Buổi trưa ấm áp, trên chiếc giường nhỏ ngọt ngào có một gia đình đang ngủ say. Phương Hoa mơ màng cảm giác bị ôm chặt từ phía sau, phía trước ngực lại giống như có vật gì bám lấy nặng trĩu. Mi mắt nhẹ nâng lên, mắt hạ xuống nhìn cục tròn tròn bu bám trong lòng.
Con bé làm gì ở đây? Phương Hoa ngạc nhiên, tay nhẹ nhàng gỡ ra cái ôm của Hiểu Minh, đặt con bé nằm ngửa ngay ngắn lại. Lật đật ngồi dậy, Trịnh Thành Dương phía sau cũng nhấc lên mi mắt, thức dậy sau giấc ngủ dài.
Nhìn lên đồng hồ treo tường đã điểm 1h trưa, Phương Hoa kinh ngạc, cô ngủ lâu như thế sao?
Trịnh Thành Dương cất bước xuống giường, vặn vặn chiếc cổ cứng một cách sảng khoái. Không thể phủ nhận rằng, khi có Phương Hoa bên cạnh anh ngủ lâu hơn hẳn.
Trịnh Thành Dương xoay người, bắt gặp ánh mắt Phương Hoa cũng đang nhìn anh. Hai người mắt chạm nhau, gương mặt sảng khoái của Trịnh Thành Dương sượng lại, thu lại vẻ mặt vui vẻ bày ra bộ dạng lạnh băng quay người cất bước rời đi.
Khi âm thanh đóng cửa phát ra, Phương Hoa cười khẽ, đúng là... Ôn nhu của anh chỉ có khi cô ngủ say.
Bàn tay mở ra hộp tủ nhanh chóng lấy thuốc uống, sau đó Phương Hoa liền ngâm mình trong bồn tắm thư giản cơ thể và đầu óc. Những vết tích đầy rẫy trên người Phương Hoa, cô không thể mặc những bộ đồ ngủ như thường lệ bởi nó sẽ lộ ra những dấu hôn xanh đỏ. Ai đó nhìn thấy cô chỉ biết đào lỗ mà chui, đành phải lục mò trong tủ quần áo chiếc áo len cổ lọ dài tay.
Nó có thể che mọi dấu hôn kia, áo len thì đơn nhiên Phương Hoa phải mặt với quần jeans dài. Sau khi tươm tất xong, chị Trịnh như một vị thần xuất hiện trong phòng Phương Hoa, ngồi ở sofa bàn thủy tinh, nhìn cách Phương Hoa mặc quần áo liền biết cô che dấu cái gì.
"Haizzz" Chị Trịnh thở dài thở ngắn, chán chường ngã ra sofa "Thành Dương nó vậy mà không chịu thừa nhận, rồi biết làm sao để nó nhìn rõ bản thân nó chứ."
Chị không hiểu nổi nha, vì sao lại cứng đầu chấp niệm quá khứ như vậy, chỉ cần buông xuống thù hận. Thừa nhận tình cảm cả hai sẽ có thể bình yên bên cạnh nhau, chỉ như thế khó lắm sao? Lại bày đủ mọi cách cố gắng chứng tỏ bản thân không có tình cảm, lừa người dối mình.
Phương Hoa đi đến bên cạnh chị ngồi, không muốn nói vấn đề đó "Khả My sao rồi? Kết quả vẫn ổn chứ?"
"Không ổn đâu" Chị Trịnh mệt mỏi nâng đầu nhìn Phương Hoa "Có thai đó."
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Phương Hoa, bộ dạng Khả My lúc nôn mửa kia y hệt như lúc Phương Hoa mang thai Hiểu Minh vậy.
"Trần gia mới vừa đến khuyên nhủ con bé" Chị Trịnh đáp dài "Hai hôm nữa nó sẽ về Trần gia."
"Vậy à..." Phương Hoa khẽ, vẫn chưa có nhiều cơ hội nói chuyện với Khả My, khi Khả My về Trần gia, Phương Hoa sẽ càng không có cơ hội. Hai ngày nữa Lâm Khả My phải về Trần gia, cô phải tranh thủ cơ hội, cô muốn giúp Trần Nghĩa hoá giải khúc mắc, cho nên muốn nói chuyện cùng Lâm Khả My một chút.
Buổi tối đến, khi Phương Hoa đã dỗ Hiểu Minh ngủ yên, đơn nhiên ngày hôm qua Trịnh Thành Dương đã tìm cô cho nên hôm nay chắc chắn anh sẽ không đến nữa.
Phương Hoa rời khỏi phòng bé con, chân không đi về phòng mà đi về phía ngược lại, đứng trước cánh cửa phòng Lâm Khả My. Chần chừ một lúc lâu, Phương Hoa vỗ vỗ vào lòng ngực cùng ba nhịp thở nhẹ nhàng, sau đó nâng lên cánh tay gõ cửa ba nhịp.
Cốc cốc cốc.
Bàn tay hạ xuống cầm chuốt cửa xoay, cánh cửa mở ra, Phương Hoa vững bước đi vào bên trong. Căn phòng tối vì đã tắt đèn, chỉ mới 9h tối, Lâm Khả My ngủ sớm như vậy sao?
Phương Hoa nâng bước đi vào bên trong, đi vào bên trong giường, Lâm Khả My vừa vặn bật lên đèn ngủ màu vàng. Gương mặt ngạc nhiên trước vị khách, cho là chị Trịnh hoặc anh Trịnh, hoàn toàn không ngờ đến là Phương Hoa.
"Có chuyện gì không?" Một cách lạnh nhạt Khả My hỏi.
Dưới ánh đèn ngủ màu vàng, Phương Hoa nhìn thấy đôi mắt Lâm Khả My ánh lên giọt nước, có vẻ như cô ấy vừa mới khóc. Lâm Khả My là loại người buổi sáng có thể cười nói, dù cho trong lòng có buồn tan nát đi chăng nữa cũng chỉ cau mày, nhưng về đêm, cô ấy giống như một ngọn đèn dầu dần dần bị tắt liệm, ngồi một mình bật khóc.
Đôi khi còn không dám khóc lớn, Lâm Khả My đã ở Trịnh gia cùng Phương Hoa một tuần qua. Lâm Khả My luôn tỏ ra bản thân rất vui vẻ nhưng chỉ cần để ý một chút, sẽ nhận thấy vào buổi sáng sớm mắt cô ấy sẽ sưng đỏ hơn một chút. Điều đó chứng tỏ cho đêm qua cô ấy khóc nhưng vào buổi sáng hôm sau, mọi người còn chẳng nhận ra rằng cô ấy buồn bã.
Phương Hoa đi đến bên cạnh giường, ngón tay chỉ xuống chiếc giường của Lâm Khả My khẽ "Em ngồi đây được không?"
Về vai vế, Lâm Khả My sinh trước Phương Hoa tận chín tháng, mối quan hệ cùng cha khác mẹ này, Phương Hoa sẽ là em gái. Nói cho đến giờ phút này, Phương Hoa chẳng thể oán trách Lâm Khả My nữa. Cô ấy là kết quả của lỗi lầm mà cha đã gây ra, là gia đình cô nợ Khả My.
Lâm Khả My vì vừa rồi chùi nước mắt rất vội, gò má vẫn còn xót lại long lanh, khẽ khởi động cuốn họng điều chỉnh lại giọng nói "Ừm."
Phương Hoa ngồi xuống giường, cảm giác khoảng cách vẫn còn khá xa nên nhít mông lại thêm một chút. Đến khi khoảng cách giữa hai người chỉ cần với tay ra là động, Phương Hoa mới khẽ giọng "Chị Tâm nói hai ngày nữa chị về Trần gia."
Lâm Khả My gật gật đầu xác nhận, không có đáp lời. Phương Hoa bối rối nhìn trái nhìn phải, mím lại môi hồng, bàn tay muốn nâng ra nhưng cô giữ lại, cuộn tròn lòng bàn tay thành quả đấm.
Đột nhiên nắm tay Lâm Khả My sẽ thất lễ, Lâm Khả My không thích Phương Hoa, từ bỏ đi ý định nắm tay kia, Phương Hoa nâng giọng giải thích.
"Em và Trần Nghĩa không có gì hết, thật sự bọn em không có gì cả" Phương Hoa đáp vội, muốn nhanh chóng xoá bỏ hiểu lầm của Khả My về Trần Nghĩa "Cậu ta chỉ là mong muốn giúp em thôi, ngoài ra không có gì hết."
Lâm Khả My nhìn Phương Hoa rụt rè kia, khoé môi nâng ra nụ cười, còn tưởng Phương Hoa đến tìm cô có chuyện gì. Ánh đèn màu vàng phản phất chiếu lên gương mặt Lâm Khả My, ánh lên đôi mắt lấp lánh vẫn còn đọng sương mai "Còn tưởng có chuyện gì, thì ra đến là để nói chuyện này."
Bộ dạng biết tất của Khả My giống như không tin tưởng, Phương Hoa vội vàng nâng mặt "Em nói thật, bọn em không có gì cả, chỉ là..."
"Cái đó tôi biết rồi" Lâm Khả My cắt đứt lời Phương Hoa "Tôi biết cô không có ý gì với Trần Nghĩa."
Điểm quan trọng nằm ở Trần Nghĩa, là cậu có ý với Phương Hoa. Cậu là loại người giống như Phương Lão, loại người mà Lâm Khả My kinh tởm đến mức hình dung nó bằng hai chữ "Quái vật", kẻ hai lòng.
"Là anh ta có ý với cô" Lâm Khả My cười trừ, trái tim nhỏ vấy lên từng cơn đau thê thảm "Giống y như Phương Lão vậy, dù đã có Phương phu nhân vẫn ham muốn mẹ tôi."
"..." Phương Hoa không thể phản bác, câu nói của cô khiến Phương Hoa ngơ ngẩn, Trần Nghĩa có ý với cô sao? Không đời nào.
"Đến với mẹ con tôi sau đó rời bỏ chúng tôi" Lâm Khả My cười khổ "Trên đời này tôi ghét nhất loại người như thế, ấy vậy mà chẳng đâu xa xôi lại chính là chồng mình."
"Không phải đâu" Phương Hoa vội nói, hai bàn tay bối rối đến đàn vào nhau "Cậu ấy chỉ là muốn giúp em."
"Muốn giúp thì có cần những chuyện nhỏ riêng tư trong công việc cũng nói ra không?" Lâm Khả My đưa đôi mắt vô vọng nhìn Phương Hoa, cô đã nhìn thấy những mẫu tin nhắn ấy. Phương Hoa bần thần, mười ngón tay bấu vào nhau, Lâm Khả My làm sao biết được tin nhắn của cô và Trần Nghĩa.
"Chị cũng biết, em với anh Dương hay... Xảy ra chuyện, cậu ấy chỉ là muốn an ủi em nên mới..." Phương Hoa giải thích, mi đẹp rũ xuống, ánh đèn vàng mờ nhạt phản chiếu in bóng hàng mi.
"An ủi cô, sợ cô buồn" Lâm Khả My phì cười, nụ cười chua xót, hít lên một hơi nghẹn đắng ở mũi "Lại không nghĩ đến tôi một mình ở nhà, một lời cũng không nói."
Đã quá rõ ràng là do Trần Nghĩa có tình ý với
Phương Hoa, chuyện sáng như trăng rằm, không còn gì để bàn cãi. Lâm Khả My di chuyển cơ thể nằm xuống giường, xoay lưng về phía Phương Hoa đáp ngắn "Ra ngoài đi, tôi buồn ngủ rồi."
Nói như thế, Phương Hoa biết rõ cô sẽ không ngủ, đó chỉ là muốn đuổi cô rời đi. Phương Hoa im lặng ngồi bên cạnh Lâm Khả My, không hề động đậy, Lâm Khả My xoay mặt lại khó chịu cất tiếng "Còn chưa đi ra ngoài? Tôi nói tôi buồn ngủ rồi."
"Em xin lỗi" Giọng Phương Hoa bật lên, Lâm Khả My ngưng động.
Bóng lưng nhỏ che lấp cho nên Lâm Khả My không nhìn thấy được gương mặt Phương Hoa, giữa ánh đèn màu vàng mờ nhạt, chiếc bóng của Phương Hoa cũng trở nên nhỏ bé in trên giường.
"Cha có lỗi với chị, có lỗi với mẹ chị" Chỉ nghe thấy Phương Hoa thở nhẹ "Em biết chị chịu nhiều tổn thương từ nhỏ, bây giờ có nói gì cũng chẳng nguôi ngoai được cơn giận của chị."
Phương Hoa nâng đầu, gương mặt hiện ra với đôi mặt buồn rũ rượi, nhìn Lâm Khả My đang ngây ngốc kia "Cha cũng mất rồi chỉ có thể thay ông ấy, nói xin lỗi chị thôi."
Phương Hoa đứng dậy, nâng lên nụ cười bàn tay chỉ chỉ ra ngoài cười nói "Vậy chị ngủ đi, em ra ngoài đây."
Phương Hoa rời đi, Lâm Khả My vẫn bất động, cơ thể đang nằm từ từ nâng dậy, đôi mắt ngóng trông về hướng cửa phòng, nơi mà bóng dáng nhỏ kia vừa mới rời đi.
Mi đẹp hạ xuống, bàn tay nhỏ nâng để vần trán tựa vào, một tay ôm lấy lòng ngực. Đôi mắt ngấn lệ long lanh, trái tim đập vội...
Một cảm giác nhẹ nhõm làm sao, giống như được giải thoát, Lâm Khả My cúi mặt bật khóc. Phương Hoa xin lỗi Lâm Khả My...
Cái người mà Lâm Khả My cho rằng đã cướp mất tuổi thơ tươi đẹp của cô, cái người mà Lâm Khả My ghen ghét vì cô ấy hạnh phúc, cô ấy được hưởng thụ tình thương gia đình, cô ấy có mọi thứ mà Lâm Khả My khao khát.
Không đâu, câu xin lỗi của Phương Hoa không làm nguôi ngoai cơn giận dữ của Khả My sao? Không đâu, câu xin lỗi ấy là chìa khoá giải thoát cho Lâm Khả My.
Lòng ngực nhẹ nhõm, trái tim bé con được thoát ra những xiềng xích cầm tù. Thật nhẹ nhõm, thật ấm áp làm sao.