Ở bệnh viện thành phố S.
Ông Phương đến thăm bà Phương, bà Phương nhìn thấy ông, bà cũng trở nên ngớ ngẩn, người ta nói bà bị điên rồi.
Chỉ ngồi nhìn ra phía của sổ phòng lẩm bẩm một câu "Phương Hoa đâu rồi? Phương Hoa sao còn chưa về nữa?"
"Lâm, con đi gọi Phương Hoa về cho mẹ đi."
"Lâm ơi, con cũng đi đâu rồi? Mau tìm Phương Hoa về cho mẹ."
"Con bé nói sẽ về mà."
"Đợi một chút nữa sẽ về."
Từ ngày hôm ấy đến nay, bà Phương giống như người điên, bà ngồi nói chuyện một mình, cả tuần không tìm được Phương Hoa, bà nhập viện dần dần trở nên như vậy. Khi bà gặp ông Phương, bà sẽ lập tức hỏi những câu hỏi tu từ như vậy với gương mặt nhợt nhạt ngơ ngơ ngác ngác.
"Phương Hoa về chưa?" Với đôi mắt trông ngóng vô bờ, ông Phương lắc đầu. Bà sẽ nhanh vội gật đầu, sau đó vui vẻ cười tự nhủ "Chút nữa sẽ về đến thôi, con bé nói là sẽ về ngay thôi."
Con bé đã nói là sẽ về, bà tin tưởng bé con của bà. Bé con của bà nói là sẽ về thì chắc chắn sẽ về, lát nữa thôi, chỉ lát nữa thôi.
Bà cũng không nhận ra rằng, tự nhủ một lát nữa của bà, đã trôi qua bao nhiêu ngày chờ đợi. Ông Phương chỉ có thể im lặng trầm mặt ngồi ở bên cạnh an ủi bà, nhưng hai người đã sớm lạnh dần, đến cả ngồi gần nhau nhưng bà Phương thậm chí còn không cảm nhận được sự hiện diện của ông, bà chỉ ngồi lẩm bẩm hỏi rằng con gái bà đang ở đâu và đã trở về chưa? Thậm chí bà Phương còn gọi cả cậu con trai đã mất rằng hãy mau đi tìm em gái trở về cho bà, bà ngơ ngác nhìn ra cửa sổ ngắm nhìn những tán cây đung đưa trong gió, ngày ngày đếm những chiếc lá yếu ớt bám víu vào cành cây.
Nhìn bầu trời đang dần hạ nắng, ánh nhìn đi nơi xa xa, con gái bà gọi là Phương Hoa, "Phương" trong phương xa vĩnh hằng, "Hoa" đại diện cho xinh đẹp, đó sẽ là một bông xoa xinh đẹp chung thủy, với cái tên ấy bà mong rằng con gái mình sẽ có một cuộc đời bình an. Ấy vậy mà lúc này, bà không tìm thấy sự bình an của con gái nữa.
Từng là bảo bối bà nâng niu trong vòng tay, chưa từng một ngày phải chịu cực khổ hay rời xa sự bảo bọc của bà Phương. Bà trở nên tâm điên trí loạn cũng phải, từng đứa con từng bảo vật cứ thế bỏ rơi bà.
Nhìn vợ trở nên như thế, lão Phương lực bất đồng tâm đứng nhìn, dạo gần đây công việc ở Phương thị trở nên rối loạn. Có rất nhiều vấn đề xảy ra khiến ông không trở tay kịp, chuyện gia đình cũng thế. Ông dường như đã lục tìm mọi ngõ ngách của thành phố S, vẫn không tìm ra tung tích Phương Hoa. Con bé như hoá thành không khí biến mất khỏi trái đất này, những lo lắng công việc và lo lắng cho đứa con gái thất lạc khiến lão Phương trở nên gầy gộc hẳn đi.
Gần đây, ông không có một giấc ngủ ngon, vợ thì đã lâm tâm bệnh, thần trí không rõ ràng, còn ông phải lắng lo cho Phương thị đang xa cơ, mọi chuyện bỗng nhiên xoay chuyển một cách chớp nhoáng. Những tập đoàn đang cạnh tranh nhân lúc Phương thị xa cơ luôn tìm cách đạp đổ Phương thị, ông chỉ có một mình không tài nào mà chống đỡ, còn cả đứa con gái thơ ngây không một tin tức, không biết nó có sống tốt không?
....Trịnh gia...
Hai đôi mi dài khép lồng vào nhau yên tỉnh, run rẩy mở ra. Phương Hoa cuối cùng cũng tỉnh lại, nhìn sang bên giường là hai chị hầu quen thuộc, Kim Ngân và Mỹ Anh. Ở nơi này, lo lắng cho Phương Hoa chỉ có hai chị.
Phương Hoa ngồi dậy xoa xoa mi tâm, Kim Ngân lo lắng nhanh đỡ lấy vai Phương Hoa "Em sao rồi?"
"Dạ?" Phương Hoa ngạc nhiên, cô đi ngủ từ khi nào nhỉ? Sao cô không có một chút ấn tượng nào nhỉ?
"Em bị làm sao hả?" Phương Hoa ngạc nhiên hỏi, cả Kim Ngân lẫn Mỹ Anh đều bất ngờ.
"Em bị ngất" Mỹ Anh khẽ nhắc nhở "Em có nhớ gì trước lúc ngất không?"
Phương Hoa lắc lắc đầu, cô hoàn toàn không có ấn tượng nào. Trong ký ức chỉ có một chút ấn tượng khi hai chị vào phòng an ủi cô, sau đó cô đã ngâm mình trong phòng tắm rất lâu, sau khi tắm xong thì ngồi ở sofa đợi hai chị mang đồ ăn.
Sau đó thì sao? Phương Hoa không có ấn tượng.
"Bộ em làm gì kì quặc lắm hả?" Phương Hoa thắc mắc, hai chị hầu vội cười, lắc lắc đầu.
Đơn nhiên hai chị sẽ không nói, khoảnh khắc đó Phương Hoa trở nên kì lạ như thế nào. Giống như một đứa trẻ ngẩn ngơ, một mình lẩm bẩm tự hỏi tự trả lời.
"Bây giờ em thấy thế nào?" Kim Ngân ngay lập tức đổi chủ đề, Phương Hoa nở ra một nụ cười, hai tay giơ lên khoe ra cơ bắp cánh tay "Em khoẻ."
Đúng vậy a, nụ cười này mới là nụ cười của Phương Hoa đáng yêu.
"Chị xuống làm đồ ăn cho em nhé" Mỹ Anh đứng dậy, gương mặt phấn khởi "Em ở đây nghỉ ngơi cho tốt, một chút nữa là có đồ ăn liền."
Phương Hoa gật đầu, hai chị hầu lập tức tốc biến, cô đưa ánh mắt dõi theo hai người nhanh nhẹn chạy ra khỏi phòng.
Họ rời đi, Phương Hoa xoa xoa hai thái dương, miệng nhỏ lẩm bẩm tự nhủ "Mình làm sao vậy nhỉ?"
Cảm giác thật kì lạ, từ lúc cô bước ra khỏi phòng tắm đi đến sofa ngồi nghỉ, giống như mọi thứ đã dừng lại ở đó. Cô hoàn toàn không có ấn tượng nào cả, nhìn sắc mặt của hai chị ấy, có vẻ như cô có hành động gì đó kì lạ.
Dáng vẻ gấp gáp chạy ra ngoài chuẩn bị đồ ăn cho cô, trông vừa đáng yêu và buồn cười, may quá, ít ra ở đây còn có hai chị quan tâm cô.
Nếu không, cô sẽ thật sự chết trong sự cô đơn này. Phương Hoa bước xuống giường, vung vai thật thoải mái, bàn tay xoa bóp bã vai trái nhức nhói. Cô bước đến bên cạnh cửa sổ, xuyên qua tấm kính nhìn ra bên ngoài.
Vẫn là khung cảnh khu vườn cây ăn trái mà Phương Hoa đã nhìn ngắm đến quen thuộc, bởi vì ở vị trí tầng thứ ba, Phương Hoa chỉ nhìn thấy những đỉnh cây nhô nhấp và một máy nhà nhỏ ở phía sau, những tán cây trái to đã che hết tầm nhìn xuống khung cảnh bên dưới của Phương Hoa. Cô chỉ có thể nhìn thấy những ngọn cây xanh ngát, tiến đến bên cạnh cửa sổ, chạm tay vào tấm kính thủy tinh trong suốt.
Cánh cửa này cũng không thể mở ra, Phương Hoa lúc này thật sự giống như chú chim nhỏ ở trong một chiếc lồng kính hoàn toàn, chiếc lồng bằng sắt giam cầm tự do của chú chim nhỏ. Ánh mắt nhìn qua những khoảng trống nhìn xuống đất, cô nhìn thấy Lâm Khả My, giống như đang nói chuyện cũng ai đó.
Phương Hoa chau mày, hai tay bám lên mặt kính, ánh mắt xát xao nhìn qua những khoảng trống của những tán cây.
Bóng dáng một người nam trông quen quen, là Trịnh thiếu sao? Trông không giống lắm, bởi vì Trịnh thiếu có dáng người cao to hơn nhiều, người nam xoay người, khiến cho Phương Hoa nhìn được một chút gương mặt ẩn hiện của anh ta.
Ngón tay Phương Hoa cong lại, cào vào mặt kính, giọng nói nhỏ phát ra.
"Trần Nghĩa..."
Gương mặt người nam hiện rõ, đó chính là Trần Nghĩa. Vì sao cậu ta lại xuất hiện ở nơi này?
Không, không cần suy nghĩ đến chuyện đó. Trần Nghĩa xuất hiên ở đây chính là cơ hội của Phương Hoa, cơ hội để Phương Hoa có thể thoát khỏi chiếc lồng giam cầm tàn nhẫn này.
Lòng bàn tay cô nắm chặt thành quả đấm, đấm từng nắm đấm vào mặt kính thủy tinh phát ra âm thanh lộp bộp để thu hút sự chua ý của những người bên dưới. Giọng nói nhỏ khàn nhỏ dần lớn lên, Phương Hoa liên tục đập tay vào mặt kính thủy tinh.
"Trần Nghĩa, ở trên này, Trần Nghĩa!"