"Thành Dương..." Chị Trịnh cười gượng gạo, Trịnh Thành Dương lùi bước chân, kéo cánh cửa ra cho chị gái khẽ giọng "Chị bồng Hiểu Minh tránh đi một lúc đi."
Vâng, chị đang làm đây này, Trịnh Thành Tâm mím môi, mắt nhìn thái độ lạnh băng của cậu em trai, nhưng cục thịt mỡ đang trên tay, chị không còn cách nào khác ngoài rời đi. Trịnh Thành Dương đóng lại cửa phòng, bước chân sảy dài đi vào bên trong.
Phương Hoa rụt tay về, Trần Nghĩa lại nắm lấy tay Phương Hoa vô cùng cương quyết "Cậu cứng đầu ở lại đây làm gì? Nếu cậu muốn tôi có thể đưa cả hai mẹ con cậu rời khỏi chỗ này."
"Chuyện này không phải chuyện của cậu, cậu không cần phải xen vào..." Phương Hoa cố gắng rút lại tay của mình, ông trời sinh ra sức lực phụ nữ không bao giờ có thể khán lại đàn ông, Phương Hoa có dùng toàn bộ lực thế nào cũng bị cậu nắm chặt.
"Phương Hoa, cậu nghe tôi, tôi đưa cậu rời khỏi" Trần Nghĩa đáp nhanh, gương mặt tuấn tú mà năm ấy cô thầm thương ánh lên sự kiên quyết, khiến cô cũng có chút do dự nhưng... Cô không thể rời khỏi nơi này.
Cô đã lựa chọn ở lại, cô ở lại Trịnh gia cả đời này để trả giá cho lỗi lầm của mình còn không đủ, cô còn chưa tìm được cơ hội để nhận lỗi với chị Trịnh, làm sao có thể rời đi.
"Tôi..." Phương Hoa mím môi, đôi mày khẽ chau lại "Đau quá... Cậu buông tôi ra đã..."
Vừa vặn lúc này, Trịnh Thành Dương bước vào, gương mặt giống như thấy một vở kịch hài hước "Cậu đang làm cái gì ở đây vậy?"
Trần Nghĩa nâng mặt, tay vẫn không buông ra cổ tay Phương Hoa, nhìn Trịnh Thành Dương với gương mặt nghiêm túc "Trịnh thiếu, vừa hay, tôi muốn đưa Phương Hoa rời khỏi nơi này."
Trịnh Thành Dương nhếch môi hứng thú, hai tay ung dung khoanh lại ở trước ngực "Cậu không nhìn thấy cô ấy không muốn sao? Người ta không cần sự giúp đỡ của cậu."
Trần Nghĩa kiên quyết hướng Trịnh Thành Dương khẳng định "Tôi sẽ đưa cô ấy đi."
"Nhưng rõ ràng là cô ấy không muốn đi, hơn nữa cậu Trần, cậu có quyền gì xem vào chuyện của cô ấy?" Trịnh Thành Dương nhúng vai, vô cùng thờ ơ đáp trả, Trần Nghĩa liền quay đầu nhìn sang Phương Hoa tra hỏi "Cậu muốn rời đi đúng không? Nói đi, tôi đưa cậu đi."
Phương Hoa giữ lấy cổ tay của Trần Nghĩa, muốn anh mau mau buông tay của cô ra, đầu lắc lắc phủ nhận "Tôi không muốn."
Không muốn rời đi? Trần Nghĩa buồn cười, bàn tay giữ chặt tay Phương Hoa hơn, cho rằng có Trịnh Thành Dương cho nên cô không dám thừa nhận "Có tôi ở đây cậu còn sợ cái gì? Cậu nhìn xem bản thân cậu có giống người đang sống tốt không?"
Ở lại nơi này, có gì tốt đẹp cho Phương Hoa cơ chứ? Hoàn toàn không có một chuyện tốt nào với Phương Hoa ở nơi này cả.
Ánh mắt Trịnh Thành Dương chú ý đến bàn tay hai người đang giằng co, kẻ nắm người giữ, nét mặt thản nhiên dần thay đổi "Cậu Trần rất rảnh rỗi sao? Rảnh rỗi lo chuyện nhà tôi như thế, sao cậu không trở về giải quyết chuyện nhà với vợ cậu?"
"Cậu không cần lo, tôi đưa cậu đi" Trần Nghĩa hoàn toàn không để ý đến lời của Trịnh Thành Dương, cương quyết hướng về Phương Hoa tay nắm chặt, Phương Hoa khó chịu cố rút lại bàn tay đang phát đau vì cuộc giằng co vô ích, khó chịu lên tiếng "Tôi..."
"Cô ấy đã nói là không muốn" Trịnh Thành Dương lớn tiếng, Phương Hoa còn chưa kịp nói đã bị chặn họng, Trịnh Thành Dương chau mày, gương mặt bắt đầu cau có, hai tay ung dung khoanh lại trước ngực nghiên đầu, giọng nói lạnh lùng sắt bén với đôi mắt liếc sâu.
"Cậu Trần, cậu thích Phương Hoa sao?"
Câu hỏi của Trịnh Thành Dương khiến cho hai người phía trước phải ngưng động vài giây, Trịnh Thành Dương ung dung, giống như nắm được nhược điểm tiếp tục lạnh nhạt gây sát thương "Cậu quan tâm cô ấy như vậy, lo lắng chuyện của cô ấy như vậy, cậu Trần thích cô ấy rồi sao?"
Giọng nói Trịnh Thành Dương làm chủ căn phòng yên tĩnh, câu hỏi chí mạng kia khiến Trần Nghĩa trở nên do dự, tay cậu nới lỏng, Phương Hoa rút lại cánh tay mình, bàn tay suýt xoa cổ tay bị đỏ một mảnh.
Bước chân lùi lại một bước tránh xa Trần Nghĩa một chút, còn chưa ổn định lại tâm trạng, Trịnh Thành Dương đã vươn bàn tay to lớn, bắt lấy cổ tay cô kéo đến bên cạnh anh.
"Tôi hỏi, cậu Trần thích Phương Hoa có phải không?" Trịnh Thành Dương trầm giọng nhấn mạnh, giống như ép buộc Trần Nghĩa trả lời câu hỏi này. Phương Hoa cúi mặt, không rõ tình huống gì đang diễn ra, cả bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng.
Ánh mắt Trần Nghĩa do dự nhìn Phương Hoa, cô chỉ dám cúi đầu nhìn đi về một hướng khác, ánh mắt cậu hướng về bàn tay Phương Hoa bị Trịnh Thành Dương giữ lấy. Cô không hề phản ứng để cho Trịnh Thành Dương giữ lấy, hoàn toàn trái ngược với lúc cậu nắm tay cô, ánh mắt cậu trở nên đăm chiêu, thật ra cậu cũng không rõ vì sao bản thân cậu lại quan tâm chuyện của Phương Hoa như thế.
Ban đầu cậu quan tâm là vì cậu cảm thấy có lỗi, sau đó cậu cảm thấy Phương Hoa đáng thương, cậu muốn cô có cuộc sống tốt hơn, cậu muốn tốt cho Phương Hoa. Điều này có được gọi là cậu thích cô không?
Mắt đẹp hướng nhìn cô gái trầm lặng đứng bên cạnh Trịnh Thành Dương, thật sự cảm thấy một cơn khó chịu, Trần Nghĩa lạnh giọng đặt ngược lại một câu hỏi "Nếu tôi thừa nhận, tôi sẽ có quyền quan tâm chuyện của cô ấy phải không?"
"..." Phương Hoa nghe thấy câu nói của Trần Nghĩa, đầu nặng nề nâng lên nhìn Trần Nghĩa cũng đang nhìn cô bằng một sự ôn nhu lạ lẫm, cổ tay Phương Hoa phát lên cơn đau tê dại vì bị ai đó siết chặt. Trần Nghĩa nhìn Phương Hoa một cách ôn nhu, cô lại ngây ngốc nhìn cậu một cách khó hiểu.
Hướng đôi mắt cương quyết cứng rắn đến Trịnh Thành Dương lạnh nhạt thờ ơ, giữa hai người đàn ông phát ra một mùi thuốc súng nồng nặc.
"Đúng vậy tôi thích cô ấy, Trịnh thiếu có ý kiến gì không?"