Cánh cửa đóng sập, rầm một tiếng đến trái tim Huỳnh Giai Mẫn cũng phát run. Bị lôi vào giữa căn phòng, đồ vật màu trắng bạc xung quanh căn phòng màu xám, giường lớn trước mặt.
Lúc này mới nhận thức được nơi mình đang đứng là ở đâu, đột nhiên anh đưa cô về nhà anh? Đây chính là phòng ngủ của anh.
"Anh..." Cất ra một tiếng mới nhận thấy giọng nói của bản thân run sợ đến mức nào, hệt như người lạnh cóng vì mắc mưa, nuốt xuống một ngụm lo sợ, điều chỉnh giọng nói lại "Anh lại muốn cái gì? Hôm qua tôi còn chưa nói rõ ràng sao?"
Vũ Minh Tân giơ ra bàn tay to, nắm lấy cổ Huỳnh Giai Mẫn, bàn tay dùng lực siết chặt cổ Giai Mẫn. Cô nhăn nhó, hai đầu lông mày chau lại, hai tay nhỏ vội nắm lấy tay anh muốn thoát ra, chỉ là không gỡ được, một ngón tay cũng không gỡ ra được.
"Anh... Buông tôi..." Hít thở trở nên khó khăn, đôi mắt nhanh chóng phủ lớp sương, tầm nhìn trở nên mờ đi, chỉ thấy anh với đôi mắt đỏ rực như máu.
Anh chẳng hề giảm lực, ngược lại càng lúc càng siết chặt giống như muốn nhấc cô khỏi mặt đất, hơi thở khó khăn trở nên nghẹn, cô không thở được, đau đớn cắn răng cố gắng hít thở không khí, toàn bộ hơi thở bị nghẹt lại ở cổ họng, hố hấp không thể truyền xuống, Huỳnh Giai Mẫn dường như sắp chết, nước mắt trong veo như hạt châu rơi xuống, chạy trên gò má lấp lánh.
Vũ Minh Tân vung tay, ném Huỳnh Giai Mẫn ngã xuống giường, cô choáng váng, lấy lại được hô hấp xây xẩm mặt mày trắng bệch, khụ khụ ho sặc, bàn tay run rẩy vỗ vỗ lòng ngực. Ngã xuống giường nệm cơ thể va đập, thật sự bị doạ đến run lẩy bẩy, nước mắt tuông chảy như suối mơ.
Đang cố gắng định thần, tự mình vỗ về trấn an chính bản thân, nghe thấy âm thanh lách tách len keng lạ, Huỳnh Giai Mẫn nâng đầu, ánh mắt sợ hãi nhìn về phía Vũ Minh Tân ở chân giường. Tay anh cầm điện thoại lướt lướt, tay cởi mở thắc lưng, âm thanh len keng kia là của chiếc thắc lưng đang được tháo mở, cô chỉ vừa nhìn anh, đèn đột nhiên tắt, một màn tối đen như mực.
Mắt chưa kịp làm quen cho nên cô chẳng thể nhìn thấy cái gì, anh vừa rồi đang cởi thắc lưng, điều đó biểu thị cho việc gì? Tim cô đập mạnh như muốn đập vỡ lòng ngực, hàng lông mày xinh đẹp chau vào nhau với đôi mắt cố gắng mở to nhìn vào màn đêm tối.
Âm thanh xồ xoạt giống như là đang cởi ra quần áo, Huỳnh Giai Mẫn vội lắc đầu, không phải như thế, cho rằng bản thân nghe lầm mà nghĩ điên khùng. Nuốt xuống hai ngụm nước bọt, bàn tay vỗ ngực từ khi nào đã bấu chặt lại áo trước ngực, như một cách để trấn an chính mình.
Xác định anh ở phía cuối giường, lật đật nâng người dậy, Giai Mẫn hướng về phía bên hông giường ngủ nhít người, cô muốn chạy xuống giường, đột nhiên một bàn tay bắt lấy chân cô.
"Á!" Huỳnh Giai Mẫn hét lên một tiếng, chân cô bị kéo, cả cơ thể từ trên tuột xuống, hệt như bị một bóng ma lôi kéo, hai tay cố gắng bấu lấy dra nệm nhưng cô vẫn bị kéo lên, vết ngón tay chạy dài hằn trên đệm, Huỳnh Giai Mẫn thật sự bị dọa phát khóc.
Vũ Minh Tân nhìn thấy sắc mặt của Giai Mẫn, cảm nhận từng đợt run rẩy của cô gái dưới thân, vung bàn hai nắm lấy vải vóc trên người cô xé rách, áo Huỳnh Giai Mẫn qua tay anh giống như một tấm vải mục, âm thanh roẹt roẹt rợn người. Hai tay nhỏ Giai Mẫn bám víu lại chiếc áo rách rưới, người kia hướng đến khuy quần của cô mở ra, thẳng thừng nắm lấy thắc lưng quần tuột xuống.
"Anh làm cái gì vậy?!" Hét lên một tiếng, cả kinh ôm lại phía trước ngực mình.
Chiếc quần jean dài bị ném xuống, hai chân nhanh chóng khép chặt lại, đến lúc này, Huỳnh Giai Mẫn đã có thể nhận định được anh muốn làm cái gì, giọng nói vì run sợ mà la ba lấp bấp "Anh không... Không được."
"Cho người khác chạm vào lại không cho tôi chạm vào?" Cuối cùng Vũ Minh Tân cũng chịu lên tiếng, giọng nói gầm gừ khàn đặc như một con dã thú.
Giai Mẫn bị câu nói bị động đến tự tôn, vừa rồi ở nhà hàng anh còn khinh bỉ, bây giờ lại nói như vậy, rốt cuộc thì...
"Trong mắt anh, tôi là loại người như thế?"
Huỳnh Giai Mẫn thật sự muốn khóc, ấm ức đến nấc nghẹn, cô độc trong tuyệt vọng chờ đợi anh, bây giờ thì trong mắt anh cô lại biến thành một kẻ lăn loàn phàm tục.
Nhìn thấy đôi mắt trong veo đáng thương giọt nước mắt kia, Vũ Minh Tân nâng mắt không muốn nhìn đến, bạc môi nhếch cao khinh thường "Đừng có tỏ ra thanh cao như thế, nó khiến tôi ghê tởm lắm."
Một ráo nước lạnh dội vào người Huỳnh Giai Mẫn, môi đẹp mím chặt, hai đầu lông mày chau lại ứa ra giọt nước mắt, hai cánh tay choàng trước ngực, cảm nhận lấy nhịp tim chính mình.
Không, nó không đập nữa, cô không thể cảm nhận được nữa, trái tim cô bị giết chết rồi. Cô mếu máo như đứa trẻ không không ra tiếng, nhìn anh bằng đôi mắt thành khẩn thuần khiết, so với âm thanh lạnh lùng chán ghét từ anh, cô khẽ nhỏ giọng, âm thanh ngọt ngào mềm mại phát ra ấm ức.
"Anh sao lại như thế? Em làm gì sai?"
Càng nhìn cô trong nước mắt, Vũ Minh Tân càng không chịu nổi, một chốc nữa đã muốn ôm cô gái nhỏ run rẩy kia vào lòng. Lột ra lớp bảo hộ mỏng manh cuối cùng, anh lật người cô lại, để gương mặt kia khuất đi, tách hai mông đào vạch ra u hoa thần bí, giữ lấy chính mình đặt trước hoa xinh mê hoặc kia.
Anh đã bao lần thầm thương trộm nhớ, tưởng tượng mình được chôn vùi vào bên trong cô, hôm nay đã được thành toàn.
Thiết nghĩ Huỳnh Giai Mẫn đã qua tay nhiều gã, u hoa mê hoặc này sẽ rất dễ tiếp ứng anh, thế nên mà chẳng cần một bước dạo đầu, chẳng cần khảo sát nào cả, cứ như thế đem chính mình to lớn từ phía sau thâm nhập. Nhét vào quy đầu, u hoa khô khốc liền phản ứng lại ngăn chặn sự thâm nhập.
"Anh đừng..." Một tầng da thịt chật hẹp bị quá bỏ, năm năm không được chạm qua, Giai Mẫn cũng chỉ có một đêm làm tình, hoàn toàn chật hẹp bị đột phá. Giữa hai chân truyền lên đau đớn, tay bấu chặt lấy dra giường nệm, gương mặt đẫm nước mắt vùi vào nệm trắng nức nở, đầu lắc vội làm cho mái tóc dài rối tung "Đau em... Huhu..."
"Đau cái gì? Qua bao nhiêu người còn đau?" Cảm thấy thật buồn cười, Vũ Minh Tân thẳng lưng ưỡn người thúc đẩy, đem chính mình nhét thêm sâu, đầu lông mày có phần chau lại nghi hoặc.
Thật chật, chật trội đến mức nó không cho phép anh thâm nhập, u hoa co chặt ngăn cản như muốn đẩy ngược anh lui ra.
"Không..." Huỳnh Giai Mẫn ngốc đầu dậy, cả gương mặt trắng bệch kinh hãi, hai chân đang quỳ rạp, lập tức nâng đùi bước lên, hai tay cũng nhanh chống đỡ. Cả cơ thể bò dậy, Vũ Mình Tân đang rất chật vật để nhét chính mình vào cô lại bỏ chạy, hại anh còn không đi vào được lại tuột mất.
Giai Mẫn chỉ bò đi được ba bước, liền bị nắm lại.
"Đừng mà... Anh đừng như vậy..."
Phòng cô tháo chạy, Vũ Minh Tân buộc phải lật ngửa Huỳnh Giai Mẫn, đối mắt với anh là một gương mặt hoảng sợ trắng bệch.
"Sợ cái gì? Lạ lẫm lắm à?" Trêu cợt một câu, trong ý thức của anh, cô không có lạ gì việc này nữa.
Tách hai đùi ngọc, hai chân nhỏ của cô đạp loạn, cuồng tứ loạn xạ đạp, Vũ Minh Tân cắn chặt răng, bàn tay nắm lấy một bên đùi non đè xuống, một tay hướng thẳng đến huyệt đạo, đem hai ngón tay thon dài trực diện đâm thẳng vào.
"Aa..." Cô gái ngừng phản xạ, cơ thể cứng ngắt căng thẳng, đau buốt từ giữa hai chân xông lên đại não, mày liễu nheo lại thống khổ, miệng nhỏ khép mở, nhưng là chẳng thể cất ra một từ nào. Hai chân ngưng lại loạn xạ vì thâm nhập dữ tợn kia, cô vừa ngừng lại phản kháng, Vũ Minh Tân lôi ra hai ngón tay khô khốc, bên trong cô không hề có một bôi trơn nào.
Lần nữa di chính mình đi đến trước cửa, mặc kệ cô đông cứng, thẳng thừng đem chính mình đâm vào bên trong. Dù có chật trọi đến mức u hoa ép chặt phân thân như muốn nghiền nát anh, khô khốc xâm nhập làm cô đau đớn, chật chội nghiền nát Vũ Minh Tân cũng không thoải mái, đây vẻn vẹn chính là cực hình giữa cả hai, anh cắn chặt răng, bàn tay siết chặt hông nhỏ, thắc lưng dùng lực đâm vào, đem toàn bộ đi vào bên trong.
Huỳnh Giai Mẫn từ đông cứng đến nhăn mặt, mếu máo như một đứa trẻ, bàn tay cuộn tròn thành quả đấm, những đầu móng tay đâm vào lòng bàn tay phát đau, nước mắt nóng hổi theo kéo mi chạy xuống thấm vào dra giường.
"Hu..." Cô nấc ra tiếng khóc đau khổ, hai tay buông lỏng nâng lên ôm lấy gương mặt khóc nấc, tiếng khóc nức nở run rẩy trong đêm tối vang lên.
Đi vào toàn bộ, anh nuốt xuống nước bọt, đôi mắt đỏ ngầu muốn di chuyển, nhưng cô gái này khóc đến thảm thương, Vũ Minh Tân phút giây chần chừ, anh lắc đầu một cái, ném đi suy nghĩ thương tiếc, mặc kệ rằng không có bôi trơn chật hẹp, bắt đùi rút lui mình di chuyển.
"Á... Anh đừng động..." Tay nhỏ chạy xuống bắt lấy một ngón tay của anh níu giữ, yếu ớt cầu xin anh đừng di chuyển, cô chưa thích ứng được.
Nhìn tay nhỏ bọc lấy ngón tay anh, những ngón tay run rẩy làm sao, Vũ Minh Tân rút ngón tay, đổi ngược lại đan năm ngón tay vào năm ngón tay của Huỳnh Giai Mẫn, hai tay giữ lấy nhau, anh vẫn lui ra cự long uy mãnh nhắm thẳng lại đâm vào.
"Aaa..."
Âm thanh nức nỡ pha loãng rên rỉ cất lên, căn phòng nhanh chóng chìm vào một màn dây dưa nóng bỏng.
...
Bàn ăn của hai cha con trò chuyện rất vui vẻ, cha kệ cho cô nghe về tình trạng của mẹ, cả ngày mẹ cứ bảo nhớ cô "Tranh thủ một ngày nghỉ đến chơi với mẹ con đi."
"Con biết rồi" Phương Hoa hạ thìa, nhìn thấy thức ăn vẫn còn nhiều mà con gái đã hạ thìa, Phương Lão ngạc nhiên "Ăn ít như thế à?"
"Dạ..." Cô cười trừ "Con no rồi."
Chẳng qua là Phương Hoa muốn chừa bụng về nhà ăn đồ ăn mà Trịnh Thành Dương chuẩn bị, chắc chắn anh đã nấu rất nhiều món ngon.
Thấy vậy, Phương Lão đành dùng bữa nhanh, sau đó đưa con gái trở về chung cư, bởi vì cũng đã khuya, ông cũng không lên nhà cô nữa, hai cha con tạm biệt nhau.
Phương Hoa thở dài, may mắn vượt qua được một kiếp nạn.
Bây giờ cũng đã 11h đêm, hít vào một hơi thật sau, ấn vào chuông cửa.
Cánh cửa mở ra, Trịnh Thành Dương đón tiếp cô bằng một nụ cười "Về rồi, có mệt lắm không?"
Lắc lắc đầu, được anh đón tiếp sau một ngày dài, trái tim cô hạnh phúc đến nhảy cẩn trong lòng ngực, khóe môi Phương Hoa nâng lên nụ cười chúm chím đi vào nhà, hướng nhìn anh "Em vẫn còn đói đó."
Trịnh Thành Dương nắm lấy tay cô, biết trước cô sẽ chừa bụng cho đồ ăn của mình nha, anh dắt cô đi vào bếp, một bàn ăn tròn đầy thức ăn đến hoa mắt. Một tay kéo ghế gỗ, một tay dắt cô ngồi xuống ghế. Trịnh Thành Dương uy nghiêm vểnh mặt khoanh tay trước ngực, anh vô cùng tự hào "Món ăn quý tiểu thư yêu cầu đây."
Bàn tay anh hạ xuống hướng về chiếc đĩa tròn, giọng nói vừa buồn cười lại phải nghiêm túc giới thiệu, hệt như một phục vụ cao cấp trong những nhà hàng sang trọng.
"Thịt hầm, bánh canh mặn, bánh flan phô mai, thịt bò áp chảo."
Bàn tay anh di chuyển sang những món bên cạnh, Phương Hoa mở to mắt, đôi mắt tròn vo trong veo như hạt ngọc nhìn theo ngón tay anh.
"Cá mập hầm cá sấu" Món bánh bao hình con cá mập chồng lên con cá sấu.
"Hải cẩu hấp bào ngư" Vẫn là những chiếc bánh bao nhỏ nhỏ hình thù con vật, một chiếc bao hình đầu chú hải cẩu và con bào ngư hấp chín nằm bên cạnh.
"Cá heo ngâm nhân sâm và sư tử lăn dầu" Chuyển sang bánh quy chiên dầu hình chú sư tử, que kẹo hình chú cá heo.
"Anh hoàn thành nhiệm vụ" Trịnh Thành Dương thu lại tay, khoanh lên trước ngực tự hào. Phương Hoa đã phải nhịn cười từ màn giới thiệu cá mập hầm cá xấu, cố gắng giữ dáng vẻ bình tĩnh đến món cuối cùng, liền bật cười "Hahah."
Cô ôm chiếc bụng nhỏ, cười đến chảy nước mắt, cầm lên một chiếc bánh bao được cho là cá sấu, hình dạng móp méo nhìn chẳng ra là cá sấu nha, hình như là không có đuôi nữa, cô cười sặc "Rồi đuôi nó đâu?"
"Nắn đuôi nhỏ quá khi hấp nó teo mất rồi" Anh bình tĩnh đáp, trông anh cũng đã không thể nhịn được cười, môi mỏ cứ méo méo lên nhưng phải giữ vẻ mặt đẹp trai ngậm miệng lại.
"Thế con này, nói là cá mập sao lại ốm hơn con sấu?" Phương Hoa cầm lên cá mập, tay trái cá mập tay phải cá sấu, con sấu thế mà lại bự hơn con mập nha.
"Nắn tới cá mập thì hết nhân bánh" Anh nhúng vai bất lực "Chắc cá mập này đang giảm cân thôi."
Phương Hoa không nhịn được cười lớn, quên mất giờ này chắc hẳn con đang ngủ nhanh chóng hạ xuống nụ cười, quay đầu cắn một miếng cá mập, nhìn sang sư tử lăn dầu, là chiếc bánh sư tử bóng mỡ dầu ăn, cô thật không nghĩ ra anh có thể nghĩ ra việc này.
Còn cho rằng anh sẽ không nấu được mà chịu thua, không ngờ tới có thể bày ra trò này.
"Được rồi, có cố gắng" Gật gật đầu như một vị giám khảo quyền lực "Thông qua."
Anh ngồi xuống bàn cùng cô, chỉ việc ngồi ngắm Phương Hoa thưởng thức, mỗi một món cô sẽ ăn một ít, hai chiếc má cứ phồng phồng đáng yêu, nhìn thấy cô vui anh cũng vui lòng nâng môi cười khẽ.
Dùng xong bữa, hai người dọn dẹp bàn ăn xong xuôi, đang chuẩn bị đi vào phòng Trịnh Thành Dương liền nắm tay cô lại, bế cô ngồi lên bàn ăn, anh hướng tới môi nhỏ hôn một cái "Anh đã hoàn thành như thế, ít ra cũng phải thưởng một chút chứ nhỉ?"
Để chuẩn bị bàn ăn này, cả ngày hôm nay anh chẳng đi đâu ngoài nhà bếp nha, phải đòi quà một chút.
"Ơ... Cái này là bù cho tối qua mà" Phương Hoa chớp chớp mắt, nhớ không nhầm thì cô đã bồi anh một đêm nên bàn ăn này là anh nhiệm vụ của anh bù lại cho cô chứ, sao bây giờ lại còn đòi thêm thưởng.
"Không biết" Trịnh Thành Dương phủi mông quên sạch "Em còn bỏ anh đi ăn với người khác, cho nên phải đền đi."
Nhắc đến việc cha cô đột nhiên đến, Phương Hoa thu lại vui vẻ, lập tức trở về một vẻ ảm đạm, hai tay ôm lấy gương mặt anh nâng niu "Anh không mở cửa, tránh cha em hửm..."
"Ừ..." Anh khẽ, sao anh mở cửa cho ông ta được, hai người gặp nhau chắc chắn sẽ không yên bình.
Hai ngón tay nhỏ xoa xoa hai bên gò má cương nghị, Phương Hoa ủ rũ mím chặt môi "Em xin lỗi..."
"Xin lỗi cái gì? Có phải lỗi do em đâu" Trịnh Thành Dương lắc lắc đầu, hướng lên môi cô hôn chụt thêm một cái.
Phương Hoa im lặng, hai tay câu lấy cổ anh, ôm lấy người đàn ông mà cô yêu thương này, gương mặt tì lên bã vai vững trải, thì thầm nhỏ "Đáng lí ra anh không có gì phải tránh cha em hết, cũng tại em nên giờ anh lại phải như vậy..."
Người phải tránh đúng lẽ là cha cô, người đã gây tội ác, không phải anh.
Ôm lấy Phương Hoa, bàn tay to bọc tấm lưng nhỏ vỗ về, anh đẩy Phương Hoa ra, lần này đến lượt anh giữ lấy gương mặt xinh đẹp, hôn lên chớp mũi lại thì thầm "Không vấn đề, chỉ cần em vui vẻ ở bên cạnh anh là được."
Hừ, có mỗi anh không vấn đề. Cô cảm thấy vô cùng ái náy, còn cả... Một chút bức rức tội lỗi.
Nhìn thấy cô gái nhỏ ủ rũ, đây chính là điều anh không muốn, cô kẹp giữa hai bên tình và hiếu, quả nhiên sẽ buồn bã rồi suy nghĩ nhiều, nâng mặt nhỏ, cuối đầu hôn lấy môi ngọt ngào. Cại mở hàm răng bắt lấy lưỡi mềm trao đổi hơi thở, không khí giữ hai người nhanh chóng nóng lên. Quyện lấy lưỡi mềm thơm ngọt, ngọt ngào hơn bất cứ loại kẹo nào anh từng ăn, quấn lấy nhau từng hơi thở và nước bọt, hai cánh môi rời khỏi liền kéo ra sợi chỉ bạc ma mị.
"Đừng nghĩ gì cả, chỉ cần nhìn anh thôi, được không?"
Anh hôn lên gò má, nhìn vào đôi mắt tròn xoe của cô thăm dò, Phương Hoa sau nụ hôn, gương mặt đỏ hồng, ánh mắt e thẹn nhìn anh, môi mím lại liền buông lỏng, đầu nhỏ gật nhẹ đồng thuận.
"Ừm."
Trịnh Thành Dương nâng môi, cúi xuống lần nữa hôn lên môi cô, bàn tay ma mị sờ sờ đùi ngọc xinh đẹp.
Hai người không cần nghĩ bất kì chuyện gì cả, thù hận kia cứ mặc kệ mà điên cuồng yêu nhau, lúc này giữa hai con người tưởng chừng là xa vời, không bao giờ gạt bỏ được thù hận. Biến thành những kẻ bất chấp tất cả để yêu nhau, chỉ có nhau trong tầm mắt.