Bạn trai?
Bác sĩ Nhan ngơ ngác nhìn Huỳnh Giai Mẫn, Giai Mẫn cũng đáp trả bác sĩ Nhan bằng sự ngơ ngác ngu ngốc một giây.
"Cô Huỳnh chẳng phải là đang độc thân sao?" Bác sĩ Nhan ngạc nhiên, Giai Mẫn thả xuống chiếc thìa giơ ra năm ngón tay lắc vội "Chắc là có hiểu lầm gì đó."
Chỉ vừa dứt lời, Vũ Minh Tân đã nắm lấy cánh tay Huỳnh Giai Mẫn kéo cô đứng dậy khỏi bàn ăn.
"A... Này" Đột nhiên bị lôi kéo, Huỳnh Giai Mẫn theo phản xạ cất ra một tiếng khó chịu.
"Đi về" Vũ Minh Tân kéo cô đứng dậy, nắm chặt cổ tay cô, cứ thế thản nhiên xoay người bước đi, Huỳnh Giai Mẫn bị lôi theo. Cô trì lại bước chân, tay muốn rút lại nhưng quá rõ ràng là không thể, bàn tay còn lại nhanh chóng nắm lấy tay anh muốn tháo gỡ.
Nhìn thấy Huỳnh Giai Mẫn không muốn theo người kia, bác sĩ Nhan nhanh chóng rời khỏi bàn ăn chạy đến chỗ Huỳnh Giai Mẫn. Bác sĩ Nhan đứng giữa hai người, cầm lấy cổ tay Vũ Minh Tân ngăn chặn "Vị tiên sinh này, mời anh buông ra, cô ấy không muốn đi theo anh."
Bác sĩ Nhan cầm chặt cánh tay Vũ Minh Tân, tay còn lại hạ xuống nắm lấy cánh tay của Giai Mẫn, Vũ Minh Tân như một con sói đen với đôi mắt rực lửa nhìn chằm chằm vào từng hành động của gã đàn ông này, ngón tay anh bác sĩ chỉ vừa động vào Giai Mẫn, Vũ Minh Tân giống như bị kích động quát lớn.
"Đừng xen vào!"
Đột nhiên anh quát lớn, âm thanh vang dội đến tất cả mọi người bên trong nhà hàng đều phải giật mình, Huỳnh Giai Mẫn cũng bị tiếng quát làm cho hai vai co rút, trái tim đang đập chết đứng lại một nhịp.
Ba người họ trở thành tâm điểm của nhà hàng, tình huống hai người đàn ông đang nắm lấy cùng một người phụ nữ vô cùng thú vị, vô vàng ánh mắt tò mò kinh ngạc bắn về phía ba người. Nhận thấy người này đang ở một trạng thái rất không tốt, bác sĩ Nhan càng không để Huỳnh Giai Mẫn đi theo người này, tay ngược lại không rút còn nắm chặt lấy cánh tay Huỳnh Giai Mẫn.
"Tôi không thể để cô ấy đi với anh được" Nhìn thấy sắc mặt Huỳnh Giai Mẫn cứng ngắt, trắng bệch, lực nắm của tiên sinh nóng tính này không hề nhỏ, nhanh chóng nhắc nhở "Tiên sinh, anh đang làm cô ấy đau đấy, xin mời buông ra."
Giữa hai người đàn ông đối đầu, một người rất bình tĩnh và một kẻ mất lý trí, người bình tĩnh luôn chiếm phần thắng thể diện. Mọi người xung quanh như đang dò đoán xem ai sẽ là người chiến thắng, đơn nhiên là lựa chọn bác sĩ Nhan nhiều hơn.
"Cậu mới là người buông ra" Vũ Minh Tân gần như mất đi kiểm soát, siết chặt lấy cổ tay Huỳnh Giai Mẫn, đến mức cổ tay cô phát lên đau đớn nhăn mặt, giật mạnh tay Huỳnh Giai Mẫn kéo cô bước đến bên cạnh mình. Thậm chí giấu cô ra phía sau lưng, Vũ Minh Tân hướng về bác sĩ Nhan với đôi mắt đỏ máu.
"Tôi đã nói là đừng xen vào chúng tôi, cậu có tư cách gì mà xen vào?"
Đối với câu hỏi này, bác sĩ Nhan cười khẩy, anh đơn nhiên có, hoàn toàn có, trả lời "Tôi là hôn phu của cô ấy."
Bác sĩ Nhan tiến lên bước chân, giơ ra bàn tay như muốn bắt lấy Huỳnh Giai Mẫn phía sau vị tiên sinh lạ mặt, Vũ Minh Tân lập tức giơ ra cánh tay chặn lại, lùi một bước chân kéo theo Huỳnh Giai Mẫn cũng phải thục lùi đi một bước, không để cho bác sĩ Nhan chạm vào.
"Hôn phu?" Vũ Minh Tân nghe thấy bật cười, nét mặt lãnh đạm như băng, con ngươi trừng to muốn giết người.
Huỳnh Giai Mẫn nhìn vào đôi mắt đen đục màu đỏ ngầu của Vũ Minh Tân, từ lúc anh xuất hiện, anh đã tức giận như vậy, anh đang tức giận cái gì? Đôi mắt đen hằn lên tơ máu ấy làm cho Huỳnh Giai Mẫn lo sợ, nếu không ngăn cản hai người này sẽ có thể xảy ra chuyện.
"À, hai người..." Cô chỉ vừa lên tiếng, giọng nói thể hiện rõ sự lo sợ mà run nhỏ.
"Câm miệng!" Vũ Minh Tân cắt lời cô, Huỳnh Giai Mẫn bị mắng, cô bị doạ, cúi đầu rũ xuống mi mắt, nhìn bàn tay to lớn của anh đang siết chặt cổ tay mình, cô lúc này không cảm nhận được những ngón tay của mình nữa, đây là lần đầu tiên anh nóng giận với cô như thế, một chút kinh ngạc xen lẫn không hiểu, anh tức giận chuyện gì vậy?
Hai người còn chuyện gì sao? Rõ ràng hôm qua đã nói chấm hết, anh quen Phương Hoa thì cô cũng có quyền tìm hiểu người khác, hai người rõ ràng đã không dính líu gì đến nhau, tại sao đột nhiên anh xuất hiện rồi nổi trận lôi đình như thế.
"Vị tiên sinh này, anh bình tĩnh lại" Bác sĩ Nhan nhăn mặt, nhìn cô gái đáng thương cúi đầu sau khi Vũ Minh Tân quát, lập tức bất bình "Anh đang doạ cô ấy đấy, có chuyện gì ra nơi khác nói."
Ở đây có rất nhiều người, bọn họ đang là tâm điểm đấy, còn có cả những người mở điện thoại quay video tình huống của ba người.
"Hôn phu..." Vũ Minh Tân thì thầm lặp lại, khoé bạc nâng lên khinh bỉ, giọng nói như băng cười cợt, tay càng lúc càng dùng lực nắm chặt Huỳnh Giai Mẫn, giương lên khinh thường cợt nhã "Đã ngủ được bao nhiêu lần rồi?"
Không gian như ngừng lại, mọi người kinh ngạc bắt đầu trầm trồ, đầu Huỳnh Giai Mẫn hệt như có một cái búa đập vào, mắt cô mở to, không dám tin vào những gì mình nghe thấy được, một loạt con dao sắt nhọn đâm xuyên vào trái tim cô. Bác sĩ Nhan cũng bị câu nói của Vũ Minh Tân làm cho kinh ngạc, gã này thậm chí không giữ cho Giai Mẫn một chút mặt mũi, ở nơi đông người như thế này lại dám nói như vậy.
Bác sĩ Nhan trừng mắt, thật sự bị người kia làm cho tức giận, tuyệt nhiên đây vẫn là nơi đông người "Tiên sinh, xin tự trọng, chúng ta ra ngoài mà nói chuyện."
"Đủ rồi..." Giọng nói Huỳnh Giai Mẫn nhỏ xíu phát lên, cúi đầu đã lâu nên khi nâng đầu dậy liền khiến Giai Mẫn cảm thấy nặng, hướng bác sĩ Nhan, đôi mắt Giai Mẫn đỏ hoe hướng anh đáp khẽ "Bác sĩ Nhan, anh đừng lo lắng, tôi sẽ đi cùng người này."
"Chúng tôi có chút chuyện cần nói" Giọng nói Giai Mẫn nhỏ dần, nghe cô nói thế, bác sĩ Nhan cũng không thể đôi co, thả lỏng cơ thể với nụ cười qua loa. Vũ Minh Tân chính thức nắm lấy Huỳnh Giai Mẫn rời khỏi, bỏ lại bác sĩ Nhan với tâm thế vô cùng lo lắng cho cô.
Hai người rời đi một lúc, Phương Hoa và Phương Lão đi đến, nhìn thấy mọi người cứ xì xầm bàn tán nhỏ chuyện gì đó. Đến cả các anh chị phục vụ cũng to nhỏ với nhau, Phương Hoa ngồi vào bàn ăn, bàn bên cạnh cũng xì xầm to nhỏ, hình như vừa xảy ra chuyện gì.
Ngồi xuống bàn, nhân lúc cha tập trung vào menu chọn món, Phương Hoa bấm nhanh một đoạn tin nhắn gửi cho Trịnh Thành Dương.
"Em cùng cha đi ra ngoài ăn rồi, có lẽ sẽ về trễ, anh và con ăn trước đi, đừng đợi."
Nhanh chóng có tin nhắn đáp trả Phương Hoa.
"Anh biết rồi."
Đơn nhiên anh biết, cha có nói đã gọi cửa lâu, là do anh né mặt nên không mở, phàm là người của Trịnh gia, anh lại vì cô mà trốn tránh Phương Lão.
...
Huỳnh Giai Mẫn đi theo Vũ Minh Tân xuống nhà xe, trong hầm xe âm thanh bước chân hai người trở nên vang dội hơn. Huỳnh Giai Mẫn cứ bị lôi đi, bàn tay cô đau đến mức cô chẳng còn cảm giác được bàn tay mình nữa, giống như bị bàn tay bị lìa khỏi cổ tay vậy.
Bước chân nhanh, cô hoàn toàn không thể theo kịp anh, cao gót lụp cụp gỏ lên mặt đất, đã mấy lần chật chân vấp ngã, thật khó khăn mới đến được xe của anh, cô hệt như một món hàng cứ thế bị anh nhét vào xe, ngồi vào trong xe, cổ tay được thả ra, cổ chân cũng phát lên cơn đau nhức nhói.
Bàn tay nhỏ nhanh chóng xoa xoa mảnh đỏ bầm kia, hai mắt nóng hổi ứa ra giọt nữa mắt nóng rực như máu, cúi đầu tay che lên mi mắt chùi đi giọt lệ nóng kia, mái tóc dài phủ xuống che đi gương mặt cô.
Vũ Minh Tân ngồi vào ghế lái, Huỳnh Giai Mẫn liền thu lại dáng vẻ đau khổ, bày ra sự thờ ơ như chưa từng có giọt nước mắt nào tồn tại. Xe khởi động và rời đi, chiếc xe với vận tốc ngày càng gia tăng, cô cũng chẳng hỏi anh muốn đưa cô đi đâu, duy trì một bầu im lặng đến nghẹt thở, cảm thấy đầu mình rất đau như hàng ngàn bao tải nặng đang nhấn chìm cô.
"Đã ngủ được bao nhiêu lần rồi?"
Câu nói ấy lần nữa phát ra trong đầu Huỳnh Giai Mẫn, nó giết chết cô, thì ra trong mắt anh, cô là người như thế.
Thoáng chốc xe đã dừng lại, anh kéo cô xuống xe đi vào bên trong nhà. Nơi này là một toà biệt thự trắng, đi vào bên trong, nhìn thấy trước tiên là một bác già cúi chào Vũ Minh Tân. Giai Mẫn cũng không để tâm, mặc anh lôi đi đâu thì lôi, hệt như một con rối không có hồn đi theo từng bước chân của anh.
Tiếp vào phòng khách lớn, lúc này có một giọng nói nhân hậu hiền từ đánh tỉnh Huỳnh Giai Mẫn.
"Con về rồi à?"
Nâng đôi mắt đỏ hoe hướng về nơi âm thanh phát ra, người phụ nữ hiền hậu toát lên cao quý ngồi ở sofa, bên cạnh là một lão gia phong độ uy ngút đang nhìn cô, lão gia thắc mắc "Đây là..."
Huỳnh Giai Mẫn theo phản xạ, đối với người lớn tuổi chỉ biết cúi đầu chào, chưa kịp nói bất cứ chuyện gì đã bị kéo đi. Vũ Minh Tân chẳng nói chẳng rằng gì cả, lôi thẳng Huỳnh Giai Mẫn đi lên phòng.
"Ơ... Cô gái kia trông quen quen nhỉ?" Vũ phu nhân ngạc nhiên, cảm thấy cô gái trông rất quen mặt, hình như là nhìn thấy ở đâu rồi. Còn cả... Lần đầu tiên cậu con trai chịu dắt một cô bạn gái về nhà, cho nên bà bất ngờ.
"Sao dắt về chưa nói gì lại lên phòng rồi? Trông vẻ mặt con nó không được tốt thì phải" Vũ lão gia đáp lời, hai lão già chỉ nâng mắt nhìn bóng dáng con trai và cô gái kia.
Cửa phòng đóng sập lại như muốn vỡ nát, rầm lớn một tiếng như trời nổ, ông bà bị âm thanh dội làm giật mình.
Ah, tâm trạng con trai không tốt thật.