Những ngày sau đó ở trường Phương Hoa lại trở thành người bị cô lập trong lớp, nghĩ cũng lạ, những người mà Phương Hoa từng tin tưởng lại chưa từng tin tưởng Phương Hoa dù chỉ một chút.
Lời nói của cô còn không có cân lượng, Phương Hoa ở lớp dần dần trở nên trầm lắng. Họ không bắt nạt cô, họ chỉ làm lơ đi Phương Hoa, trong đó có cả Ái Nhi và Tiểu Linh. Lâu lâu hai cậu ấy sẽ nhìn sang chỗ Phương Hoa, giờ ăn trưa bọn họ cũng cố tình ngồi gần Phương Hoa nhất, nhưng có lẽ vì sợ bị liên lụy cho nên không dám trò chuyện.
Cũng không sao, Phương Hoa đến lớp chỉ việc học rồi trở về, Phương Hoa dần thậm chí còn chẳng có một chút hứng thú với chuyến đi thực địa.
Cả lớp cũng đã biết đến bí mật của cô, dù ngày hôm đó Phương Hoa không phủ nhận, nhưng bọn họ cũng dường như tin điều đó. Phương Hoa cũng không dám nhìn lén Trần Nghĩa nữa, cậu ấy ngày càng thân thiết hơn với Khả My, hai người họ còn được đồn là đang yêu nhau, Phương Hoa chẳng muốn nghe đến mấy tin đồn đó.
Cứ yên lặng ở trong lớp đi học rồi trở về nhà, từ một Phương Hoa vô tư, bây giờ trở nên trầm lắng hẳn đi.
Đang giờ học, nhận được tin nhắn của anh trai, anh nói rằng anh đã điều tra được việc mà Lâm Khả My đổ oan cho Phương Hoa.
Phương Hoa mừng đến một chút nữa là nhảy cẩn trong lớp rồi, anh nói hôm nay anh đến rước anh sẽ nói cho Phương Hoa.
Ngồi cầm chiếc điện thoại, Phương Hoa cảm thấy giống như sắp được giải thoát vậy, chỉ cần tìm được chân tướng mọi người sẽ không nghĩ oan cho Phương Hoa nữa.
Lâm Khả My nhìn đăm đăm vào Phương Hoa, đáy mắt đen hiện lên rõ sự thù ghét, Phương Hoa cảm giác được ai đó nhìn. Nhưng khi cô quay về phía sau chỉ có ánh mắt lạnh lùng chán ghét của Trần Nghĩa, Phương Hoa biết là Trần Nghĩa ghét cô.
Từ hôm đó, Trần Nghĩa trở nên vô cùng chán ghét Phương Hoa, nếu không phải việc cần thiết cậu ta sẽ chẳng thèm dòm ngó đến Phương Hoa.
Không sao hết, chỉ cần biết được chân tướng, Phương Hoa sẽ giải thích với mọi người, và cả Trần Nghĩa, như vậy cậu sẽ không ghét cô nữa đúng không?
Thời khắc chờ đợi cuối cùng cũng đến, giờ tan trường, buổi chiều hoàng hôn hạ nắng, bầu trời màu đỏ lòng trứng thật xinh đẹp.
Phương Hoa thích nhất là hoàng hôn, vì chỉ có mỗi hoàng hôn là có kết thúc đẹp nhất. Ai ai cũng ghét sự kết thúc đúng không, ấy vậy mà có rất nhiều người yêu thích sự kết thúc của hoàng hôn tắt nắng như thế này.
Đứng trước cổng chờ đợi, bỗng nhiên điện thoại của Phương Hoa reo lên, mở ra điện thoại, Phương Hoa có một chút ngẩn ngơ. Đến từ số của Lâm Khả My, Phương Hoa chần chừ không biết có nên nghe hay không, giữa Phương Hoa và cô ta còn gì để nói sao.
Chần chừ một lúc, Phương Hoa vẫn quyết định nghe máy nhấn vào nút nghe máy "Alo..."
"Phương Hoa" Lâm Khả My ở đầu dây vui vẻ, nghe còn có một chút đắt ý "Anh trai trẻ như vậy mà chết vì tai nạn xe thì tiếc quá."
"Cậu nói điên nói khùng cái gì vậy?" Phương Hoa lập tức trừng mắt, mắt cô hướng về phía quốc lộ ngã tư ở phía trước.
Chiếc xe biển số quen thuộc đang đỗ đèn đỏ đằng kia, chỉ cần qua đèn đỏ là đến chỗ của cô. Phương Hoa còn có thể nhìn thấy anh trai đang ngồi ở ghế lái, Lâm Khả My nói điên cái gì?
"Tôi nói là, anh trai thương cô như thế mà chết trẻ thì phí lắm" Lâm Khả My lập lại, còn haha cười.
Phương Hoa tức giận quát "Câm miệng, đừng có nhắc đến anh trai tôi bằng cái miệng thối của cậu."
"Haha" Lâm Khả My bật cười ha hả, Phương Hoa tức giận tắt máy cô xém một chút nữa là ném đi chiếc điện thoại trên tay.
Mắt nhìn đến phía xe của anh trai đang đỗ ở đèn đỏ, đèn xanh được bật, xe của anh lăn bánh hướng đến phía cô.
"Khoan... đã" Phương Hoa bị doạ đến hoảng, một chiếc xe tải trọng lớn đang điên cuồng lau đến xe của anh. Nếu chiếc xe đó không giảm phanh, ngay giao lộ ngã tư kia sẽ bị tông vào.
Phương Hoa vụt chạy, hai tay cô giơ ra phía trước ngăn lại hi vọng anh trai có thể nhìn thấy. Thế nhưng đối với Phương Lâm, anh chỉ nhìn thấy là cô em gái đang mừng rỡ chào đón anh.
Rầm!
Một âm thanh lớn phát ra ngăn bước chân đang chạy của Phương Hoa, âm thanh động cơ va chạm cũng tiếng phanh xe ken két chói tai, nhìn thấy hai chiếc xe đổ nát thành sắt vụng sau va chạm đang ngun ngút lên từng cơn khói đen giữa bầu trời hạ nắng màu cam.
Bước chân đang chạy vội của Phương Hoa khựng lại, đôi mắt đỏ ửng, gương mặt nhanh chóng trắng bệch đi vì cảnh tượng kia, một tiếng hét thất thanh vang lên.
"Áaaaa."
Tai nạn xảy ra với anh trai Phương Lâm, Phương Hoa đã gọi cứu thương ngay lập tức. Nhưng Phương Lâm đã chết tại chỗ, anh không thể cứu được.
Phương Hoa bật khóc nức nở, người ta mang anh đi vào nhà xác nhưng Phương Hoa vẫn chưa tin vào sự thật.
Ôm lấy cánh tay của chị bác sĩ "Chị ơi cứu anh em với, chị ơi cấp cứu cho anh em với."
Nữ bác sĩ đau lòng nhìn cô gái nhỏ, bàn tay chạm lên mu bàn tay của cô gái an ủi "Anh của em đi rồi, chị xin lỗi."
"Đi rồi ạ? Đi đâu ạ? Anh vẫn chưa được cấp cứu mà, chỉ cần cấp cứu anh là được mà" Phương Hoa lay lay cánh tay nữ bác sĩ với gương mặt ướt nước mắt.
"Xin chị, cấp cứu cho anh em... Huhu em xin chị..."
Nhìn thấy cô gái khóc nấc, nữ bác sĩ vội vàng ôm lấy Phương Hoa vỗ về "Không thể cứu được nữa... Chị xin lỗi..."
Không thể? Không cứu được nữa, anh trai của cô đi rồi.
Không phải như vậy.
Phương gia có tan, mọi chuyện tại Phương gia giống như đình chỉ, Phương Lâm là con trai duy nhất của gia đình. Mất đi Phương Lâm là một mất mát vô cùng lớn, mẹ Phương khóc đến ngất. Ba Phương cũng không kìm được nước mắt, lủi thui ở một góc chùi nước mắt.
Phương Hoa không đi học cả tuần vì tang lễ, mặc dù tang lễ đã qua Phương Hoa cũng không có đi học. Cả ngày nhốt mình ở trong phòng, hai mắt cô sưng bụp.
Ngồi thẫn thờ Phương Hoa nhớ đến cuộc gọi với Lâm Khả My, nhanh chóng thanh tỉnh, bây giờ là tám giờ sáng, buổi học chỉ mới bắt đầu. Phương Hoa thay nhanh quần áo, bảo bác tài chở nhanh đến trường.
Cả lớp đang học, Phương Hoa bỗng xông vào, mặc kệ cả giáo viên đang giản trên bục đi đến bàn của Lâm Khả My và Trần Nghĩa. Phương Hoa còn không để ý đến Trần Nghĩa tóm lấy cổ áo của Lâm Khả My.
"Mày..." Phương Hoa nghiến răng nghiến lợi, bàn tay siết chặt cổ áo của Lâm Khả My, Trần Nghĩa liền vội càng ngăn cản Phương Hoa.
Tháo ra hai tay Phương Hoa hất đi, bảo bọc Lâm Khả My trong lòng, hướng Phương Hoa nghiêm mặt "Phương Hoa cậu lại quậy phá cái gì?"
Quậy phá cái gì? Phương Hoa bị hất lùi về sau, cô giơ lên ngón tay chỉ vào Lâm Khả My định tội "Cô ta... Là cô ta hại chết anh trai tôi!"
Sau tiếng hét của Phương Hoa, mọi người lại ném cho cô ánh mắt lạnh nhạt, thầy Lý giữ lấy bã vai của Phương Hoa "Em bình tĩnh lại, chuyện này không nên nói bừa đâu."
"Em không có nói bừa" Phương Hoa hét, bởi vì khóc nhiều nên đôi mắt sưng húp đỏ hoe phát đau, cô bất lực hướng ánh nhìn lạnh lùng về phía mọi người "Tại sao mọi người không bao giờ tin tôi chứ? Là cô ta... Là cô ta hại chết anh trai tôi mà..."
Phương Hoa khụy xuống đất, gương mặt nhỏ ướt nhoè nước mắt, nấc lên từng tiếng thê thảm "Trả anh hai lại cho tôi... Tại sao các người không tin tôi? Một lần cũng không tin..."
"Phương Hoa cậu thôi đi" Trần Nghĩa lạnh nhạt, biết là Phương Hoa vừa mất anh trai nhưng không thể vu khống cho Khả My như vậy, Trần Nghĩa nói "Cậu đừng có vu oan cho người khác, cậu xem lại bộ dạng lúc này của cậu đi."
Vu oan cho người khác, đó chẳng phải là chuyện mà Khả My làm với cô sao? Phương Hoa lắc lắc đầu "Tôi không vu oan ai cả, chính là cô ta hại chết anh trai tôi."
"Cậu về đi" Trần Nghĩa trừng mắt, nhìn cô gái khóc lóc thê thảm kia không có một chút cảm giác "Nếu không đến để học thì về đi, đừng có nói nhăn nói cuội nữa."
Phương Hoa thất thần, thầy Lý đỡ Phương Hoa dậy, bàn chân Phương Hoa run rẩy tiến tới trước mặt Trần Nghĩa. Lâm Khả My thì rụt rè nấp sau lưng Trần Nghĩa, Phương Hoa nhỏ nâng đầu nhìn người mà cô thầm thương.
Bàn tay Phương Hoa nâng lên, hướng thẳng một bàn tay lên mặt Trần Nghĩa. Mặt cậu ta nghiêng sang một bên, Phương Hoa bất lực ngước nhìn.
"Tôi nói sự thật thì các người nói tôi vu khống bảo tôi nói nhăn nói cuội. Cô ta vu oan tôi thì các người lập tức tin tưởng, chưa từng nghi ngờ. Các người một lần cũng không tin tôi, tôi thật sự hối hận rồi... Trần Nghĩa, ngu ngốc lắm tôi mới thích cậu."
Nói dứt, cô hít sâu vào một hơi, bước chân xoay bước rời khỏi lớp học đó.
"Vậy là Phương Hoa thật sự thích Trần Nghĩa ư?"
"Nhìn không ra luôn đó."
"Ừ, cậu ấy giấu giỏi thật."
"Vậy đúng là Phương Hoa thích thầm Trần Nghĩa rồi."
Khi Phương Hoa rời đi, cả lớp lại bắt đầu xì xầm.
Không một ai đuổi theo cô ấy cả, đơn giản mà, có ai tin tưởng Phương Hoa đâu. Bước trên con đường tấp nập, Phương Hoa một mình lạc lỏng ở chốn người đông.
Cô đi mãi trên con phố dài, đi đến khi hai chân mỏi nhừ, Phương Hoa mới ngồi xuống, đầu gục vào hai gối chân. Tiếng nức nở bắt đầu phát ra, khóc đến thê lương, dòng người tấp nập đang chạy đua với thời gian, chẳng ai dừng lại để hỏi thăm cô gái nhỏ đang khóc nức nở giữa phố.
Cuộc sống tấp nập quá, lòng người cũng trở nên nguội lạnh từ lâu.
"Anh hai... Em không muốn trưởng thành nữa... Anh có thể hay không trở về đi."