Hôm nay trông Vũ Minh Tân thật lạ, quãng đường đưa Phương Hoa về cũng không có nói gì nhiều. Quả nhiên là cảm giác giữa cả hai đã có một rào chắn lớn, Phương Hoa dùng xong bữa tối, gom gọn đồ ăn thừa vào túi rác, nhìn lại mới thấy thùng rác đã đầy.
Cô thu dọn rác thải gom vào một túi đựng rác màu đen, mang rác xuống khu vực để rác phía dưới chung cư. Bỏ xong rác, quay người liền nhìn thấy chiếc xe đổ dưới bóng râm kia, chiếc xe màu đen đổ dưới bóng cây như hoà vào một thể với màn đêm tối mịch.
Hầu như ngày nào cô cũng thấy nó, thắc mắc chiếc xe đó đang đợi chờ ai, ngày nào cũng đỗ nơi đó lại chẳng thấy được người bước ra. Cơ mà không phải chuyện của Phương Hoa, cô không nên tò mò quá ah, quay trở về căn hộ của mình, khoá cửa thật chắc chắn sau đó chui vào phòng ngủ.
Bên trong con xe đen kia, không ai khác là Trịnh Thành Dương, tựa mình vào ghế lái, buông thả cơ thể như muốn hoà nhập với ghế đệm. Bàn tay nâng lên chai rượu đỏ uống thêm một ngụm, đôi mắt đen tĩnh lặng nhìn vào màn đêm xa vời, nhìn vào nơi vừa có bóng dáng nhỏ nhỏ rời đi.
Cuộc sống của cô dạo này rất tốt, công việc ở tiệm hoa, được vị luật sư háo thắng kia ngày ngày đưa đón. Mặc dù anh nhận được thông tin rằng vị luật sư kia và cô chủ nơi Phương Hoa làm việc trước đây có quan hệ, nhưng theo những gì anh quan sát được, vị luật sư kia vẫn cố gắng theo đuổi Phương Hoa.
Gia cảnh người kia cũng rất tốt, du học ở Anh trở về, các mối quan hệ đều rất hữu nghị không có thù địch. Cô ở bên cạnh người như vậy, anh sẽ không còn gì để lo lắng nữa.
Ngụm rượu cay nồng làm cho cổ họng cay cay, đắng đắng, đôi mắt đen khép hờ phóng đến hư vô xa xăm nào đó.
Anh nghĩ rằng cô ở bên cạnh người kia sẽ rất tốt, chính anh muốn đẩy Phương Hoa đi ra khỏi mình. Ấy vậy mà giây phút này anh lại cảm giác thực khó chịu, một loại bức rức xa lạ vô cùng, lần đầu tiên anh cảm thấy như thế, tâm thất từng trận co rút từ từ chập chạp đến những con dữ dội.
"Nếu bây giờ... Em ở bên người khác... Thì...Anh cũng bằng lòng?"
Âm thanh nhỏ nhỏ, yếu ớt run rẩy đêm hôm đó phát lên, giọng cô mềm nhũng đi vì sợ phải nghe thấy câu trả lời nhưng vẫn cố gắng gượng với tia hi vọng nhỏ bé. Lúc đó anh rất muốn nói rằng, anh không bằng lòng, sẽ không thể bằng lòng, nhưng cuối cùng từ miệng lại bất ra một câu tuyệt tình.
"Thế chúc mừng em."
Nghĩ đến một ngày nào đó, Phương Hoa sẽ phải ở giữa Phương Lão và anh, anh đã không chần chừ mà đã phát ra câu nói tuyệt tình như thế.
Không rõ vì sao, những lời chị Tâm nói hôm qua khiến anh rơi vào trầm tư lo sợ cả đêm và rồi hôm nay ngồi ở nơi này chần chừ, anh tưởng rằng bức tường sắt của bản thân rất kiêng cố. Lại không nghĩ đến sẽ có một ngày, anh phải hứng chịu cảm giác nơm nớp lo sợ vì một cô gái như thế này.
Chị bảo, phụ nữ rất dễ động lòng, nếu Phương Hoa động tâm khi ấy anh sẽ không còn bất kì cơ hội nào. Những lời nói ấy mang sát thương cực mạnh, đánh đổ bức tường lạnh của Trịnh Thành Dương, đẩy anh vào một tâm thế vừa lo vừa sợ.
Lo rằng Phương Hoa thật sự động lòng, sợ rằng chính mình sẽ thật sự không còn cơ hội nữa.
Nâng lên chai rượu đã vơi cạn, ngẩn đầu uống đến giọt cuối cùng, Trịnh Thành Dương rơi vào tâm thế tiến thoái lưỡng nan. Anh muốn giữ lấy người con gái ấy nhưng anh lại không muốn cô phải khổ, cuộc đời này sắp xếp anh không phải người mang lại bình yên cho Phương Hoa.
Bởi anh là con trai họ Trịnh, cô là con gái nhà họ Phương.
Họ Trịnh họ Phương, mười mấy năm trước sát cánh bên cạnh nhau sau đó trở thành địch thù không đội chung trời, vậy mà anh đã lỡ phải lòng Phương Hoa, cho nên ham muốn giữ lấy cô ở bên cạnh mình.
Người con gái đó cũng đã bày tỏ với anh, từ thể xác đến tâm hồn cô ấy đều là cho anh, chỉ cần anh tiến tới... Nhưng như thế Phương Hoa sẽ phải khổ.
Anh phải như thế nào đây?
Con tim gào thét gọi tên cô, lý trí cản trở ngăn chặn con tim điên cuồng. Trịnh Thành Dương lần đầu tiên trong đời cảm thấy thật bế tắc, không biết nên nghe theo bên nào, bên tình cùng bên lý trong anh diễn ra xung đột quyết liệt.
Trịnh Thành Dương vươn tay mở ra thêm một chai rượu màu đen, đôi mắt không có linh hồn, con ngươi tư thả về nơi xa xăm không có điểm dừng. Anh uống thêm rượu, uống thật nhiều rượu, tay nâng lên chai rượu đen, chất lỏng cay nồng nhấn chìm anh vào hố sâu không đáy.
Uống cạn dần chai thứ hai, hơi thở anh trở nên nóng rực nồng nàng mùi vị cồn rượu, anh muốn chính mình thật say để nhìn rõ chính bản thân mình.
Nhìn rõ chính anh hiện tại đang muốn thứ gì?
Rượu vào tình ra, cồn rượu ngấm vào máu, xâm nhập vào ý thức Trịnh Thành Dương, cơn say thúc đẩy tâm ý nhớ đến cảm giác mềm mại mỗi khi ôm cô gái ấy vào lòng, nhớ đến hương thơm trên mái tóc, ngọt ngào trên đôi môi, Trịnh Thành Dương thả người vào ghế lái rít lên một hơi thở thật dài.
Nhớ đến vóc dáng xinh đẹp, gương mặt diễm lệ e dè, cô đối với anh luôn có một chút gì đó sợ hãi, lúc nào cũng la ba lấp bấp khi nói chuyện với anh, sợ rằng bản thân sẽ nói sai phạm chuyện gì. Bộ dạng như vậy trông đáng thương làm sao, rất đỗi đáng yêu nữa.
Bỗng nhiên nhớ đến một hôm cô vừa tỉnh dậy sau một đêm bị anh hành hạ, tấm lưng nhỏ đưa về phía anh run rẩy bả vai, âm thanh khóc nhỏ thúc thít nghẹn ngào. Khi ấy anh đã vội muốn ôm cô vào lòng, chỉ vừa chạm vào, Phương Hoa đã lập tức co rút, giống như cô sợ hãi cái chạm của anh.
Chợt nhận ra, anh đã gây ra bao nhiều điều tổn thương cô gái nhỏ, ấy vậy mà cô vẫn hướng anh truy hỏi "Anh có yêu em không?"
Dù bị anh hành hạ như thế nào, cô vẫn hướng tình yêu về phía anh, mong mỏi được anh đáp hồi.
Nếu thật sự một ngày cô động lòng với người khác, tình cảm giành cho anh tan thành mây bụi, sẽ không còn hướng về anh nữa...
"Thì đến lúc em muốn giành lại cũng không kịp nữa" Giọng nói chị Trịnh uy lực phát ra trong tâm trí anh.
Trịnh Thành Dương đột nhiên bật cười, khoé môi chỉ vẻn vẹn nhếch lên, tâm thất đau đớn dữ dội, tứ chi tê tái đến cả lòng ngực cũng ê dại.
Anh... Có lẽ như đã có câu trả lời.
Phương Hoa thoa xong dưỡng ẩm, chỉ vừa vặn leo lên giường, còn chưa kịp nằm xuống đã nghe thấy hai âm.
Reng reng.
Chuông cửa reo lên, giờ này đã tối còn ai kêu cửa nhà cô chứ, chắc có lẽ là nhầm nhà, dứt khoác nằm xuống giường mềm, nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.
Reng reng reng.
Chuông cửa kêu lên một cách gấp rút, mi tâm xinh đẹp chau chặt lại, môi nhỏ mím lại không thèm quan tâm đến tiếng ồn kia.
Chắc là nhầm nhà thôi ah.
Reng reng reng reng.
"Hựm!" hương Hoa bật dậy như một chiếc lò xo co dãn, khó chịu in trên gương mặt kèm theo một chút nghi ngờ, lần này không thể nghĩ rằng nhầm nữa mà là thật sự có người tìm, giờ này đã đêm muộn, ai lại tìm cô?
"Tối thế này... Ai vậy nhỉ?" Lần đầu tiên cô bị gọi cửa vào giờ đêm tối như này nha.
Chân thả xuống giường mang vào dép bông, đi ra phía bên ngoài, dù sao cũng là phụ nữ ở một mình, Phương Hoa có một chút lo sợ nhìn chằm chằm đến vị trí cánh cửa. Cô nuốt xuống một ngụm lo lắng, không dám đi đến gần cánh cửa, đứng cách tầm ba bước chân cất giọng lớn thăm dò "Là ai vậy ạ?"
"Phương Hoa, em mở cửa cho anh."
Giọng nói nam trầm khàn khàn, Phương Hoa như người máy hết điện đứng hình, quả tim nhỏ bé tự bình thường chuyển sang chế độ điên loạn đập mạnh. Hai tay nhỏ nhanh chóng túm lấy nhau giữ ở lòng ngực trấn an lại bản thân, giọng nói này... Nghe sao lại giống của người kia đến thế, cô không nghĩ người kia sẽ đến tìm cô.
"Anh... Là ai vậy?" Cô muốn xác nhận danh tính, bên ngoài truyền vào âm thanh khàn đặc vội vàng.
"Trịnh Thành Dương."
Giây phút cái tên anh phát ra, Phương Hoa như người chết đứng, bước chân ngược lại lùi vào một bước, càng không có ý định mở cửa.
"Anh đi về đi" Xua đuổi nhanh, Phương Hoa vội vàng xoay người muốn chạy vào trong phòng. Trịnh Thành Dương ở bên ngoài cười khổ, anh cũng không có đủ tỉnh táo đứng vững, lấy cánh cửa làm điểm tựa cho cơ thể.
Tay nâng lên đập đập vào mặt cửa, Phương Hoa chỉ vừa quay đầu, âm thanh đập cửa bộp bộp.
"Khuya rồi... Anh không muốn làm ồn người khác, em mở cửa."
Phương Hoa cũng không muốn phiền những hộ bên cạnh, nhưng cô vẫn chỉ đứng im, tiếp tục truyền tới là một màn đập cửa.
"Phương Hoa, em có nghe không?!"
Âm thanh này, giọng nói này, từ đầu cô đã cảm thấy có điểm lạ, anh đang say sao? Như thế cô càng không muốn mở cửa, mỗi khi anh say sỉn đều không có ấn tượng tốt đẹp. Phương Hoa bịt chặt lại hai lỗ tai, cắn chặt răng mình, đầu nhỏ vô thức lắc vội "Em bảo anh đi về đi, chúng ta không có gì để nói cả, không cần gặp mặt."
Cuộc sống của Phương Hoa chỉ vừa mới ổn lại được vài ngày, anh lại muốn giở trò gì đây?
"Em làm ơn mở cửa ra!" Giọng anh quát lớn, kèm theo một tiếng đập mạnh vào cánh cửa, Phương Hoa bị doạ điếng người, bị doạ bã vai co rút, một cơn hoảng sợ quá đổi quen thuộc.