Chị Trịnh bồng cục mỡ, từ ngày Phương Hoa đi con bé ít cười nói hẳn, cả ngày ở nhà thì chỉ mong Trịnh Thành Dương về. Hôm đi học thì con bé sẽ vui vẻ hơn một chút, nhìn cục mỡ như vậy, Trịnh Thành Tâm xót vô cùng.
Nhưng chuyện của Phương Hoa và Thành Dương, chị không thể làm gì được.
Chị Trịnh ôm bé mỡ, thơm lên má non sữa "Mỡ không vui hửm?"
Hiểu Minh lắc lắc đầu, nhanh chóng nhe răng cười với dì xinh đẹp, papa bảo nếu ngoan mẹ sẽ về, cho nên mỡ sẽ ngoan. Mỡ sẽ không buồn, sẽ rất ngoan đợi mẹ về, papa bảo mỡ ngoan, papa sẽ đưa mẹ về.
"Hay là ngày mai dì chở mỡ đi dạo phố nha" Chị Trịnh đáp, bé con cúi mặt, nghĩ đến một chuyện gì đó mà hai môi nhỏ bậm lại, gần như mếu lên muốn khóc nhưng rất nhanh bậm môi, đôi mắt to tròn mở to chớp chớp.
"Dì chở con đến chỗ mẹ được không?" Giọng nói trẻ con thơ ngây, chị Trịnh nghe thấy đau lòng ôm bé con dịu dàng nâng niu ở trong lòng.
"Chỉ đến gặp mẹ thôi, con sẽ ngoan, sẽ không đòi mẹ đâu" Con bé nói nhỏ, càng nói giọng bé con càng phát run, dần dần nghẹn lại, đôi mắt tròn xoe đỏ hoe "Con chỉ muốn gặp mẹ thôi... Hic..."
"Ừ thì..." Chị không kịp đáp lời.
"Con nhớ mẹ... Òaaa" Bé con mếu lên, nức nở xoay người dụi vào lòng dì xinh đẹp nức nở.
Bé rất nhớ mẹ, chỉ muốn gặp mẹ một chút thôi, con bé sẽ ngoan, sẽ không đòi mẹ đâu, chỉ là muốn nhìn thấy mẹ.
Bé nhớ mama lắm, nhớ tổng đài mami của con bé nhiều lắm.
Chị Trịnh thở dài, ba mẹ xa nhau, đáng thương nhất luôn là đứa trẻ. Gương mặt nhỏ đỏ bừng dụi vào trong lòng chị, nước mắt bé con nóng hổi, ôm lấy bé con dịu dàng dỗ dành nó.
Chắc có lẽ, ngày mai chị nên đưa con bé đến gặp mẹ nó một chuyến vậy.
Khi Trịnh Thành Dương trở về, chị Trịnh đi vào phòng anh, ngõ ý về việc ngày mai chị sẽ làm "Ngày mai chị đưa Hiểu Minh đến chỗ Phương Hoa chơi một lúc, con bé nhớ mẹ nó lắm rồi."
Trịnh Thành Dương vừa trở về, còn chưa được ngồi xuống ghế, tháo nới cà vạt, anh hướng chị gật đầu một cái, ngẩn đầu tháo ra nút thắc cổ áo để dễ thở hơn "Ừm."
Anh đồng ý nhanh như vậy? Chị ngạc nhiên nha, lại còn tưởng cậu em này sẽ không cho phép "Chị tưởng em sẽ không đồng ý chứ?"
"Con bé dạo này hơi trầm, nên chị cứ bồng đến chỗ Phương Hoa chơi đi" Tháo ra cổ áo, thoải mái thở ra một hơi, quả thật có thể dễ dàng nhận thấy tâm trạng bé con dạo gần đây tụt dốc hẳn "Thay đổi tâm trạng con bé một chút."
"Em nghĩ được vậy thì tốt" Chị Trịnh cười khổ "Ba mẹ xa nhau, khổ nhất vẫn là đứa nhỏ."
"Chị biết Phương Lão như nào rồi, đến chỗ Phương Hoa thì cẩn thận lão ta, dắt theo mấy người vệ sĩ" Trịnh Thành Dương dặn dò, chị Trịnh bật cười, phẩy tay "Chị không có mạo hiểm như thế, dắt đến chỗ làm việc của Phương Hoa thôi."
Chị không có mạo hiểm tính mạng hai dì cháu nga, dắt đến nhà Phương Hoa thì nguy hiểm quá, những gì mà lão ta làm, chị đã sớm chứng kiến. Cho nên, chị sẽ chỉ dắt Hiểu Minh đến chỗ làm của Phương Hoa, biện pháp đó sẽ an toàn hơn.
Nghe thấy thế, Trịnh Thành Dương cũng an tâm một phần, dù sao anh cũng sẽ cho người đi theo hai dì cháu, nhìn thấy chị vẫn chưa rời đi dù vấn đề đã giải quyết. Trịnh Thành Dương ngạc nhiên, mắt đen hướng chị thắc mắc "Còn chuyện gì sao?"
"Chị nghe Khả My nói, Phương Hoa đang quen với luật sư gì đó" Trịnh Thành Tâm khẽ, trong giọng nói mang theo buồn bã và thất vọng "Em vẫn không phản ứng nào, thế em thật sự buông bỏ sao?"
"Chị không nghĩ là bản thân nhìn nhầm, chị là người chứng kiến em trưởng thành" Chị Trịnh thở dài, nâng lên con ngươi đen tuyền óng ánh "Cả việc em để lão ta sống đã nói rõ em có tình cảm với con bé, nhưng bây giờ em có thừa nhận thì con bé cũng không còn ở nơi này nữa."
"Phụ nữ rất dễ xiêu lòng, nếu Phương Hoa động tâm với người khác, cộng với những tổn thương em đã làm" Đáy mắt chị ánh lên bi thương, thương xót cho cậu em trai ngu muội của mình "Thì đến lúc em muốn giành lại cũng không kịp nữa."
Mấy giây ngưng động, chị lại tiếp tục giọng nói nhẹ nhàng êm ái.
"Chị đã bảo rồi, chị không sợ người không có tình, chỉ lo là có tình lại không đến được. Em có tình, Phương Hoa có ý, cả hai rất đơn giản để đến với nhau mà."
Trong căn phòng màu xám lạnh, giọng chị nhẹ tênh ám thị, nhắc nhở Trịnh Thành Dương không nên buông bỏ. Chắc chắn rằng nếu Phương Hoa thay lòng, anh sẽ không còn cơ hội nào nữa. Đổi lại Trịnh Thành Dương biểu thị ra một nét khổ sở, giống như chẳng còn gì để giấu nữa, bạc môi nâng lên một nụ cười nhạt "Thế chị muốn em phải làm sao? Chạy theo? Với tình trạng hiện tại em không nghĩ như thế."
Lão Phương là một vấn đề rất lớn, anh không muốn đẩy cô vào tình cảnh giữa cái hiếu và cái tình. Hơn nữa, Phương Lão trở về là để trả thù, nếu ông ta nhắm đến Hiểu Minh thì phải làm sao? Anh sẽ không để chuyện đó xảy ra.
"Chị chỉ nói như vậy thôi, như em muốn chị không xen vào nữa" Chị Trịnh cười khổ, Phương Hoa không ở nơi này nữa thì chị làm sao xen vào, coi như tùy duyên đi, nếu thật sự có duyên hai đứa ắt sẽ về với nhau thôi "Em luôn có những quyết định đúng đắn trong công việc, chị hi vọng em cũng sẽ đúng đắn trong tình cảm."
Chị vẽ ra nụ cười trên gương mặt xinh đẹp, giơ lên bàn tay đánh vào vai anh, một cái đánh yêu lên vai cậu em trai trời đánh này "Để mà sau này không có hối hận, cho chị mày còn yên tâm đi lấy chồng."
Trịnh Thành Dương bật cười, hướng theo bóng dáng nhỏ nhỏ của chị gái, chị đi đến cửa, anh liền cất lời "Nếu chị lo cho em thì mau mau yên ổn với anh An đi."
Chị Trịnh nâng lên bàn tay phất một cái, đi ra khỏi phòng cậu, trên gương mặt chị ánh lên nét đượm buồn, thì thầm trong miệng.
"Em ổn thì chị mới có thể ổn được."
Nhìn cậu em trai nhỏ trưởng thành trong thù hận, tảo tần vì gia đình, bao năm qua không có lấy một ngày nhìn thấy anh yên ổn. Chị làm sao có thể an tâm được, bởi vậy nên, chị mới cố gắng như vậy.
Ngày có Phương Hoa bên cạnh, đến cả giấc ngủ của anh cũng ngon hơn, có bao giờ anh ngủ nhiều như vậy. Bao năm qua thù hận đeo bám anh chẳng thể chợp mắt, ngày ấy đi vào phòng anh, nhìn thấy cảnh tượng anh ôm Phương Hoa ngủ say. Gương mặt khi ngủ bình yên của anh, chị biết rõ, biết rõ là anh thương Phương Hoa.
Chỉ là anh không dám nói, chỉ là cuộc đời quá nhiều trắc trở cản ngăn tình cảm. Chị chỉ hi vọng, anh sẽ một lần dũng cảm đuổi theo, để sau này không còn gì phải hối tiếc nữa.
Quá khứ đã quá nhiều khổ đau, vất vả, chị chỉ mong có thể được an bình trong quãng đời còn lại.
Ngày hôm sau như đã dự tính, buổi chiều sau khi đón bé con tan học, chị Trịnh đưa con bé thẳng đến tiệm hoa.
Bé con nhận ra tiệm hoa này, chỉ vừa nhảy xuống xe liền chạy đến đẩy cánh cửa bằng thủy tinh. Bởi vì con bé quá nhỏ, cánh cửa đó lại rất nặng nên con bé phải dùng toàn bộ sức lực nhỏ xíu để đẩy, đến mức đỏ mặt đỏ mài cũng chỉ xê dịch được một ít.
Dì xinh đẹp nhanh chóng cứu trợ, đẩy cánh cửa ra, bé con chạy vào liền gọi to lên "Mami mami!"
Phương Hoa ngồi bó hoa cùng chị chủ và Tiểu Linh, giọng nói trẻ con làm cho cô giật mình, vội vàng bỏ xuống hoa trên tay đứng dậy. Mắt nhìn thấy một con bé nhỏ nhỏ mặc đồng phục đi học, đáng yêu vẻ mặt tươi rói, Phương Hoa không kiềm được hạnh phúc.
Cô nhớ con bé lắm, nhìn thấy con bé suýt chút nữa nước mắt đã tùm lum. Chạy vội đến chỗ bé con, ôm lấy con bé vào lòng, Hiểu Minh cũng ôm chặt Phương Hoa, như một con sam biển con bám lấy mẹ.
"Con nhớ mẹ lắm, mẹ không nhớ con hả? Sao mẹ không về chơi với con?" Con bé thơ ngây cất tiếng hồn nhiên thắc mắc.
Phương Hoa thơm lên chiếc má thơm sữa của bé con đáp ứng "Đơn nhiên là nhớ con rồi, nhớ chết đi được."
Phương Hoa nâng mắt, nhìn thấy phía sau là chị Trịnh đi đến, nâng lên nụ cười hạnh phúc hướng chị. Chị cũng đáp trả cô bằng một nụ cười, hôm nay hai mẹ con được tụ hợp, bao nhiêu buồn bã đều biến mất, cả Hiểu Minh cũng tươi rói hẳn lên.
Hai mẹ con như đang nạp năng lượng cho nhau, tiệm hoa hôm nay có giọng em bé, trông đầm ấm hẳn lên.
"Con có nhớ dì không?" Huỳnh Giai Mẫn hướng hiểu minh nháy mắt, bé con chu ra đôi môi màu hồng sữa "Dì Mẫn aaa."
"Hiểu Minh của dì giỏi quá đi" Tán thưởng, véo chiếc má bánh bao của con bé, con bé nhe ra nụ cười đáng yêu đáp trả.