Ngày hôm sau, một ngày chủ nhật thường nhật, Lâm Khả My cũng chẳng có động thái nào với Phương Hoa. Điều đó khiến cho Phương Hoa buồn bả, có lẽ lời xin lỗi ấy của Phương Hoa không được chấp thuận.
Cũng phải, tổn thương và mất mát mà cha gây ra, đâu phải chỉ cần nói một lời xin lỗi liền có thể xoa dịu. Cả ngày Lâm Khả My chỉ chơi cùng Hiểu Minh và chị Trịnh, chỉ có những cái nhìn vô tình hoặc lướt qua Phương Hoa.
Đến giờ cơm tối, vẫn vị trí như mọi khi, Lâm Khả My chỉ tập trung vào bữa ăn. Chị Trịnh muốn trêu chọc Trịnh Thành Dương, nhai hết thức ăn trong miệng liền kêu ca "Nay không dắt cô Trình về nữa à, hưm, tội nghiệp chưa, ăn đường hoàng không muốn lại muốn ăn vụng."
"Ặc..." Phương Hoa nghẹn cơm, cơm đang nuốt trôi bị nghẹn lại ở cổ họng, bàn tay vỗ vỗ ngực, tay cầm lên ly nước uống.
Chị Trịnh ranh ma cười, mắt đẹp liếc em trai trước mặt, đang nhàn nhã dùng cơm. Trông chẳng để ý gì đến lời nói của chị, chị Trịnh càng tung chiêu trò "Bởi vậy ta nói cứ thích lừa người gạt mình, sống vậy chi cho khổ vậy không biết."
Lâm Khả My nuốt thức ăn, mắt nâng lên nhìn chị Trịnh đang ma mị cười kia, cô cũng chỉ có thể lắc đầu ngán ngẫm. Cuộc chiến của hai chị em nhà này, cô đã nhìn suốt gần mười bốn năm rồi nha.
Trịnh Thành Dương bình thản trước lời nói của chị, nhai nuốt thức ăn trong miệng, bàn tay móc ra chiếc điện thoại trong túi quần. Ngón tay thon dài ấn ấn màn hình sau đó đặt lên mặt bàn, điện thoại ở chế độ loa ngoài.
Tiếng chuông điện thoại đổ lên từng nhịp, ngồi đối diện cách nhau một chiếc bàn to, chị Trịnh không thể nhìn thấy trên màn hình điện thoại của Trịnh Thành Dương.
"Alo nghe đây" Một giọng nói trầm ấm phát ra, chị Trịnh trừng to mắt đẹp, xém chút cắn trúng lưỡi. Giọng nói trầm ấm kia, chính là An Gia Hiếu.
"Bác sĩ An, anh rảnh chứ?" Trịnh Thành Dương nhìn dáng vẻ hốt hoảng của chị, thản nhiên như không có chuyện gì.
"À, cũng không rảnh lắm, đang sắp xếp bệnh án đây" Bác sĩ An cười khổ, ngạc nhiên "Sao lại gọi tôi, có chuyện gì à?"
"Có mới gọi" Trịnh Thành Dương nâng mắt, chị Trịnh giơ hai cánh tay đan thành chữ x to đùng quơ qua quơ lại. Trịnh Thành Dương thấy chứ nhưng hiện tại mắt anh như mù, anh không để ý đến "Chọn ra một ngày rảnh chúng ta bàn chuyện cưới hỏi đi, Trịnh lão phu nhân cũng sắp trở về rồi. Bác sĩ An coi xem xét, sính lễ không cần, đến rước người phụ nữ này đi mau mau là được."
Bác sĩ An bật cười ha hả, không cần hỏi cũng biết lý do "Ôi trời, hai chị em lại cãi nhau à?"
"Không dám cãi" Trịnh Thành Dương lắc đầu ngám ngẫm "Chị ấy xen vào chuyện riêng tư của tôi quá, anh xem xem thời gian thích hợp đến bắt chị Tâm đi hộ tôi."
"Này!" Chị Trịnh đập bàn.
"Ôi đấy" Trịnh Thành Dương chật lưỡi, đôi mắt thương xót nhìn điện thoại "Người phụ nữ ấy nổi giận rồi."
"Thôi thôi" Bác sĩ An cười khổ, thật là hết nói nổi hai chị em nhà này, giọng nói ấm áp cất lên "Cậu nói với Thành Tâm, hôm nay làm ơn nghe điện thoại của tôi."
"Điện thoại mở loa" Ngắn gọn xúc tích chỉ có thể là Trịnh Thành Dương.
"À, Thành Tâm em nghe điện thoại của anh hay là để anh dắt ba mẹ đến nhà?" Bác sĩ An không quên nhân cơ hội hợp tác với Trịnh Thành Dương trêu ghẹo chị Trịnh, mặt chị nóng như sắp nổ tung.
Hai cô em ngồi hai bên che miệng cười khúc khích.
"Anh dắt ba mẹ đến ngay luôn cũng được" Trịnh Thành Dương đáp.
"Thế thì tốt quá" Bác sĩ An hít hà một hơi "Tôi đợi lâu lắm rồi."
Chị Trịnh nâng người dậy, muốn vươn tay qua phía điện thoại kia. Trịnh Thành Dương nhanh chóng cầm lấy điện thoại, không để chị cướp mất.
"Vậy đi, chúng ta nói chuyện sau" Trịnh Thành Dương ngắt máy, mắt đen nhìn chị, đầu lông mày nhướng lên hưởng thụ vẻ mặt tức tối kia, phần thắng thuộc về Trịnh Thành Dương.
"Nếu chị muốn sớm về làm dâu An gia thì cứ tiếp tục đi" Giọng nói uy lực, bàn tay nâng lên đũa bạc dùng bữa.
Lâm Khả My và Phương Hoa đều cười sặc sụa, giữ thể diện cho chị Trịnh nên phải kiềm nén cơn buồn cười, tuyệt nhiên càng nhịn sẽ càng muốn cười, mặt mày hai cô đỏ ửng cả lên.
"Không được cười" Chị Trịnh hét lớn, khí giận đùng đùng.
Vâng, nào đâu dám cười nữa. Phương Hoa và Lâm Khả My nín lại, cặm cụi ăn cơm.
"Há há há" Một giọng cười lớn phát lên, giọng cười cực kì giả trân của một con bé nào đó ngồi cạnh Phương Hoa. Hạt cơm còn dính trên má con bé, đột nhiên con bé lại cười phá lên, bật ngữa như muốn té ghế.
Chị Trịnh khó hiểu ngạc nhiên nhìn cục mỡ, con bé thấy chị trừng mắt liền thu lại nụ cười ngây ngốc, ngẩn ngơ chớp mắt vô tội "Dì xinh đẹp bảo cười."
Là một trợ thủ đắc lực, dì xinh đẹp bảo cái gì là phải làm ngay cái đó nga, vừa rồi dì bảo cười nga hay là con bé nghe nhầm?!
Phương Hoa và Lâm Khả My chỉ vừa nén được cơn, màn kia của Hiểu Minh chọc hai người phụt ra tiếng cười. Trịnh Thành Dương phía đối diện lắc đầu ngao ngán, vỗ tay khen thưởng cục vàng bé bỏng.
Thành công chọc chị Trịnh đến má đỏ mặt hồng.
Trở về phòng sau bữa tối, Phương Hoa trở về phòng, công tác dỗ Hiểu Minh ngủ.
Đi qua đi lại trong phòng, ngày mai Trần gia sẽ đến đón Lâm Khả My, trong khi cô vẫn chưa thể nói đỡ Trần Nghĩa câu nào. Lột bỏ cái tôi xin lỗi cô ấy, hôm nay cô ấy vẫn như mọi ngày giống như chưa có gì xảy ra.
Đi qua đi lại vì những suy nghĩ trong đầu, điện thoại reo lên, trên màn hình hiển thị cuộc gọi đến là Trần Nghĩa. Nghĩ đến chuyện đêm qua, Phương Hoa ngượng chín mặt, không tài nào nhấc máy nổi.
Cuộc gọi cứ thế trôi qua, Phương Hoa không nhấc máy, tiếp sau cuộc gọi là tin nhắn đến.
"Cậu có đó không? Tôi muốn hỏi Khả My hôm nay vẫn khoẻ chứ?"
Phương Hoa cầm điện thoại, cắn cắn đầu ngón tay cái, quyết định trả lời tin nhắn đặt ngón tay lướt trên màn hình.
"Chị ấy vẫn khoẻ, chị Tâm nói ngày mai cậu đến đón chị ấy về? Hai người mau chóng làm hoà đi."
Rất nhanh hiện lên tin nhắn đến.
"Tôi rất muốn nhưng cô ấy thì không, cô ấy chỉ muốn ly hôn, thậm chí bây giờ còn không có ý giữ con."
"Haizz" Phương Hoa thở dài, thả xuống điện thoại, ngồi chần chừ một lúc lâu. Cô đứng dậy, đi sang phòng Lâm Khả My.
Phòng Lâm Khả My hôm nay sáng đèn, tiếng nước chảy tí tách bên trong phòng tắm. Phương Hoa ngồi ở giường của Lâm Khả My, mặt hướng về phía cửa phòng tắm chờ đợi.
Cô muốn thử nói chuyện với Lâm Khả My thêm một lần nữa.
Cánh cửa phòng tắm mở ra, Lâm Khả My người bốc ra hơi nước sau khi cô ngâm nước nóng. Nhìn thấy Phương Hoa, ngạc nhiên chớp mắt đi đến bàn trang điểm ngồi xuống "Lại có chuyện gì?"
"Hồi lúc đầu mang thai Hiểu Minh" Phương Hoa nhẹ nhàng, giọng nói êm dịu, không thể tọc mạch bảo rằng chị ấy đừng nên phá thai. Đó là quyền của Lâm Khả My, Phương Hoa chỉ có thể bằng một cách gián tiếp khuyên nhủ "Em cũng không muốn giữ con bé, lúc đó em chỉ nghĩ đến việc hay là phá bỏ cái thai đi, nếu lúc đó em dại dột bây giờ đã không tồn tại con bé."
Lâm Khả My lặng người, nghĩ đến một đứa trẻ chạy tung tăng sau này, yếu lòng chột dạ, nhìn bản thân phản chiếu qua gương trang điểm. Cảm tháng câu chuyện của Phương Hoa, cười khổ "À..."
"Chị cho Trần Nghĩa một cơ hội đi" Phương Hoa đáp nhanh "Chỉ là do cậu ấy quá tốt, không phải là có tình ý gì với em đâu, chị hiểu lầm rồi."
"Thì chị cũng biết cậu ấy từ đó giờ luôn tốt với mọi người như vậy mà" Phương Hoa nói thêm, Lâm Khả My vẫn chỉ im lặng, sau đó biểu thị cái lắc đầu chậm rãi "Không cần nói thêm vấn đề này nữa..."
Trong lòng Khả My đã nhận thức rõ, Trần Nghĩa quả thực hai lòng, không thể chối cãi, cô ghét loại người đó như nào. Ma xui quỷ khiến ngay người đó là chồng cô, cuộc đời nghiệt ngã này thật biết trêu đùa người khác.
Phương Hoa gật gật, biết không thể can thiệp thêm, đành phải phải đứng dậy. Bước chân đi được ba bước lại ngừng, xoay người nhìn cô gái kia. Cô ngồi trước tấm gương trang điểm, bên trong gương phản chiếu gương mặt cô ấy cùng vóc dáng Phương Hoa.
"Chị..." Giọng Phương Hoa khe khẽ, giống như nuối tiếc "Vẫn rất ghét em nhỉ?"
Bàn tay Khả My chậm chạp đặt xuống lọ nước hoa, mắt nâng lên nhìn hình ảnh gương mặt Phương Hoa bên trong tấm gương. Mắt đảo đi nơi khác, nâng lên nụ cười khẽ "Tôi không có nhỏ mọn như thế."
Lâm Khả My nhúng vai, xoay người lại "Rãnh rỗi thì đến Trần gia chơi."
Bằng một cách lạnh nhạt nhưng không kém phần ấm áp, Lâm Khả My thừa nhận mối quan hệ này. Phương Hoa khẽ cười đến lộ ra hàm răng, vì sỉ diện phải tém lại nụ cười, môi nhỏ chúm chím "Vậy, gặp chị sau."
Phương Hoa xoay lưng, hí hửng chạy ra ngoài. Lâm Khả My chau mày vì bộ dạng kia của phương Hoa, đáng vui mừng như vậy sao, cô không thấy có gì thú vị cả.
Chỉ không nhận ra, khoé môi Lâm Khả My đã nâng lên tự lúc nào.