Nhu Hận Nhược Yêu, Bao Giờ Anh Yêu Em? (Tư Tình Phương Hoa)

Chương 31: Sinh non




Phương Hoa tỉnh lại, đã là ngày hôm sau, mọi người đều đã ra ngoài theo lịch, chỉ có dì hai ở lại cùng Phương Hoa.

Thấy Phương Hoa tỉnh lại, dì hai nhanh chóng dìu Phương Hoa dậy lo lắng hỏi "Con thấy trong người sao rồi?"

"Con khoẻ" Phương Hoa nhanh đáp, giọng cô bị khàn vì hôm qua, dì hai mang đến cho cô một cốc nước ấm ôn nhu "Mau, uống đi."

Phương Hoa nhận lấy cốc nước, uống một ngụm, cổ họng liền tốt hơn một chút, môi vẽ ra nụ cười với dì hai.

Dì hai nhẹ nhàng an ủi "Chuyện gì cũng có cách giải quyết hết, cho nên con đừng áp lực nhé, từ từ cũng sẽ giải quyết được hết."

"Dạ..." Phương Hoa gật gật đầu, dì hai hài lòng, ánh mắt hiền dịu nhìn đứa cháu nhỏ. Phương Hoa nhẹ nhàng chạm vào bụng của mình, nhẹ nhàng vỗ về, dì hai liền ngạc nhiên, dì còn cho là Phương Hoa sẽ muốn phá đứa nhỏ.

"Con giữ lại đứa nhỏ?" Dì hỏi, ánh mắt Phương Hoa trầm tư, giống như một mặt nước không một gợn sóng yên tĩnh "Vâng."

"Vậy à" Dì hai lộ ra điểm mừng rỡ "Ta còn tưởng con sẽ không đồng ý giữ nó."

Phương Hoa nhẹ cười, đúng là dự định lúc đầu Phương Hoa không định giữ đứa bé này, vui vẻ đáp "Con vừa được an ủi rồi."

Dì hai chau mày, ai an ủi cơ, con bé ngủ từ đêm qua đến tận giờ này nha, giống như nhìn thấy điểm thắc mắc trên gương mặt dì hai, Phương Hoa nhẹ nhàng cười "Trong giấc mơ ạ."

Phương Hoa đã được bảo bảo an ủi từ trong giấc mơ nga, thật sự khoảnh khắc lần đầu nhìn thấy một đứa bé không có mặt mũi đen tối ấy. Phương Hoa đã bị doạ, cô đã bỏ chạy và có ý định bỏ rơi đứa bé, lúc ấy cô nghĩ rằng đứa bé đó không nên tồn tại, nghĩ rằng sẽ phá nó. Nhưng khi Phương Hoa chạy đi, bỏ mặc đứa bé khóc nấc ở phía sau, trái tim mong manh của Phương Hoa không nỡ. Đứa bé khóc nấc lên bảo rằng "Đừng bỏ con" Đứa bé vô tội ấy muốn được sống.

Quả thật chuyện người lớn làm không nên đổ lên người sinh linh nhỏ vô tội ấy, nó còn chưa được nhìn thấy mặt trời. Khoảnh khắc Phương Hoa quay người lại đi đến bên cạnh đứa bé bóng đen ấy, chính là lúc Phương Hoa chấp nhận nó. Màu đen trên người bé con tan biến, xuất hiện là bé con tay chân rất mũm mĩm, gương mặt đỏ hoe ướt nhoè nước mắt.

Được sự chấp thuận, đứa bé chập chững đứng dậy xà vào lòng Phương Hoa. Lúc ấy, Phương Hoa đã quyết định, cô sẽ giữ đứa bé ấy lại.

Dì hai ngây người, thở nhẹ một hơi tươi cười, bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu Phương Hoa, giống như một người mẹ yêu thương đứa con của mình "Vậy thì tốt, chính là như vậy, phải vui vẻ, phải lạc quan lên."

Phương Hoa mỉm cười nhẹ nhàng, nụ cười tươi tắn nhất mà cô có.

Phương Hoa đã giác ngộ được điều đấy, vì có thai nên cô càng một tuân thủ quy tắc cai nghiện hơn. Phương Hoa càng muốn cai nghiện sớm nhất, những hoạt động nặng nhọc cũng không còn làm tới, cô chỉ tới lui ở trong phòng giam. Chăm sóc thật tốt cho chính mình, bụng cũng dần ngày một to lớn, kéo theo đó là những cơn nôn mửa mỗi khi ăn, những cơn khó ngủ về đêm.

Những lúc tay chân đau nhức đến không chịu được, những khi lưng đau bụng nặng đến hoa mắt. Phương Hoa không được cung cấp tốt như những mẹ bầu khác, những thứ như sữa bầu là chuyện bất khả năng. Cho nên cô luôn luôn yếu ớt những mẹ bầu khác, thật may mắn thay, chị ba và chị tư đã nhờ người nhà mua sữa bầu và những thứ bổ dưỡng cho người mang thai.

Nhờ có họ mua cho Phương Hoa, cô mới có để cung cấp cho cơ thể. Thời gian trôi qua bụng cũng ngày một to lớn, chiếc bầu to tròn bảy tháng của Phương Hoa làm cho ba cô chị phấn khích vô cùng. Chị ba và chị tư cũng đã nhờ người nhà mua gửi đến những đồ dùng cho trẻ, phòng giam số 16 lúc này giống như một phòng trẻ em vậy.

May mắn là quản giáo không nghiêm khắc về chuyện này, dù gì cũng là phụ nữ nên quản giáo hiểu được chuyện này.

Tối nay, ngồi xem các chị ăn tối Phương Hoa tựa mình vào vách tường, lưng cô dạo này đau quá cho nên lúc nào cũng phải dựa vào vách tường. Hai chân cũng mỏi nhừ, việc tự xoa bóp là chuyện bất khả năng với chiếc bầu của Phương Hoa, cho nên các chị thường sẽ bóp chân cho cô.

Sau một lúc ngồi xem các chị ăn tối xong, đến khi đi ngủ, vì mỏi mệt nên Phương Hoa chẳng thể nào ngủ được. Cô luôn là người thức đến tận khuya có khi là đến sáng mới chợp mắt, khi mọi người đã say giấc nồng, Phương Hoa vẫn còn tỉnh táo với những phiền muộn.

Cô suy nghĩ đến cuộc sống sau này, sẽ chỉ có cô và đứa bé, còn có mẹ Phương nữa. Hắn nói mẹ Phương ở viện tâm thần ngoại thành A, sau khi được tự do, cô sẽ đến gặp mẹ, cô nhớ mẹ lắm.

Nhắc đến hắn? Vừa rồi Phương Hoa có nhắc đến hắn, dạo này, không hiểu vì sao cô lại rất hay nhớ đến hắn.

Gương mặt lạnh nhạt, chưa bao giờ nhìn thấy hắn nở một nụ cười đối với cô ngoài trừ nụ cười khinh thường.

Hắn luôn nói những câu rất khó hiểu giống như "Em thật sự không nhận ra tôi."

Khi hắn cùng Phương Hoa vờn nhau trên giường, hắn sẽ luôn tìm đủ mọi cách để hành hạ cô đau đớn nhất. Đến lúc Phương Hoa thật sự đau đến không còn sức để than khóc, hắn sẽ dịu dàng lại sau đó hạ đòn quyết định không dây dưa thêm nữa.

Có lần Phương Hoa phát sốt, hắn ta vẫn cứ thế chơi đùa với cô cả đêm. Trong căn phòng kia từ phòng tắm đến sofa cho đến giường lớn, nơi nào hai người cũng đã từng chơi đùa cùng nhau.

Vóc dáng to lớn của hắn, đến cả mùi hương của hắn, hương thơm nhẹ nhẹ sảng khoái giống như mùi gió biển, Phương Hoa rất hay nhớ đến những thứ đó. Mỗi lần hắn xuất hiện, trái tim của cô lập tức bật chế độ phòng ngự, sợ hãi đến thở cũng không dám, tay chân lúc nào cũng run lẩy bẩy.

Có phải là cái bảo bảo này nhớ đến ba ba nó không? Khiến cho cô cũng nhớ lây?

Buồn cười thật, giữa hai người không có tình cảm, vẫn có thể có những nhớ nhung mơ hồ này sao?

Em gái hắn ta là do anh trai cô hại chết, anh trai cô vì cô bị Lâm Khả My hại chết. Cha cũng bị hại đến mức tự sát, mẹ thì bệnh như vậy. Phiền muộn chồng chất trên vai cô, Trịnh Thành Dương của năm ấy có lẽ cũng giống như vậy, cô không thể trách anh ta được.

Gì đây? Phương Hoa ngu ngốc đang thông cảm cho kẻ đã giam cầm, cưỡng hiếp, hại gia đình cô đến tan nát sao? Mà... Cũng vì gia đình cô mà gia đình anh ta tan nát.

Kẻ đáng thương một thì kẻ đáng thương mười, không ai đáng trách hơn ai cả.

Phương Hoa cô đúng là quá đỗi lương thiện đi!

Suy nghĩ miên mang, bỗng dưng bụng cô đau nhói, bụng dưới giống như bị xé toạc. Hơi thở Phương Hoa lập tức trở nên nặng nề, mồ hôi lạnh xuất trên vầng trán, đau đớn dưới bụng khiến cho cô rên rỉ, nhìn mọi người đang ngủ.

Giữa hai chân phát ra đau đớn tê dại, Phương Hoa liền ho sặc, cảm giác được ước át giữa chân.

Phương Hoa đau đớn gọi "Dì... Dì hai..."

"Dì hai ơi" Cô cất tiếng, đau đến mặt mày đều nhăn đi, hai lòng bàn tay siết chặt lại thành quả đấm.

Nghe tiếng cô, dì hai bị đánh thức, các chị cũng ngồi dậy, bộ dạng đau đớn của Phương Hoa liền doạ các chị. Vội vàng chạy đến cửa gọi "Chị quản giáo, chị quản giáo!"

"Hic... Đau quá... Em đau quá..." Phương Hoa nấc lên đau đớn, chị tư đỡ lấy Phương Hoa, dì hai nhìn thấy nước ối vỡ lập tức căng thẳng "Con bé sinh non."

"Phương Hoa, cố lên em" Chị tư ôm lấy Phương Hoa cỗ vũ, nhưng đau đớn đánh úp cùng với những căng thẳng phiền muộn, đau đến mức cô không trụ được, mơ mơ màng màng, nhìn chị tư với đôi mắt mơ hồ, nghe thấy lời cổ vũ của chị nhưng cô không thể phản kháng được, dần dần ngất liệm đi.

Chỉ còn nghe âm thanh hốt hoảng nhỏ dần nhỏ dần của các chị đang gọi tên cô.

"Phương Hoa, Phương Hoa."