Ôm mặt khóc nấc, lủi thủi ngồi một góc tự mình an ủi vết thương chính mình. Đến khi vô tình liếc nhìn đến chiếc điện thoại nằm trên đất, cuộc gọi vẫn được kết nổi, thời gian trên điện thoại đang chuyển dần từ phút mười chín sang phút thứ hai mươi.
Phương Hoa nhanh chóng nhấc lên ngón tay lướt vào nút ngắt điện thoại, cô khóc lóc từ này đến giờ anh nghe thấy hết rồi.
Nâng người đứng dậy, lê bước chân đi vào phòng ngủ, ngã mình chôn vùi vào giường lớn mềm mại. Nhắm lại đôi mắt đã mỏi, đôi mi đã nặng, Phương Hoa mơ màng như thế nhìn trần nhà trắng tinh.
Điện thoại mất kết nối, Trịnh Thành Dương mới nâng lên mi mắt nặng, nhìn về phía xa xa trong đêm tối. Tâm thất tê dại vẫn còn thổn thức bủa vây dù điện thoại đã ngắt, cô khóc rất nhiều, nức nở làm cho trái tim anh chết dần theo từng nhịp thở.
Cô không nên yêu anh, không nên có bất kỳ tình cảm gì với anh nữa. Tốt hơn hết, cô nên chán ghét anh mới phải, để một ngày phải lựa chọn giữa anh và cha. Phương Hoa sẽ không đau khổ, không chần chừ dằn vặt trước sự lựa chọn.
...Căn hộ của Phương Lão
Ông ngồi ở ban công lớn nhìn ra màn đêm, hôm nay ông đã đến trường mẫu giáo, ông đã gặp được con bé đó. Xem ra con bé được Trịnh gia yêu thương lắm, dẫu sao cũng là con cháu của họ.
Trịnh Thành Dương có vẻ thương yêu con bé, càng tốt, thứ gì mà tên nghiệt súc đó càng yêu thương. Ông sẽ thẳng tay tiêu diệt, để cho súc sinh đó nếm trải cảm giác đau khổ nhất cuộc đời này.
Khoé môi ông nâng lên thành đường cong mỹ mãn, Đình Nghiêm từ bên trong đi ra ngoài ban công đứng bên cạnh ông, cậu đáp nhẹ "Lâm Khả My tầm tháng sau sẽ có lịch đến bệnh viện khám thai."
"Thế thì tháng sau hành động" Ông nhấc ra nụ cười, Đình Nghiêm cảm thấy thắc mắc hỏi nhanh "Chẳng phải cô Lâm đó cũng là con chú Phương sao?"
Tại sao ông nhắm kế hoạch vào người Lâm Khả My, trong khi chẳng phải nếu nhắm vào Phương Hoa sẽ lợi thế hơn ư? Cả hai đều là con gái của ông.
"Ta không có đứa con đó" Đứa con trở về liền chung tay cùng Trịnh Thành Dương hại chết con trai ông, giúp cho Trịnh Thành Dương tiêu diệt cơ ngơi Phương gia, ông không có đó đứa đó.
Nếu nó chưa từng xem ông là cha, ông không cần xem nó là con gái. Còn về phần Phương Hoa, đó là đứa con ông nuôi nấng từ nhỏ, dù có chút rắc rối với Trịnh Thành Dương nhưng hiện tại đã cắt đứt là được, ông đơn nhiên sẽ ông áp kế hoạch này lên người cô.
Bù lại... Ông lại dùng nó lên cả đứa cháu ruột của mình, đứa con gái của Phương Hoa và nghiệt súc đó.
"Nhưng chúng ta cũng nên hạn chế đụng độ với nhiều người, thay vì cô Lâm chúng ta sẽ nhận thêm một mớ rắc rối từ Trần gia" Đình Nghiêm chỉ muốn giảm bớt kẻ thù, mục tiêu ban đầu chỉ có Trịnh gia, sẽ tốt hơn nếu là Phương Hoa.
Phương Lão xoay đầu, mắt già thâm độc trừng lên, ông hoàn toàn hiểu ý tứ của cậu, bác bỏ ngay "Cứ theo dự định ban đầu đi."
Đình Nghiêm chỉ có thể im lặng đáp ứng, có vẽ như Phương Lão thật sự không muốn tổn thương con gái mình.
Đình Nghiêm nhăn mặt, rõ ràng không muốn tổn thương con gái mà ông lại mang ý đồ với cháu gái, vậy rõ ràng ông có bảo vệ Phương Hoa khỏi tổn thương cũng đều vô dụng sao.
Ngày hôm sau, thức dậy trong bộ dạng mệt mỏi, tóc rối như tổ quạ, mắt thì có cả hai quần đen thâm. Phương Hoa uể oải bước vào nhà vệ sinh, rửa mặt sạch sẽ, cô ngồi trên giường ngơ ngẩn, cầm lên điện thoại gọi vào số của Vũ Minh Tân.
Bên đầu dây rất nhanh cất ra giọng nói ôn nhu, Phương Hoa nâng lên một nụ cười, dù chẳng mỹ mãn "Anh đến đón em đi làm được không?"
"Được, đơn nhiên được" Đó còn là mong muốn của anh, vẫn còn rất sớm anh nhanh chóng gợi ý "Em ăn sáng chưa, anh qua đón em đi ăn sáng rồi đi làm."
"Ừm" Phương Hoa đáp ứng, tắt đi điện thoại với vẻ mặt vẫn ngẩn ngơ với nụ cười vô hồn.
Cô đang sử dụng nó, định luật bù trừ, quy tắt thay thế.
Muốn quên đi Trịnh Thành Dương, cô sẽ yêu đương cùng Vũ Minh Tân, đem yêu thương nhung nhớ của người này mang lên người kia. Lần này, Phương Hoa sẽ quên đi được anh, biến Vũ Minh Tân thành người thay thế để quên đi Trịnh Thành Dương.
Trịnh Thành Dương không yêu cô, cô buông tay anh. Vũ Minh Tân theo đuổi Phương Hoa, cô cho anh cơ hội, vậy xem ra... Cũng đã quá mỹ mãn rồi.
Kết quả này, mới đúng là như ý, vẹn cả đôi bên.
Chuẩn bị quần áo tươm tất, hai quần thâm được che đậy dưới lớp phấn hồng, chải chuốc mái tóc ngắn vào nếp ngay ngắn. Điện thoại reo lên, nhìn cái tên luật sư Vũ trên điện thoại, anh đã đến rồi.
Cô cầm lấy điện thoại và chiếc túi xách, lần nữa nhìn lại mình qua gương trang điểm từ thần thái gương mặt tươi tắn đến trang phục ngay ngắn. Cô mặc áo thung trắng đơn giản cùng quần jeans màu xám, nhanh vội mang đôi giày bata màu trắng vào.
Chạy xuống nhà, trước khi thang máy mở ra, cô vẻ ra mọt nụ cười tươi tắn, cất bước chân chạy đến phía Vũ Minh Tân.
Anh vui vẻ đón chào, kéo ra cánh cửa xe, tay hướng vào cánh cửa cúi đầu một kiểu chào quý tộc, giọng nói uy nghiêm của một hiệp sĩ nói với công nương của mình "Xin mời."
Phương Hoa vểnh lên gương mặt, tay nâng lên phất bay một bên tóc, vênh váo bước vào xe.
Anh đưa cô đi ăn sáng, sau đó đưa cô đến tiệm hoa, hai người ăn uống cười nói vui vẻ, vô cùng hoà hợp. Khi đưa Phương Hoa đến trước cửa tiệm, cô mở ra dây an toàn, Vũ Minh Tân nâng môi thăm dò "Như vậy anh có thể nghĩ là em đã đồng ý cho anh cơ hội rồi nhỉ?"
Phương Hoa chớp mắt, mắt tròn nhìn anh lắc lắc đầu "Đâu có."
Cô vô cùng thản nhiên nhúng vai, biểu thị vẻ mặt ngu ngơ không biết chuyện gì "Cơ hội gì, anh nói gì em nghe không hiểu?"
Vũ Minh Tân ngơ ra, vị luật sư ngày nào hùng hồn trước mặt cô lại hoá thành tản đá màu xám.
"Em chỉ biết là tối 9h, anh đến rước em" Cô nhướng nhướng đầu lông mày kháo khỉnh, tay đẩy cửa xe một mạch bước ra ngoài.
Vũ Minh Tân truyền tại được dữ liệu, khoé môi cong lên thành nụ cười tươi tắn nhất từ trước cho đến nay. Trong đôi mắt hiện lên sự yêu thương nhìn theo bóng dáng nhỏ bé kia đi vào cửa hàng, gò má không tự chủ được ánh lên màu hồng hồng.
Vậy là, em ấy đồng ý rồi.