Tiểu Tuyết chạy ra từ quán bar, hớt hãi muốn đuổi theo cô bạn mình. Vừa rồi Huỳnh Giai Mẫn đối với cô khó chịu, cho nên cô mới không muốn quan tâm, nhưng dù sao cũng là do Giai Mẫn say sỉn.
"Giai..." Chạy ra khỏi cửa, nhìn thấy tiểu bé bỏng của mình, nhưng vị trí người nam bên cạnh làm cho Tiểu Tuyết cứng họng. Tay nhanh nâng lên bịt chặt lại miệng, quay người nấp sau anh bảo vệ bar.
Len lén nhìn về phía hai người kia, Huỳnh Giai Mẫn ngu ngốc mỉm cười nói điều gì đó với anh ta, nhất định lúc này cô không có tỉnh táo. Sau đó người kia kéo Huỳnh Giai Mẫn vào xe của anh ta, Tiểu Tuyết cả kinh trừng mắt, tay thả ra miệng đang há to kinh ngạc.
Vũ Minh Tân?
Hắn ta trở về khi nào vậy? Cơ mà... Sao hắn lại biết Giai Mẫn ở nơi này? Còn định lôi kéo tiểu bé bỏng của cô đi đâu?
"Không không" Phản ứng nhanh, Tiểu Tuyết nhanh chóng nâng chân chạy ra lề đường, bắt ngay một chiếc taxi đuổi theo.
Huỳnh Giai Mẩn mơ mơ màng màng, bị đưa vào một căn phòng, tầm nhìn bị nhiễu hình ảnh mờ nhoà, bước chân loạn choạng vất ngã không biết bao nhiêu lần. Đi vào một căn phòng xa lạ, thần trí mơ hồ, hơi men khiến đầu hơi choáng váng, bị đẩy lên giường.
Cảm giác giường mềm mại khiến cô vừa nằm xuống liền muốn ngủ, tứ chi sớm vô lực buông lỏng, hai mắt mơ màng nặng trĩu khép mở. Vũ Minh Tân trèo lên người Huỳnh Giai Mẫn, cô gái mê say dưới thân không hề có ý định phản kháng, đôi mắt gợi tình khép mở.
Cô đã ngủ với bao nhiêu đàn ông? Tiện nữ này đã phản bội anh như vậy, sao anh cứ phải thương nhớ?
Chiếc váy đen nhung dính chặt vào cơ thể, khiêu gợi đường cong xinh đẹp dưới thân anh. Vũ Minh Tân nghiến chặt răng, gắt gao nhìn chằm chằm vào mỹ miều trước mặt. Thái dương in lên dây thần kinh đang căng cứng, giống như đang kiềm chế lại chính mình bàn tay cuộn chặt thành quả đấm lớn.
Mơ màng nhìn thấy kẻ ngự trị, thần trí Huỳnh Giai Mẫn hoàn toàn mơ hồ, trong tầm mắt xuất hiện một vóc dáng thân thuộc, mờ mờ ảo ảo là gương mặt mà cô thương nhớ.
Chớp khẽ hàng mi, Huỳnh Giai Mẫn cố gắng định vị lại tầm mắt, hình ảnh trong mắt cô dần dần rõ rệt. Vẫn là gương mặt ấy, người mà cô thương nhớ bao lâu nay.
Huỳnh Giai Mẫn bật ra nụ cười chua xót, ảo giác... Lại là ảo giác.
Mỹ nhân đột nhiên bật cười, lại chùi chùi khoé mắt, đôi mắt khiêu gợi đỏ hoe trong làn nước. Chẳng phải vừa rồi còn quyến rũ anh sao? Bây giờ lại làm bộ dạng đáng thương thế này?
Vũ Minh Tân càng nghĩ càng khó chịu, sớm cũng không muốn nhịn nữa, quả đấm lớn thả ra. Bắt lấy bàn tay nhỏ đang lau chùi nước mắt kia, gương mặt đỏ bừng hiện ra, anh cúi đầu ấn lên môi cô một nụ hôn.
Hai cánh môi chạm nhau, lập tức gây ra một xúc tác cực mạnh, Huỳnh Giai Mẫn tiếp ứng nụ hôn. Hé miệng đưa lưỡi nhỏ, hai đầu lưỡi bắt lấy nhau hoà quyện, miệng cô ngọt ngào còn có vị rượu đắng, hơi thở men say càng kích thích vị giác Vũ Minh Tân.
Bàn tay to hạ xuống chạy theo đường cong xinh đẹp từ eo lên trước ngực, dừng ở đồi cao hoa mẫn, tay dùng lực một chút bóp lấy. Qua lớp vải vóc vẫn cảm nhận được mềm mại vô cùng, xúc tác đến cơ thể Vũ Minh Tân nhanh chóng nóng lên.
Môi nhỏ bị hôn đến sưng tẩy, cảm giác tê tê cánh môi cùng ướt át, lâu lâu lại phát ra âm thanh chụt chụt thẹn mặt. Từ lúc bắt đầu nụ hôn, Huỳnh Giai Mẫn luôn nhắm chặt mắt, đến khi nam nhân này hút sạch dưỡng khí, hại cô say rượu đã không có lực càng mềm nhũng ra.
Huỳnh Giai Mẫn lúc này mới hé mắt, gương mặt nam nhân phóng đại, đôi mắt đen đục màu dục vòng đăm đăm nhìn cô. Vẫn là gương mặt của Vũ Minh Tân, mi tâm cô khó hiểu mà chau lại, đối mặt với đôi mắt đen chứa đầy dục vọng kia, Huỳnh Giai Mẫn có chút sợ hãi.
Đêm đầu tiên của năm năm trước, hôm nay là lần thứ hai làm chuyện người lớn này. Hơn nữa còn với một người xa lạ, men rượu say khiến cô ảo giác nhìn ra gương mặt của kẻ phản bội kia.
Dằn xuống sự sợ hãi, đêm nay cô sẽ phá thân, không được phép sợ hãi.
Vũ Minh Tân nhìn sâu vào đôi mắt đỏ hoe của Giai Mẫn, hai người mắt chạm mặt, môi chạm môi, bàn tay anh nắm lấy một bên ngực bóp chặt.
Bàn tay nhỏ siết thành quả đấm, đè xuống sợ hãi trong tâm thất, Vũ Minh Tân cúi đầu, trượt nụ hôn từ trên môi hạ xuống càm, chạy xuống cổ trắng nõn in lên trên đó những nụ hôn mê hoặc.
Huỳnh Giai Mẫn nhìn chằm chằm trần nhà, thả lỏng cơ thể hết mức, đến mức mũi bị nghẹt, hơi thở từ miệng phát ra từng hơi sâu dài để trấn an nỗi sợ của mình.
"A..." Đột nhiên bị cắn, Giai Mẫn nấc lên một âm, váy bị tụt xuống bụng, lộ ra đôi bồng đào trắng sữa, bàn tay thô bạo kia bắt lấy một bên xoa nắn, cúi đầu ngậm lấy một bên nụ hoa cắn mút.
"Khoan đã..."
Tưởng rằng cô đã chuẩn bị một tâm lý phá thân thật tốt, thế nhưng khi bị lột ra cô như bị tạt một gáo nước lạnh, bức tường tâm lý trong cô sụp đổ trở nên sợ sệt.
Cô không muốn nữa!
Dùng toàn bộ sức lực nhỏ bé đẩy nam nhân đi, nhưng là không xê dịch, anh ta cứ hôn lên da thịt, làn da trắng nõn nhanh chóng nhuộm đỏ. Không đẩy được người kia, không thoát được, Huỳnh Giai Mẫn mếu máo, nức nở hai tay ôm lấy gương mặt mình.
Tiếng khóc nức nở cất lên, Vũ Minh Tân dừng lại nụ hôn trên người Giai Mẫn, bàn tay thả ra một bên ngực bị anh trêu đến căng cứng. Được thả, Giai Mẫn không động đậy được cơ thể, hai tay nhỏ ôm chầm lấy gương mặt bật khóc.
Vũ Minh Tân nhanh chóng lui người, mi tâm chau chặt cùng lòng bàn tay siết chặt.
"Tiện nữ chết tiệt."
Phung ra một câu mắng chửi, anh lập tức xoay đầu rời khỏi căn phòng. Bỏ lại Huỳnh Giai Mẫn nằm trên giường, tự ôm lại mình trong hàng nước mắt, tiếng khóc thê lương phát tán cả căn phòng.
Tiểu Tuyết đứng trước cửa, lay hoay không biết có nên xông vào hay không, đột ngột cửa phòng mở ra. Tiểu Tuyết xoay người đi vờ như người xa lạ đi ngang, Vũ Minh Tân lướt qua nhanh chóng rời đi.
Tiểu Tuyết liền vội đi vào căn phòng, nhìn thấy trên giường, Giai Mẫn đang ôm mình khóc lóc, cô đi đến xem xét, vết hôn đầy khắp trên người Giai Mẫn doạ cô. Hốt hoảng đỡ bạn thân ngồi dậy, lo lắng đến muốn la hét "Cậu không sao chứ? Hắn ta làm gì cậu rồi?"
Giai Mẫn chỉ có khóc, vùi mặt vào bã vai bạn thân nức nở, Tiểu Tuyết bực bội mắng chửi "Hay lắm, cậu muốn như vậy mà, khóc cái gì?!"
"Tên khốn đó!" Bỏ rơi bạn của cô, sau đó thì đùng đùng xuất hiện dây mơ rễ má.
Thật sự không thể nhịn nổi nữa mà.