Phương Hoa trầm mặt, gương mặt chậm chạm cúi xuống, mái tóc rũ rươi che đi gương mặt cô, cô không có câu trả lời.
"Cha em thật sự trở về rồi, em có vui không?" Chị hỏi trong âm thanh nghẹn ngào.
"Cha em trở về đơn nhiên em phải vui rồi" Cô bật ra nụ cười đáp nhanh, lập tức giống như cô đã chạm vào gì đó khiến cho trái tim bức bối gào thét lên. Câu trả lời lại một phần nào giống như trả lời cho câu hỏi trước đó, cô và anh hiện tại có vui không?
"Chị không vui đâu" Chị cười khổ, nghẹn mũi cay đắng, chị thốt không nên lời "Phải rồi, nghe nói cuộc sống em dạo này rất tốt."
"Dạ..." Cô đáp lời, cúi mặt đi, tồn tại của cha thật sự làm cho chị Trịnh không vui đến như vậy sao? Biết rằng trong quá khứ cha đã làm những chuyện không tốt, lần này ông trở về còn vì trả thù, nhưng biết nói như nào được... Dù sao gì đó cũng là đấng sinh thành Phương Hoa.
"Anh Dương có khoẻ không?" Cô muốn đổi chủ đề, không hiểu vì sao lại phung ra câu hỏi này, một cách vô thức hỏi đến, hoàn toàn không vô thức đến mức khi cô nhận ra mình đang nói cái gì, chính Phương Hoa còn ngẩn ngơ một lúc.
Cảm thấy thật ngu ngốc đi.
"Em hỏi chị làm gì... Đi mà hỏi nó ấy" Chị thở ra hơi nặng, mắt đỏ hoen cay nhìn bầu trời tự do "Bây giờ như vậy là tốt cho hai đứa rồi."
Từ một người luôn tìm cách giúp hai người đến với nhau, chị bây giờ lại bày tỏ sự hài lòng với kết quả này. Phương Hoa bất chợt ngây ngốc một lúc, con tim phản kháng dữ dội, cô muốn nói rằng, cô không thích kết quả này.
Cô ghét kết quả này, sao lúc này đến chị cũng tán thành. Phương Hoa thở ra một hơi nóng rực, bàn tay cô sắp không cầm vững điện thoại nữa rồi.
"Em vẫn ổn là được rồi, chị cúp máy đây" Chị Trịnh tắt máy.
Tiếng tút tút truyền vào lỗ tai Phương Hoa, bàn tay vô lực buông xuống, chiếc điên thoại không được cầm chắt rơi xuống sàn nhà lạnh. Phương Hoa thẫn thờ, cả người tựa vào mặt kính trong xuống.
"Như này... Mà là tốt sao?" Bật ra một câu hỏi trong vô vọng, tự hỏi chính mình.
Tốt cái gì? Không có cái gì tốt cả.
Đến chị bây giờ cũng không muốn thành toàn cho cô và anh, đến chị cũng bỏ cuộc, vì sao trái tim cô lại đau như thế này.
Thâm tâm dữ dội rung lên, phản ứng mạnh mẽ như muốn hét lên rằng, cô cần người đó. Ban đầu là anh xua đuổi cô, bây giờ đến cả chị cũng bỏ cuộc, cũng bảo rằng hiện tại tốt cho cả hai.
Như thế này là tốt sao? Cô không được bên cạnh con gái bé bỏng, không được bên cạnh người cô yêu thương. Anh thì giống như một bóng đen, anh xua đuổi nhưng rồi ngày tại toà cũng chính là anh vây lấy cô.
Cô chẳng biết tình cảm của anh rốt cuộc là như nào nữa, cô cũng chẳng biết mình đang ngu dại trông đợi vào cái gì. Phương Hoa lúc nào cũng mong chờ anh cả, lúc nào cũng mơ tưởng đến nụ cười của anh, chỉ cần anh nói rằng anh có tình cảm, một chút thôi cũng được. Cô có thể sẽ vượt qua được tất cả đau thương, chỉ cần một chút thôi, cô không ao ước nhiều.
Cô cho rằng tình cảm của mình ngắn ngủi lại không ngờ nó quá phi thường, nó hiện hữu tồn tại mạnh mẽ, nó nhắc nhở cảnh báo Phương Hoa. Tình cảm của cô không nhỏ nhoi mà đã rất lớn, đến mức dù Vũ Minh Tân có tốt đến thế nào.
Nhắm mắt lại, người hiện ra là anh.
Từ từ trượt xuống mặt đất, tay nhặt lên chiếc điện thoại, lần tìm vào một dãy số, chần chừ rất lâu, nước mắt long lanh rơi xuống màn hình điện thoại tí tách, ngón tay lau vội đi nó.
Cô cần rõ ràng, cô cần quyết định, cứ như này cô chẳng chịu nổi nữa. Cô cần thêm một lần nữa anh tuyệt tình, để tâm Phương Hoa thật sự chết đi.
Cô ấn vào dãy số kia gọi đi, tiếng chuông đổ từng hồi, nhịp tim đập đến lỗ tai cũng phải lùng bùng.
Bên đầu dây có âm thanh nhấc máy nhưng lại không có nói gì, cô nhìn màn hình đang nhảy số, chắc chắn rằng cuộc gọi được kết nối. Bàn tay run rẩy giữ lấy điện thoại kề lên lỗ tai, hít một hơi thật sâu kiềm nén lại nước mắt của mình.
Bên đầu dây vẫn chỉ có một màn im lặng, Phương Hoa thở ra một hơi nóng rực vì nghẹn ngào, thổn thức thốt ra giọng mềm yếu.
"Em... Em hỏi anh lần cuối..." Cô kiềm lại nước mắt một cách vô dụng nấc lên, dường như sắp vỡ oà sụt sùi "Anh thật sự... Một chút cũng không yêu em?"
Câu này cô đã hỏi anh bao nhiêu lần rồi? Hai hay là ba lần ngu ngốc hỏi câu này một cách vô dụng?
Kết thúc câu nói trong nước mắt vỡ oà của mình, Phương Hoa cố gắng lắng tai nghe, đến mức áp chặt điện thoại vào vành tai. Cố gắng để có thể nghe được âm thanh người bên trong, cô nghe được hơi thở của anh.
Hơi thở đều đều mà cô mong nhớ, chờ đợi qua một phút cũng không có đáp lời, tâm thất Phương Hoa thật sự đau đến phát dại, cô điên lên mất thôi. Mếu máo nhăn nhó hệt một đứa trẻ con, tức tưởi cất ra tiếng khóc tê dại, nức nở đến giọng nói thổn thức nghẹn ngào.
"Nếu bây giờ... Em ở bên người khác... Thì... Anh cũng bằng lòng?" chùi vội nước mắt, hai chân co rúm lại áp vào lòng ngực, như một cô bé tủi thân lủi thủi một góc.
Bên đầu dây không còn là hơi thở đều đều, giống như ngừng động lại sau đó là một hơi dài thường thược, cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói trầm lãng tựa như chẳng có chuyện gì, một cách lãnh đạm, một cách vô tình giết chết Phương Hoa.
"Thế chúc mừng em."
Con tim đập loạn nhịp của Phương Hoa chính thức ngừng lại, cô đau khổ nhăn mày, tay nhỏ bấu chặt lấy mái tóc. Ép ra giọng nước mắt nóng rực như giọt máu, buông ra chiếc điện thoại rơi lộp cộp xuống sàn nhà, cúi đầu tựa vào hai gối chân.
Hai tay túm chặt mái tóc nắm kéo, từng sợi dây thần kinh đều căn cứng như cách mà cô nắm lấy mái tóc mình. Nức nở cất ra tiếng khóc đau khổ, cũng chẳng nhận ra rằng điện thoại vẫn chưa tắt.
Từng con số điểm giây phút trên điện thoại vẫn cứ nhảy, Phương Hoa ngồi ôm lấy chính mình, ôm lấy con tim nức nẻ của mình. Tự mình vỗ về an ủi, muốn dịu bớt cơn nhói đau lại càng thêm bức rức.
Trịnh Thành Dương, anh vô tình như thế là đủ rồi, vô tình của anh rất hoàn hảo.
Hoàn hảo giết chết tình yêu nhỏ bé này của Phương Hoa, ba lần anh chối bỏ, ba lần hoàn hảo giết chết tâm thất Phương Hoa.
Trịnh Thành Dương ngồi trong xe lạnh, tựa mình trên ghế, hai bàn tay run rẩy cuộn chặt thành quả đấm lớn. Tựa vào ghế mềm, mắt đen nhắm lại, đầu mi tâm nhíu chặt vào nhau.
Mi mắt nhắm chặt lại hiện thị ra một giọt nước trong suốt, lần này không có khói thuốc sao mắt anh lại cay, tai nghe truyền vào màng nhĩ những âm thanh nức nở chua xót, từng tiếng nấc nghẹn làm cho mi mắt run rẩy.
Mi mắt nhẹ nâng lên một cách chậm chạp, hàng mi dài thấm một chút ướt át đan xen, nuốt một ngụm tê dại yết hầu lên xuống. Trái tim anh chết lặng, thở ra một hơi nghẹn mũi thều thảo chỉ đủ cho anh nghe thấy.
"Đồ ngốc... Em chưa tắt điện thoại..."