Nhu Hận Nhược Yêu, Bao Giờ Anh Yêu Em? (Tư Tình Phương Hoa)

Chương 30: Đứa trẻ cỏ hoa trắng




"Á!"

Phương Hoa lập tức bị doạ sợ, đứa bé đến mặt mũi cũng đen một màu, không có mặt mũi. Cô bị doạ vội vàng hất ra bàn tay nhỏ bé của đứa nhỏ, sợ đến mức ngã về sau, đứa bé lại giơ ra hai bàn tay đi về phía cô "Mẹ ơi... Mẹ ơi mẹ..."

"Không..." Phương Hoa nhít người về phía sau, cái thứ đen tối có hình dạng một đứa trẻ đó khiến cô cảm thấy khủng khiếp, kinh dị. Thế nhưng đứa bé cứ tiến về phía cô, giọng nói trẻ con trong màn đêm hư vô này càng vang dội.

"Mẹ ơi, mẹ ơi."

Phương Hoa nhít người về sau, sợ hãi đến mức nhanh vội bò dậy để bỏ chạy, miệng cô liên tục đáp trả "Không phải, không phải tôi."

Khi cô bỏ chạy, đứa nhỏ giống như không theo kịp, nó vấp ngã khụy xuống mặt đất màu đen, bắt đầu oà khóc nức nở.

"Oà... Huhuhu... Mẹ ơi..."

Đứa bé ngồi trên mặt đất đen tối, nức nở khóc lớn, trong màn đêm vô tận này tiếng khóc của nó vang vội hơn. Tiếng khóc đau thương ấy làm cho trái tim cô tê dại, không nỡ chạy đi, Phương Hoa chạy nhanh dần chậm lại bước chân, cuối cùng dừng lại việc chạy đi, chậm chạp xoay người lại, nhìn đứa nhỏ kì dị vô dạng ngồi khóc ở phía trước.

Cô cũng chỉ có thể bất lực, bước chân đứng im một chỗ nhìn đứa nhỏ đang khóc đau khổ lắc đầu "Không phải..."

"Mẹ ơi... Oà..." Tiếng khóc thất thanh của đứa nhỏ, khiến Phương Hoa chạnh lòng, đau khổ đứng bất động.

Cô không thể sinh đứa bé này, nó không được phép sinh ra, bất kể là gì đi nữa.

Hắn ta lúc nào cũng cho cô uống một viên thuốc sau mỗi lần kết thúc, hắn sẽ không muốn có sự tồn tại của đứa trẻ này. Tại sao cô lại có đứa trẻ này được, lần nào cô cũng có uống thuốc, nói đến không chỉ có duy nhất một lần. Đó chính là đêm cuối cùng, chỉ duy nhất đêm đó hắn không để cô uống thuốc.

Đêm cuối đó, dây dưa cùng hắn nhiều đến mức ở trên giường cũng khiến cô buồn nôn. Đầu thì đau như búa bổ, cơ thể giống như cây đèn dầu không còn dầu để duy trì ngọn lửa, cô ngất đi lúc nào không hay biết. Đến khi hai chị hầu đến gọi cô dậy tắm rửa sau đó được đưa đi, cho nên mới không có uống thuốc, chỉ một đêm, vì sao lại có thể?

Đứa trẻ ngoài ý muốn này, nó không được phép tồn tại.

Đứa bé bắt đầu nức nở ho sặc, cô có thể nhìn thấy đôi bàn tay bé xíu màu đen đang hướng về phía cô. Mấy ngón tay nhỏ nhỏ còn đang làm một động tác bóp nắm rồi bóp nắm như muốn gọi cô, âm thanh trẻ con nức nở khàn đi. Bước chân như đông cứng đứng nhìn, nước mắt trong suốt rơi xuống, cô chỉ có thể bất lực "Mẹ xin lỗi..."

"Đừng bỏ con... Oà oà... Mẹ ơi đừng bỏ con."

Phương Hoa chết lặng, đứng im như bức tượng đá, nước mắt vô tình cứ chảy, bàn tay cô chậm chạp nâng lên giống như muốn chạm vào đứa nhỏ kia, giọng nói chua xót "Không bỏ con..."

Không bỏ con, thì cô phải làm sao?

"Mẹ ơi mẹ ơi" Đứa nhỉ giống như nhận được câu trả lời, nhanh vội hướng tay về phía Phương Hoa.

Trái tim lạnh dần tê tái, trái tim cô giống như có hàng vạn con dao găm cứa vào rỉ máu từng chút một, Phương Hoa cũng nấc lên tiếng khóc, nhìn thấy Phương Hoa vẫn đứng im. Đứa nhỏ dường như đã mỏi tay, hai tay nó không nhấc lên nổi nữa, nó chỉ có thể bất lực ngồi một chỗ khóc nức nở. Tiếng khóc giống như đang oán tránh cô, hai bàn tay nhỏ bé ôm lòng ngực con bé nức nở oà lên.

Oán trách cô rất nhiều trong tiếng khóc ấy, đau đớn rất nhiều trong âm thanh non nớt ấy, trái tim cô trở nên mụt nát. Âm thanh đó càng lúc càng làm tái tê tâm thất, lòng như vỡ vụng ra thành từng mảnh. Phương Hoa bất lực nức nở, bước chân nặng trĩu nâng lên, từng bước từng bước một tiến lại gần bé con kia.

Đứa trẻ khóc, cô cũng khóc, chỉ toàn là nước mắt và âm thanh đau khổ ở nơi đen tối vô tận này. Mỗi một bước chân Phương Hoa tiến tới, một cỏ ba lá hoa trắng lại hiện ra giữa màu đen hư vô này.

Bước chân nặng nề dần dần đến gần đứa trẻ, khung cảnh cỏ ba lá hoa trắng dần dần hiện ra xung quanh, một màu trắng tinh khiết. Phương Hoa bước đến trước mặt con bé, nhìn đứa trẻ cứ khóc nức nở, cô nâng tay lau nước mắt, giọng nói vì khóc mà khàn đi "Mẹ đây."

Ở trước mặt đứa bé, cả mặt đất ở nơi đen tối này trở thảnh một vườn cỏ ba lá hoa trắng, màu hoa trắng rực rỡ, những bông hoa trắng tinh to tròn bung nở. Nghe âm thanh của Phương Hoa, đứa trẻ ngừng đi tiếng khóc, giống như ngẩn mặt nhìn cô lại cúi mặt, hai tay vẫn cứ ôm vào lòng.

"Không ôm mẹ hả?" Phương Hoa thở ra một hơi, giọng nói khàn khàn ấm áp khẽ hỏi.

Đứa nhỏ im lặng, lại bỗng dưng nức nở, mái tóc màu đen tuyền dần dần hiện rõ, làn da trắng hồng hồng, gương mặt bầu bĩnh vì khóc nhiều mà đỏ hoe. Đôi mắt to tròn sưng húp, còn cái cái mũi nhỏ tèm lem nước mắt, miệng nhỏ chúm chím mếu máo.

Màu đen của con bé dần dần tan biến, những ngón tay nhỏ nhắn mập mập cũng dần xuất hiện, những ngón tay đang ôm ấp trong lòng những bông hoa cỏ trắng tinh nở rộ.

Khi màu đen tan đi hết, đứa bé với chiếc váy phồng màu trắng, hai bím tóc đen dài, ngồi trên mặt đất đầy hoa cỏ, đang ôm trong lòng bông hoả cỏ trắng xinh đẹp. Đứa bé nức nở chập chững đứng dậy, tay vẫn cầm những bông hoa cỏ màu trắng hai bàn tay dang rộng từng bước xà vào lòng Phương Hoa.

Mếu máo ôm lấy cô, gương mặt còn tham lam vùi vào lòng ngực của mẹ nó, Phương Hoa ôm lấy đứa nhỏ, nhẹ nhàng vỗ về còn bé. Khoảnh khắc ấy, giữa mặt đất đầy hoa cỏ trắng xoá xinh đẹp, bầu trời cũng không còn là màu đen nữa. Một bầu trời màu xanh rực rỡ hiện ra, đứa bé ôm chặt Phương Hoa, bàn tay non nớt vẫn giữ chặt bông hoa cỏ màu trắng.

Đứa bé phát ra một màu trắng xoá, một màu trắng thuần khiết hoà nhập vào thân thể Phương Hoa. Phương Hoa cũng dần mất ý thức, ngã xuống mặt đất cỏ đầy hoa, trong lòng ngực Phương Hoa vẫn còn đó bông hoa cỏ màu trắng mà bé con lúc nãy đã giữ lấy.

Cỏ ba lá hoa trắng ư? Người ta nói đó là loài hoa rất cứng đầu, rất kiên trì, cho dù môi trường có khắc nghiệt như thế nào nó vẫn có thể kiên cường sống được. Loài hoa có thể mọc xuyên cho dù là tường hay đất đá, cho dù có bị dùi dập đến mức nào, loài hoa ấy vẫn có thể ngẩn đầu sống sót.

Loài hoa cỏ trắng, kiên trì và mạnh mẽ.