Hiểu Minh được gặp lại mẹ, ở cửa hàng con bé rất vui vẻ, cười tiếu tích, tươi rói như một bông hoa nhỏ. Ở chơi cùng mẹ từ lúc tan học đến bảy giờ tối vẫn chưa có ý định trở về, chị Trịnh phải dùng tuyệt chiêu đàm phán con bé mới chịu ngoan ngoãn trở về.
"Nếu con không nghe lời trở về nhà papa sẽ không đồng ý cho con đến chỗ mẹ nữa đó" Chị đã nói như thế, bé con đơn nhiên là sợ xanh mặt nha, nên phải ngoan ngoãn trở về để lần sau còn được đi đến chỗ mẹ chơi nữa.
Chị Trịnh và Hiểu Minh trở về, Phương Hoa được nạp một lượng lớn năng lượng, vui vẻ đến quên mất mấy chuyện sầu não. Trước giờ đóng của hàng hai mươi phút, hai cô nhân viên từ từ dọn dẹp những hàng hoa, chị chủ từ bên trong đi ra.
Phương Hoa và Tiểu Linh bê thùng hoa, ngẩn mặt nhìn thấy chị, đột nhiên hai người ngẩn ra, đến mức xem một chút nữa lật đổ thùng hoa. Nhìn thấy chuyện gì khiến hai cô nhân viên này lại trong ngạc nhiên đến như vậy, chị chủ đi từ phòng sau ra.
Chị mặc trên người chiếc váy body nhung ôm sát người màu đen tuyền, tôn lên nước da trắng sữa, phần trên vừa đủ che ngang phần ngực, mẫu váy cúp ôm lấy bầu ngực đẩy lên hai gò bồng no tròn. vòng eo được ôm sát, tiếp nối ngực với hông thành đường cong mê người, phía dưới ngắn chỉ đến giữa đùi, chiếc váy chỉ tới giữa đùi phơi ra hai chiếc đùi trắng múp.
"Ô, quào" Tiểu linh cảm thán lên, mắt to nhìn đăm đăm người trước mặt, không nghĩ người trước mặt là chị chủ nga.
Bởi vì mọi khi chị ăn mặt rất là "Kính cổng cao tường", đột ngột ăn mặc như thế khiến cho cả hai cô nhân viên đều nhìn không ra, có phần bị hớp hồn.
"Chị đi đâu hả?" Phương Hoa hỏi, chị khẽ gật đầu, trên gương mặt trái xoang xinh đẹp, trang điểm tông màu đậm giống như chuẩn bị cho một cuộc vui chơi, chị cầm lấy chiếc túi nhỏ, trên tay đang cầm một đôi cao gót màu đen. Bước chân tiến đến bàn trà ngồi xuống "Ừa, chị có hẹn."
Ngồi ở bàn trà mang vào cao gót, Tiểu Linh chưa khỏi trầm trồ, ngạc nhiên vô cùng ah "Mấy hôm nay chị chăm đi hẹn hò bạn bè quá nha."
"À haha" Chị cười cho qua chuyện, mang vào một bên cao gót còn lại, vẫn là câu nhắc nhở quen thuộc cảu một bà chủ thương hiệu "Khóa cửa cẩn thận nha."
Hoàn thành xong, chị đứng dậy, đã hoàn tất trang phục, cao gót nâng lên chiều cao làm cho đôi chân trắng ngần ấy dài thêm, làn da mềm mượt lả lướt trên đùi đến bờ mông cong khiêu gợi, vòng to nhỏ nhắn đến đồi nhũ tròn sữa. Dáng vẻ thật sự rất mê người, đến cả Phương Hoa và Tiểu Linh còn bị thu hút.
"Chị nha, dáng đẹp như thế này mà chả khi nào ăn mặc đẹp cả" Tiểu Linh chép chép miệng biểu thị sự thèm thuồng, kèm cả chớp chớp đôi mắt. Chị chủ bị chọc cho bật cười, chị nhúng vai, thậm chí còn lắc lắc người quyến rũ hai cô bé nhân viên "Chẳng phải bây giờ chị đã mặc đẹp rồi sao?"
"Chật, kiểu này khối anh chết" Phương Hoa hít hà hơi thở, đôi mày nhấc nhấc lên, chị thật sự bị hai cô nhân viên này làm cho cười chết, phẩy vội tay "Thôi, khéo nịnh, chị đi đây."
Chị lướt qua hai cô, ở xa người đã đẹp, khi chị đến gần càng thấy vẻ mỹ miều khiêu gợi hơn, chị lướt qua liền ngửi được một mùi hương thơm ngọt. Chị đi khỏi, Tiểu Linh liền nắm nắm áo Phương Hoa nói nhỏ "Bất ngờ luôn nha, em nhìn không ra luôn ấy."
"Ừm ừm" Phương Hoa gật gật đầu, dù người đã đi ra khỏi cửa, vẫn cố gắng nhìn xuyên qua cánh cửa trong suốt dòm ngó chị.
"Thế mà thường ngày chị chủ toàn giấu đi" Tiểu Linh tiếc nuối cất tiếng, nếu mà Tiểu Linh có thân hình xinh đẹp như thế, cô sẽ chăm diện đồ đẹp mỗi ngày để khoe ra đường cong xinh đẹp chứ không phải giấu nhẹm đi trong bộ quần áo rộng thùng thình và tạp dề cửa hàng.
Huỳnh Giai Mẫn bước ra khỏi cửa hàng, nhìn thấy một chiếc xe đỗ bên cạnh cửa hàng, chiếc xe màu trắng có vẻ quen quen, nhưng chị cũng không bận tâm, bác taxi mối đã đợi sẵn trước cửa, mở cửa xe ngồi vào trong, chiếc xe lái đi.
Dáng vẻ xinh đẹp mê người của chị lọt vào mắt một người, Vũ Minh Tân lái xe đến đón Phương Hoa, chỉ là hôm nay anh lại muốn đến sớm hơn mọi khi nên đã đợi ở đây từ mười phút trước. Nhìn thấy Huỳnh Giai Mẫn đi ra từ cửa hàng, trong đôi mắt anh liền nổi lên một tia hoan hỉ, giống như vui vẻ khi nhìn thấy cô, tuy nhiên vui vẻ đó chẳng tồn động được bao lâu. Khi anh nhìn đến dáng vẻ khiêu gợi trong bộ váy lộ da lộ thịt kia, nét mặt Vũ Minh Tân nhanh chóng đông cứng lại, hoan hỉ biến mất toàn bộ, hiện lên sự chán ghét khinh thường.
Không rõ cô đang muốn đi đâu? Đi đâu lại ăn mặc như thế kia? Y hệt như... Cái đêm ở bar kia.
Nhớ đến nó, bàn tay đặt trên vô lăng cuộn chặt lại, Vũ Minh Tân nhếch môi, xoay đầu quay đi nhìn ra khung cảnh bên cửa sổ, không muốn nghĩ đến người phụ nữ bạc tình đó nữa.
Huỳnh Giai Mẫn đi đến bar quen thuộc, tiểu khả ái của cô đã đứng ở phía trước, hai người gặp nhau liền vui vẻ ôm ấp, sau đó dắt tay nhau đi vào bên trong bar.
Vào bên trong, Giai Mẫn gọi ra hẳn hai chai rượu đỏ, không chần chừ nâng chai rượu đỏ ngẩn đẩu uống.
"Ặc, cậu muốn say không thấy đường về à?" Tiểu Tuyết ngạc nhiên trố mắt, Huỳnh Giai Mẫn uống ực, vì rượu cay nồng mà hít hà "Sao phải về? Hôm nay tớ không về."
"Không về?" Tiểu Tuyết nhăn mặt, nhìn cô bạn của mình nâng chai rượu, rượu cay đến mức gương mặt Huỳnh Giai Mẫn đều nhăn nhúm lại nhưng cô vẫn cố ngẩn đầu uống liên tục mấy ngụm.
Chờ đã, bộ dạng này cộng với ý muốn không về, Tiểu Tuyết ngơ ra sau đó mắt trợn to, miệng há ra như nghĩ được chuyện gì đó kinh hoàng, lập tức giật lấy chai rượu trên tay Huỳnh Giai Mẫn "Này cậu có tỉnh táo không vậy."
"Hì hì" Huỳnh Giai Mẫn bị cướp đi rượu, nhưng vẫn còn một chai trên bàn, cô liền cầm lấy chai rượu trên bàn, giơ lên ngón tay chỏ chỉ chỉ vào người Tiểu Tuyết "Chẳng phải cậu muốn tớ quên anh ta đi sao? Thế thì cậu không nên cảng tớ."
Vì men rượu, gương mặt xinh đẹp Giai Mẫn ửng hồng, Tiểu Tuyết bất lực nhăn mày, cô không biết mục đích của Giai Mẫn hôm nay đi xa đến như vậy, muốn quên người kia đến mức bán mình bê tha ở nơi này?
Bar club luôn có một quy luật dễ hiểu, những cô gái qua giờ đêm chưa về, những cô gái muốn xuyên đêm nơi bar club, chính là tìm kiếm bạn tình một đêm, sẽ rất dễ hiểu khi Huỳnh Giai Mẫn nói hôm nay không muốn về.
Hôm nay, ở đây để tìm bạn tình.