Trịnh gia còn rất nhiều phòng trống, chọn một căn phòng bên cạnh phòng của Phương Hoa làm phòng cho Hiểu Minh. Họ chỉ cần trang trí nội thất, sơn tường bên trong phòng thành màu xanh da trời ưa thích của Hiểu Minh, một loạt công tác trang trí rất nhanh trong một ngày đã hoàn thành xong phòng của bé con.
Phương Hoa tỉnh lại trên giường lớn, Trịnh Thành Dương hiện tại không có trong phòng. Cô nhanh chóng bước xuống giường, lấy quần áo đi vào phòng tắm mặc vào. Chỉnh tề một hồi, cầm lấy chiếc túi xách bước ra khỏi phòng.
Hiện tại là 8h tối, sau khi mây mưa với anh cô ngủ một giấc đến tận bây giờ. Bước xuống tầng lâu, đi đến một căn phòng bên cạnh phòng của Phương Hoa.
Đó là phòng của bé con, tay nhẹ chạm vào cánh cửa, bên trong ánh sáng đèn vẫn còn bật, cánh cửa hé mở Phương Hoa nghe thấy giọng nói của con gái cùng Trịnh Thành Dương rất vui vẻ. Có lẽ như cả hai đang chơi cùng nhau, nâng tay kéo lại cánh cửa, đêm nay anh ta sẽ dỗ con bé ngủ, Hiểu Minh bây giờ cũng không còn bám mẹ như lúc trước nữa.
Cô cất bước sang căn phòng bên cạnh, đi vào bên trong căn phòng quen thuộc của mình, cả một bầu không khí nặng trĩu theo từng bước chân. Đến tủ nhỏ cạnh giường cùng ly nước ấm, vẫn là công tác uống thuốc như thường lệ.
Hít thở một cách nặng nề, có lẽ vì hôm nay có quá nhiều chuyện xảy đến. Phương Hoa cần phải đi tắm, trút hết tâm sự vào bồn nước thôi.
Đứng trước chiếc gương bóng sáng, phản chiếu gương mặt Phương Hoa. Nhìn lại chính bản thân mình qua gương, một cơn đau nhói trong tâm thất vang vọng.
Chị Trịnh thất vọng về cô lắm, Trịnh Thành Dương thì làm đủ chuyện để khiến cô mang thai. Sau đó anh ta sẽ phá đi nó một cách tàn nhẫn, Phương Hoa nhìn chính mình trong gương vội lắc đầu, thì thầm nhỏ "Nhất định không được mang thai..."
Một lời tự nhủ cứng rắn, càng nhìn lại bản thân mình.
Tấm gương phản chiếu một cách rõ ràng, bàn tay chạm lên chiếc van nước, nước từ trên cao đổ xuống như mưa, thấm ướt quần áo cô ấy. Cô lẽ bây giờ không khác gì một con chuột nhỏ ướt bị nhốt trong một chiếc cống nước, run rẩy đứng lay hoay tìm lối thoát. Thế nhưng đây là một chiếc cống hình tròn, nó cứ lòng vòng và không có lối ra, xung quanh chú chuột nhỏ ấy toàn là nước bẩn, càng lúc càng khiến chú chuột lạnh tái đi.
Phương Hoa dần chẳng thể nhận ra chính mình nữa, nhiều lần tự hỏi tại sao mọi chuyện xảy đến với cô một cách vô tình như thế. Đã tự hỏi nhiều lần lắm rồi cũng chẳng có được cho mình một câu trả lời đúng đắn, có thể là do cô xứng đáng như thế này. Cô hại chết chị Thành Ý, chị ấy lúc nào cũng yêu thương cô, vì do ở Trịnh gia chị ấy là người nhỏ nhất, chị cũng muốn có một cô em gái để yêu thương. Cho nên khi Phương Hoa xuất hiện, chị ấy đã rất thích Phương Hoa, hoàn toàn biến Phương Hoa thành em gái nhỏ của chị. Ấy vậy mà, Phương Hoa lại góp phần vào cái chết của chị ấy, một cái chết uất ức, nhục nhã.
Còn cô thì vẫn có an nhàn, ăn ngon mặt đẹp cho đến khi trưởng thành, trở thành một cô gái xinh đẹp với cái danh Phương tiểu thư.
Nghĩ lại, cũng đáng.
Phương Hoa bây giờ đều xứng đáng không được sự tha thứ, đứng dưới vòi nước xối xả, nhìn chằm chằm vào trong gương. Sẽ chỉ nhìn thấy mắt cô ấy đỏ chứ không thể phân biệt được đâu là nước mắt, đâu là nước từ vòi sen.
Ngày hôm sau.
Có vẻ như sức khoẻ Phương Hoa không được tốt sau hôm qua, cô đứng trong phòng tắm như một bức tượng đá liền hai giờ. Đến khi da tay da chân đều móp méo vì nước, cơ thể không ngừng run rẩy, cô mới ngừng lại mà đi ra.
Phương Hoa không cho phép bản thân yếu ớt đến như thế, chỉ là ngâm nước thôi lại bệnh sao? Cô nâng đầu nặng trĩu ngồi dậy, bàn tay nâng lên chán tự kiểm tra thân nhiệt, nhiệt độ có chút ấm không thành vấn đề.
Hôm nay là thứ hai, bây giờ đã 8h sáng.
Chắc chắn Hiểu Minh đã được đưa đến lớp trẻ từ nửa giờ trước, cô và chị Trịnh cũng nảy sinh vấn đề. Không cần phải ngồi dậy đâu nhỉ? Bình thường thì chị Trịnh và cô sẽ ở cùng nhau, nhưng có lẽ bây giờ là không cần.
Phương Hoa lần nữa nằm xuống giường, lười biếng nhắm mắt thêm lần nữa.
Chị Trịnh hôm nay dậy sớm, sang phòng ôm cục thịt mỡ một lúc trước khi Thành Dương đưa con bé đi học. Sau đó chị sang nhà vườn cùng mẹ Trịnh, lẽo đẽo theo sau mẹ Trịnh làm mấy việc lặt vặt như ngắm hoa tỉa lá.
Hai mẹ con cùng nhau chăm vườn, với chị Trịnh đây là việc phiền phức nhưng không thể phủ nhận mức độ giải trí của nó rất cao nha.
Trong lúc đứng xem dàn mướp đắng xanh tươi của mẹ, Thành Tâm có hơi thẫn thờ, chị bị cuốn theo những suy nghĩ về chuyện của Phương Hoa. Mẹ Trịnh rất dễ dàng để nhìn thấy, hỏi ngay "Con sao vậy?"
"À... Con không sao" Thành Tâm đáp nhanh, không thể để mẹ lo lắng. Mẹ Trịnh rất hiểu con gái, bà hoài nghi "Có tâm sự gì phải không?"
"Hì hì" Trịnh Thành Tâm cười khẽ, đúng là chị không thể qua được mắt bà nga "Mấy chuyện linh tinh thôi hà."
"Có chuyện gì kể mẹ nghe xem?" Người phụ nữ quyền lực lên tiếng, Trịnh Thành Tâm đơn nhiên không thể nhắc Phương Hoa hay Phương gia trước mẹ Dung được. Chị cười khổ, bịa ngay một chiếc cớ vô cùng hợp lí "Do con trai cưng của mẹ cứ bắt con lấy chồng."
"Lại chẳng thế" Riêng việc này bà Trịnh cũng không thể tán thành cho Trịnh Thành Tâm "Có còn trẻ con gì nữa đâu mà còn chưa chịu lấy chồng, định không cho mẹ bồng cháu ngoại thật sao?"
"Haha" Chị Trịnh bật cười, trong bụng cười khổ, cháu nội thì mẹ Dung có rồi nga, chỉ tiếc là không gặp mặt. Mắt đẹp hạ xuống, chị hướng nhìn mẹ Dung, đứa con gái muốn xin một ý kiến từ mẹ mình "Con kể mẹ một câu chuyện nha."
Bà Trịnh gật đầu, Trịnh Thành Tâm biên đạo ra một câu chuyện hoa quả.
"Cam và quýt là hai chị em, quả cam kết nạp quả chanh làm em nuôi, quýt và chanh cũng rất thân thiết. Nhưng một hôm quả chanh lại vô tình xô ngã quả quýt bị thương, thế mẹ có ghét quả chanh không?"
"Sao lại ghét?" Mẹ Trịnh ngạc nhiên, đưa ra ý kiến "Quả chanh vô tình không phải cố ý mà, cho nên không gì phải ghét."
Trịnh Thành Tâm mím môi, mắt nhìn mẹ Dung một cách chân thành.
"Hơn nữa, quả cam đã xem chanh là em mình thì sẽ không ghét được đâu vì quả cam thương chanh lắm mới kết nạp đúng không?"
Một lí lẽ dễ hiểu của mẹ Dung, chị Trịnh bật cười ôn nhu, nụ cười như tìm được chân lý.
"Phải rồi, cam thương chanh lắm."