Căn phòng tối bởi đèn vẫn còn chưa được bật, chỉ có một chút ánh sáng của mặt trăng rọi vào ô cửa sổ.
Phương Hoa gọi anh bằng cách gọi thân thuộc năm ấy, chỉ một tiếng gọi dường như đã tác động rát lớn đến anh, Trịnh Thành Dương trầm mặc như hòa vào trong màn đêm, đứng đó nhìn cô, đâu đó trong ánh mắt đầy hận thù của anh lúc này lại chỉ còn có sự yêu thương lạ lẫm, rất nhanh thoáng qua.
"Anh Dương..."
Nhưng hiện nay khoảng cách trong tiếng gọi ấy đã quá xa vời, không còn thân thiết cũng chẳng còn yêu thương, nhiều lần cô gọi anh là Trịnh thiếu, sau đó nhớ được tên anh cho nên gọi anh là Trịnh Thành Dương. Giờ đây Phương Hoa đã hoàn toàn nhớ lại, gọi anh một tiếng anh Dương sau bao nhiêu lâu, cảm giác không còn giống như ngày xưa nữa.
Giữa hai người giờ đây chỉ có hận thù và oán trách, không gian yên tĩnh đến kim rơi cũng có thể nghe, khi cô gọi anh bằng cái tên ấy, Trịnh Thành Dương đã mũi lòng, tâm tình dâng lên một chút chua xót đến đầu ngón tay chợt lạnh, siết chặt lòng bàn tay thành quả đấm rất nhanh chóng che lấp bằng sự oán trách "Nhớ lại rồi sao?"
"Em xin lỗi..." Giọng nói cô khẽ nhỏ, giống như một đứa trẻ khi phạm lỗi sợ bị trách mắng.
"Lời xin lỗi của em, có tác dụng gì không?" Thành Ý không thể sống lại, lỗi lầm của Phương Hoa không thể nào xóa nhòa đi được, với anh lời xin lỗi đó không có tác dụng.
Phương Hoa biết chứ, đã rất nhiều lần ở trước mặt anh nói lời xin lỗi, nhưng có lẽ có dùng cả đời này để nói xin lỗi cũng không đủ, Phương Hoa nhịn lại nức nỡ khẽ gật gật đầu.
"Em biết... Nó không có tác dụng...Có xin lỗi cả đời cũng không có tác dụng..."
Nghẹn ngào thê lương, giọng cô run rẩy, miệng cũng mặn chát đi vì nước mắt.
Trịnh Thành Dương khẽ nhếch môi, dùng cả đời sao? Anh lại nghĩ ra được chuyện gì, bàn tay cuộn chặt dần buông lỏng, khóe môi cong lên tạo thành một nụ cười gian manh "Thế thì dùng cả đời của em để trả giá đi."
Phương Hoa nâng đầu, ánh mắt đáng thương hướng đến người đàn ông vóc dáng cao to đứng ở phía chân giường, giọng nói anh lạnh nhạt, giống như một tản băng hà "Dùng cả đời ở Trịnh gia này trả giá cho hành động ngu xuẩn đó đi."
Phương Hoa cúi đầu, đôi mi cụp xuống che đi đôi mắt đỏ hoe, tâm thất nhói lên như từng cơn sóng lớn đang vỗ ào ạt vào con đê nhỏ yếu, cô chính là con đê yếu ớt đó.
"Còn nữa..." Trịnh Thành Dương ngừng động, ánh mắt lạnh lẽo "Tốt nhất là nên em giấu chuyện mà em đã làm với chị Tâm."
"Chị vẫn chưa biết sao?" Phương Hoa khẽ giọng, Trịnh Thành Dương chỉ dùng một ánh nhìn xa lánh, sau đó anh quay người rời đi khỏi phòng.
Sau khi anh đi khỏi, Phương Hoa càng ôm chặt hai chân mình hơn, đầu chậm chạp tựa vào hai đầu gối, vậy là chị ấy thật sự chưa biết, đúng rồi, nếu mà chị biết chị sẽ không đối tốt với cô như thế này đâu. Chính tay cô hại em gái thân yêu của chị ấy, lí do mà chị vẫn đối tốt với cô là do chị nghĩ Phương Hoa vô tội, chị hoàn toàn không biết Phương Hoa cũng góp phần vào cái chết của em gái.
Phương Hoa phải biết làm sao đây?
Hai tay ôm chặt hai chân chính mình, hiện tại đầu cô cảm giác đau lắm, có lẽ do ký ức đột nhiên ùa về, cô không tiếp ứng nổi. Cô không biết mình nên dùng gương mặt như thế nào để đối diện với chị nữa, không biết phải nói ra sự thật ấy với chị như thế nào hay là cứ như Trịnh Thành Dương nói cô nên giấu hết chúng đi. Giấu hết chúng đi và lừa gạt lòng tốt của chị ấy, giống như một con rùa rụt đầu không dám thừa nhận tội lỗi của bản thân.
Lừa gạt lòng tốt của một người nhân hậu, Phương Hoa có làm được không?
Buổi trưa hôm sau, Phương Hoa đã hoàn toàn khỏe lại nhưng sắc mặt có vẻ vẫn không được tốt, điều đó khiến chị Trịnh vô cùng lo lắng "Em nên đến bệnh viện khám một chuyến đi, sắc mặt trông rất tệ đó."
"Em không sao" Phương Hoa rất nhanh đáp "Tại hôm qua ngủ cả buổi chiều cho nên buổi tối không ngủ được."
"Thật sự là không sao chứ?" Trịnh Thành Tâm nâng tay chạm vào vần trán của Phương Hoa dò xét, xác định nhiệt độ bình thường mới thả tay "Nếu thấy không khỏe thì bảo chị nhé."
"Em biết rồi" Phương Hoa mỉm cười thật tươi dẹp toang lo lắng của chị "Em không sao thật mà."
"Làm như câu cửa miệng của em là không sao vậy, lúc nào cũng luôn miệng bảo không sao" Chị chau mày, hôm qua lúc xem ảnh, nhìn thấy con bé vỗ vỗ trán chị đã cảm thấy không ổn nhưng mà hỏi thì Phương Hoa cứ luôn miệng không sao, sau đó thì ngất đi còn chảy máu me tùm lum. Như thế còn cứ bảo không sao, câu không sao là câu cửa miệng của cô hay sao, chẳng bao giờ chị thấy cô bảo rằng cô không khỏe chỗ này, không thoải mái chỗ kia cả.
"Hì hì chị không cần lo lắng" Phương Hoa tươi cười, như thế chị Trịnh mới thở phào, bởi vì hôm nay là ngày nghỉ cho nên Trịnh Thành Dương cũng có ở nhà nhưng anh chủ yếu ở trên phòng. Hai chị em đang ngồi ở phòng của Phương Hoa trò chuyện, bé con thì đang rất ngoan ngoãn ngồi nghịch đồ chơi trên sofa đối diện hai người.
Bỗng nhiên lúc này, Trần Nghĩa xuất hiện, cậu ấy đi đến trước mặt Phương Hoa với gương mặt lo lắng "Nghe nói hôm qua cậu bị ngất?"
"À..." Ai nói với cậu vây? Chuyện ở Trịnh gia sao người ở Trần gia có thể biết nhanh như thế "Chỉ là chuyện nhỏ thôi."
"Ngất như thế mà là chuyện nhỏ sao?" Trần Nghĩa nghiêm túc, gương mặt tuấn tú nghiêm nghị "Nếu chị Trịnh không nói thì cậu cũng không nói với tôi đâu nhỉ?"
Phương Hoa ngơ ngác, hướng ánh mắt sang chị Trịnh đang ngại ngùng gãi đầu một cách vô số tội, Phương Hoa thở dài "Thế nói với cậu thì cậu sẽ làm gì chứ?"
"Đơn nhiên tôi sẽ đưa câu khỏi đây" Trần Nghĩa vội nắm tay Phương Hoa đứng dậy, cậu giống như muốn kéo Phương Hoa rời khỏi nơi này, Phương Hoa rất nhanh phản ứng rụt lại cánh tay của mình "Cậu làm gì vậy?"
Chị Trịnh nhìn thấy tình hình nhanh vội bế bé con dậy, không muốn để con bé nhìn thấy cảnh tượng người lớn giằng co, chị bồng Hiểu Minh hướng đến cửa phòng. Chưa kịp mở cửa thì cửa phòng đã được phía đối diện mở ra, Trịnh Thành Dương nhìn chị Trịnh, anh nghiên người nhìn vào bên trong.
Đúng như bác quản gia nói, Trần Nghĩa đến tìm.