả My nghe quen quá, đôi mắt đen già của mẹ nghiêm lại, chần chừ một giây.
Đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó từ cái tên Lâm Khả My, mẹ Phương xoay đầu nhìn sang Ba Phương bằng đôi mắt trợn to "Ông Phương, Lâm Khả My chẳng phải là tên cái đứa con rơi của ông sao?"
Con rơi?
Đùng một âm như có tiếng sét đánh qua đầu Phương Hoa, tức là con riêng của ba ư? Phương Hoa ngạc nhiên bừng tỉnh "Là sao ạ?"
"Ông Phương trả lời tôi" Mẹ Phương dần dần không kiểm soát được quát lớn, tiến tới túm lấy ngực áo của ba Phương.
"Là cái đứa con rơi của ông hại chết con trai tôi, là con gái của Lâm Tú Như đúng không? Ông trả lời tôi!"
Mẹ nắm lấy áo ba quát lớn, Phương Hoa bị doạ hoảng ôm lấy mẹ Phương "Mẹ ơi mẹ đừng tức giận."
Mẹ Phương thường hay bị ngất do cao huyết áp, gần đây vì anh hai mà sức khoẻ bà rất không ổn. Phương Hoa nhanh chóng ôm lại mẹ trấn an, nhưng mẹ Phương hiện tại chính là mất kiểm soát.
"Làm sao mẹ có thể không tức giận? Ba con mười mấy năm trước ngoại tình, có một đứa con rơi ở ngoài, bây giờ đứa con đó về hại chết con trai của mẹ. Tại sao mẹ không được tức giận?"
"Ngoại tình?" Phương Hoa ngẩn ngơ nhìn ba Phương, hình tượng ba mẹ yêu thương chưa bao giờ cãi nhau bổng nhiên sụp đổ.
"Đúng vậy, ông ta ngoại tình, nếu không phải năm đó mang thai con và thương anh hai, mẹ đã ly hôn với ông ta từ lâu rồi" Mẹ Phương hét, gương mặt trung niên có nếp nhăn khổ sở "Ông trả lại con trai cho tôi, trời ơi ông Phương ơi là ông Phương."
Mẹ Phương khóc lớn, Phương Hoa dường như cũng hiểu ra một chút. Vậy ra Lâm Khả My là con riêng của ba, vậy ra Lâm Khả My chính là vì ghét cô mới đổ oan cho cô, để mọi người chán ghét cô sao?
Nếu vậy thì anh trai cô có tội gì? Tại sao lại hại anh trai của cô.
"Con đỡ mẹ lên phòng" Phương Hoa đỡ lấy bã vai mẹ Phương, nhanh chóng đỡ bà rời khỏi chỗ ba Phương, nhắc đến anh hai liền khiến cho mẹ khóc rất nhiều.
Hai mẹ con ngồi ở trong phòng của Phương Hoa, cô pha cho mẹ một ly trà hạt sen nóng hổi để ổn định lại tâm trạng. Mẹ Phương uống trà ấm, một lúc sau ổn định lại tâm trạng, bà nhìn Phương Hoa.
"Con chuyển trường đi, nếu được mẹ và con ra nước ngoài, đừng ở lại đây nữa" Mẹ Phương lo lắng "Đứa con riêng kia hại chết anh hai con rồi, nếu nó mà làm gì con nữa mẹ phải sống làm sao?"
Phương Hoa im lặng, mẹ Phương uống thêm một ngụm trà ấm "Chuyện của anh để cho tự ông ta giải quyết, hoạ ông ta gây, con cũng đã mất rồi... Mẹ chỉ còn mỗi con thôi Phương Hoa."
Mẹ Phương nói đến cuối thì mắt đỏ hoe, Phương Hoa lập tức gật gật đầu, không muốn mẹ khóc nữa "Bây giờ nhé, mẹ nằm đây ngủ với con, không khóc nữa, mai con sẽ đến trường rút học bạ, mẹ muốn đi đâu con cũng sẽ đi với mẹ."
Nghe cô nói, mẹ Phương mới an tâm nằm xuống, mắt già mệt mỏi cũng khép lại, Phương Hoa đắp chăn ngay ngắn cho bà, tay vỗ về mẹ. Đã lâu rồi, mẹ Phương mới có một giấc ngủ ngon như đêm nay.
Ngày hôm sau, Phương Hoa không muốn đụng phải mọi người ở trong lớp, cho nên đến trường vô cùng sớm. Cô đứng ở phòng thầy Lý chờ đợi, hôm nay cô đến theo lời nói với mẹ rút học bạ.
Phương Hoa nghĩ đến sẽ di chuyển sang nước ngoài, ở thành phố S mẹ sẽ rất nhung nhớ anh hai, cô cũng vậy, nếu cứ buồn mãi, sẽ không tốt cho sức khoẻ của mẹ.
Trần Nghĩa theo thói quen đến lớp sớm, đi ngang khu vực giáo viên nhìn thấy Phương Hoa đang đứng tựa mình vào cánh cửa phòng của thầy Lý.
Phương Hoa nhìn thấy Trần Nghĩa, cô cũng vờ như không nhìn thấy không bận tâm, Trần Nghĩa đi đến trước mặt Phương Hoa.
"Cậu đứng đây làm gì?" Trần Nghĩa hỏi, lớp học ở hướng kia đây là khu vực giáo viên, còn là trước phòng thầy chủ nhiệm.
"Không liên quan đến cậu" Phương Hoa tùy hứng trả lời, nhìn thấy lạnh nhạt của Phương Hoa.
Trần Nghĩa có chút ngạc nhiên "Cậu thật sự đã thích tôi sao?"
Ánh mắt Phương Hoa hướng về phía Trần Nghĩa, con người xinh đẹp to tròn chẳng còn long lanh như trước.
Phương Hoa cười đắng "Thích cậu là thật nhưng mà nó chỉ là từng thích thôi."
"Cậu đợi thầy là..." Trần Nghĩa nhìn Phương Hoa hốc hác có chút đau lòng, không nỡ nhìn một Phương Hoa hốc hác như vậy, từ năm lớp 10 đến giờ Phương Hoa đã luôn là người đáng yêu hay cười.
"Không liên quan đến cậu" Phương Hoa khoanh tay, gương mặt lạnh nhạt "Cậu về lớp đi, nếu không kẻo ai thấy tôi đứng trước mặt cậu lại đồn ra là tôi vây vạ gì với cậu."
"Thái độ như vậy cậu là không thích tôi nữa?" Trần Nghĩa bất ngờ, bởi vì thích một người và không thích nữa đối với Phương Hoa có vẻ như rất dễ nhỉ.
"Không ai lại ngu muội thích một kẻ chưa từng tin tưởng mình cả" Phương Hoa cười khổ.
Không phải không thích mà là Phương Hoa không muốn thích nữa.
Không phải không còn cảm giác mà là Phương Hoa không cho phép bản thân có bất kì cảm giác nào nữa.