Phương Hoa liên tục dùng nắm đấm vào mặt kính cửa sổ, nhưng việc một người ở dưới đất có thể nghe được âm thanh ở tầng ba là đều không có khả năng.
Phương Hoa cố gắng đập điên cuồng vào cửa kính, đập đến bàn tay đều đỏ ửng, cũng không thể thu hút được sự chú ý của Trần Nghĩa ở phía dưới. Nhìn thấy cậu ta dần đi vào bên trong, tay Phương Hoa cũng dần thả lỏng, nếu có thể thu hút được Trần Nghĩa, Phương Hoa sẽ có thể được thoát ra khỏi nơi này.
Cậu ta đi vào bên trong, Phương Hoa đành phải bỏ cuộc, hi vọng rời khỏi nơi này cứ thế bị dập tắt.
Phương Hoa hít thở, cơ thể thẩn thờ tựa vào bức tường lạnh băng, cô hít nhẹ một hơi, khiến cho đôi mắt trở nên đỏ đỏ. Lê bước chân đi đến phía giường lớn ngồi xuống, đôi mắt đỏ đỏ thẩn thờ giống như đang tìm kiếm thứ gì đó trong hư vô. Thẫn thờ được một lúc, hai chị hầu mang thức ăn đến cho cô, Phương Hoa nâng ánh mắt đến phía cửa lớn được hai chị mở ra.
Đôi chân đứng lên bước đi, cả hai chị hầu đứng ở sofa đặt ra thức ăn, nhìn Phương Hoa đang đi đến nhẹ nhàng yêu cầu "Đến ăn đi."
Phương Hoa gật gật đầu nhưng toàn bộ sự chú ý của Phương Hoa bàn đầu chỉ đặt ở cánh cửa, nhân lúc hai chị lay hoay đặt đồ ăn ra. Phương Hoa xoay người, chạy nhanh về phía cửa, hai chị hầu bị hành động của Phương Hoa làm cho ngẩn người.
Nhận thức được hành động của Phương Hoa, hai chị lập tức buông ra chén dĩa trên tay chạy theo cô.
Phương Hoa thành công chạy ra khỏi phòng, cô chạy trên hành lang rộng lớn. Lần đầu chạy ra khỏi căn phòng, hai tay Phương Hoa run đến đầu ngón tay phát lạnh, bước chân hoảng loạng chạy một mạch muốn thoát khỏi hành lang dài này.
Phía sau truyền tới âm thanh kêu gọi của hai chị hầu, càng khiến cho bước chân của Phương Hoa nhanh hơn. Đến từng sợi tóc cũng căng thẳng, kêu gọi của hai chị hầu khiến cho những người ở tầng dưới chú ý nhanh chóng tiến lên tầng trên, chặn lại cầu thang không cho Phương Hoa tiến tới.
Những người hầu gái xa lạ chăn ở phía trước, nhìn thấy phía trước đã bị chặn lại bởi những cô hầu gái, phía sau cũng là hai chị hầu chạy đến.
"Phương Hoa em mau trở lại" Mỹ Anh vội nói, muốn nhanh mang Phương Hoa trở về phòng, nếu như để cậu chủ phát hiện sẽ không tốt cho Phương Hoa.
Phương Hoa bị bao vây bởi các cô hầu, giây phút tiến không được mà lui cũng không được, nhìn những cô hầu ở phía trước chắc chắn Phương Hoa không có khả năng thương lượng. Cô hướng ánh mắt về phía hai chị hầu Kim Ngân và Mỹ Anh một cách cầu cứu, Trần Nghĩa đang ở đây, hi vọng duy nhất của Phương Hoa đang ở đây.
"Chị làm ơn, chị làm ơn đi mà" Phương Hoa rưng rưng mắt đỏ.
Cô đã chạy ra đến đây rồi, cô muốn tìm Trần Nghĩa, chỉ cần Trần Nghĩa thấy cô, chắc chắn cậy ấy sẽ giúp cô. Không cần gì nhiều cả, chỉ cần Trần Nghĩa nhìn thấy cô thôi.
"Em nghe chị, trở về phòng" Kim Ngân vội vàng, gương mặt cũng lo sợ không thua kém gì Phương Hoa "Em làm như vậy không tốt cho em đâu."
"Ở nơi này tốt cho em sao?" Phương Hoa buồn cười, váy hoa nhạt màu nhăn nheo vì bị cô nắm đến nhăn nhó.
Mỹ Anh bước đến gần hơn lặp lại "Em như vậy thì càng không tốt cho em."
Phương Hoa nhìn đám người càng lúc càng đến gần cô, giống như đứa trẻ bất lực vùng vẫy, con cá mắc trên bờ cạn. La hét thất thanh hi vọng Trần Nghĩa có thể nghe thấy cô, nhưng có vẻ như đều đó là không thể.
"Thả em ra" Phương Hoa bị bắt lấy, hai chị lôi kéo cô về hướng căn phòng kia, cô nấc nghẹn, nuốt xuống từng ngụm nước mắt "Thả ra... Trần Nghĩa... Làm ơn đi mà..."
Cô bị mang lại vào căn phòng, hai chị hầu dìu cô đến sofa nệm, đặt Phương Hoa ngồi xuống. Giống như đứa nhỏ phạm lỗi cúi đầu lau nước mắt, mũi nhỏ ướt hít sâu.
"Em ăn đi" Kim Ngân để đồ ăn trước mặt Phương Hoa, vô cùng lo lắng khuyên nhủ "Em đừng hành động như vậy nữa, không tốt cho em."
Mỹ Anh cũng khuyên nhủ, ngồi xuống trước mặt Phương Hoa, nhìn cô nhỏ cúi đầu đau lòng "Ngoan, ăn đi."
Dù biết rằng ở nơi này đối với Phương Hoa là địa ngục, đã là địa ngục thì không có chuyện dễ dàng để thoát ra như thế. Lỡ như cậu chủ mà phát hiện hành vi này của Phương Hoa, nhất định sẽ tồi tệ hơn, bây giờ chỉ có an phận là tốt cho Phương Hoa.
Đó là suy nghĩ của hai chị, Phương Hoa không nghĩ thế. Nếu như vừa rồi cô có thể chạy xuống lầu dưới, Trần Nghĩa nhìn thấy Phương Hoa, chắc chắn cậu sẽ thắc mắc vì sao Phương Hoa lại ở nơi này và cậu có thể sẽ tìm cách để giúp cô rời đi. Tất cả đều chỉ là suy nghĩ của Phương Hoa, bây giờ mọi thứ đã hoàn toàn biến mất, hi vọng nhỏ nhoi đã bị dập tắt.
Phương Hoa cũng không còn cách nào khác, nhìn đồ ăn ngon miệng mà hai chị chuẩn bị cho cô, bụng cũng đã đói meo, tay cầm chiếc thìa nâng lên múc cơm ăn, khi cơm trắng ngọt ngọt ở trong miệng, nước mắt liền tí tách chạy trên gò má.
Phương Hoa nâng bàn tay lay đi nước mắt, tiếp tục múc từng thìa cơm ăn, nước mắt vẫn cứ thế tuông trào, một tay cầm chiếc thìa một tay liên tục chùi chùi trên gương mặt. Mũi nhỏ vì nghẹn ngào thở khì khịt, cứ thế ngậm ngùi tiếp tục ăn cơm. Hai chị hầu ngồi ở phía đối diện ngậm ngùi, trái tim quặn thắc vì hai chị đang chứng kiến thế nào là nước mắt chan cơm.
Buổi chiều đến, Phương Hoa cũng chỉ ngồi thất thần ở sofa. Khi hai chị mang bữa tối vào, cô vẫn ngồi ở một vị trí của lúc sáng cùng với một vẻ thần hồn bất tản.
Nhìn thấy bữa tối, cô nuốt không trôi nhưng chiếc bụng đói phản kháng rất mạnh. Cơ thể cô cần phải sống, bào tử cũng đều sốt ruột cả lên, từng tế bào đang nhắc nhở Phương Hoa phải sống, Phương Hoa thở nhẹ, tay nâng lên cầm chiếc thìa.
Ăn một thìa cơm trắng, sau đó liền húp một thìa súp, cứ thế nuốt vào bữa tối ngon lành nhưng chẳng có mấy tư vị. Sự tập trung của Phương Hoa chỉ nằm ở bữa tối, bỗng nhiên hai chị hầu ngồi ở sofa đối diện đứng bật dậy như lò xo. Phương Hoa mới thả lỏng chú ý lên bữa tối, ánh mắt nâng về phía hai chị hầu đang nhìn kia.
Đó là Trịnh thiếu, hôm nay đến tìm cô sớm như vậy sao? Dẫu gì chuyện cô sợ thì cũng đều đã làm từ hôm qua, bây giờ đâu còn cái gì để sợ, đâu còn gì để mất nữa.
Phương Hoa cũng chỉ thờ ơ nhìn hắn, tiếp tục bình bình thản thản dùng bữa, giống như hắn là không khí, trong mắt cô không có trọng lượng.
Hắn đi đến, ánh mắt liếc nhìn hai chị hầu, họ biết ý nhanh chóng lui ra ngoài, căn phòng chỉ còn Phương Hoa và hắn. Hắn giống như hoá thành không khí với Phương Hoa, cô chẳng thèm liếc nhìn hắn, chỉ tập trung ăn cơm.
Đối với Trịnh thiếu, hắn cũng đã sớm biết thái độ này của cô, đúng là Phương Hoa tiểu thư, đường đường là một tiểu thư xuất thân quý giá làm sao lại có thể dễ dàng khuất phục như vậy.
Hắn bắt lấy cổ tay cô, chiếc thìa đang cầm rơi xuống sàn nhà phát ra âm thanh lạnh tanh, Phương Hoa cũng không có phản kháng, để hắn kéo cô lên giường lớn.
Qua một đêm kinh nghiệm, phản kháng với hắn chỉ có tốn sức lực, váy ngủ rất nhanh bị tụt xuống, cũng rất nhanh bị hắn đi vào. Dù có đau đớn hay bức bối, Phương Hoa vẫn duy trì một gương mặt thờ ơ lạnh nhạt nhưng cũng chính điều đó khiến cho cơ mặt cô trở nên cứng ngắt, Phương Hoa cố gắng bày ra vẻ thờ ơ nhất, mi tâm chau lại liền giản ra, môi hồng mím lại liền buông lỏng như chưa hề có cảm giác gì.
Giống như hắn đang quan hệ cùng một con búp bê tình, không có lấy một biểu cảm nào, chỉ có sự thờ ơ nhạt nhẽo.