Phương Hoa ngồi trong phòng tắm, hoạt động của que thử cần khoảng năm phút sau khi thử nghiệm nước tiểu. Ngồi chờ đợi tim cô cứ đập liên hồi, trán bắt đầu tiết ra mồ hôi. Có lẽ vì lo lắng hay vì ngồi lâu trong phòng tắm quá nóng, căng thẳng khiến môi cô trở nên khô khốc, Phương Hoa bậm môi, liên tục nuốt nước bọt.
Tầm mười phút trôi qua, trên que thử vẫn như in một vạch, Phương Hoa liền thở phào, lau đi mồ hôi trên trán. Lấy lại vẻ mặt bình tĩnh bước ra khỏi phòng tắm, vô cùng bình thản đem chiếc que đi đến trước mặt anh giơ ra.
Trịnh Thành Dương thâu tóm mọi chuyển biến trên gương mặt Phương Hoa, nhìn có vẻ như rất bình tĩnh nhưng thực chất cô đang rất vui đi. Trịnh Thành Dương nhận lấy chiếc que thử, Phương Hoa đã hoàn tất công việc "Em về phòng đây."
Cô nâng bước đi ra cửa, Trịnh Thành Dương vội đứng dậy bước đi theo Phương Hoa. Tay chạm chốt cửa mở ra, cánh cửa hé ra khoảng không tầm một gang tay, bàn tay Trịnh Thành Dương đặt lên cánh cửa đẩy lại.
Lạch cạch.
Cánh cửa vừa mở lại bị đóng, Trịnh Thành Dương ngay phía sau lưng Phương Hoa. Gần như lưng Phương Hoa chạm vào lòng ngực Trịnh Thành Dương, Phương Hoa nhanh chóng xoay người, áp lưng vào cánh cửa. Gần như hoà mình vào cánh cửa để né xa anh một chút, môi hồng khẽ nâng "Anh... Còn chuyện gì hả?"
Trịnh Thành Dương cúi đầu, ý muốn hướng đến đôi môi nhỏ mềm kia. Ý đồ hiện rõ, bàn tay chạm vào đùi ngọc chạy lên trên hông, lên ngực mềm. Phương Hoa giữa lấy tay Thành Dương, phía sau là cánh cửa, gần ngay trước mặt là Trịnh Thành Dương, cô bị giam trong vòng tay anh.
Không gian hạn hẹp, Trịnh Thành Dương cứ liên tục áp sát.
"Bây giờ vẫn còn sớm" Cô nhắc nhở, buông ra túi xách rơi trên đất hai tay đặt trước ngực anh vạch ra ranh giới, Trịnh Thành Dương đã sớm lên hứng. Đối với người phụ nữ này có cái gì đó rất thu hút, mê hoặc anh, từ khi nào Trịnh Thành Dương trở nên mất kiêng nhẫn như thế, rất dễ bị người này gây hấn nổi hứng.
Sớm hay tối muộn đều chẳng còn quan trọng, anh chỉ biết rằng anh muốn cô. Trịnh Thành Dương cúi người, áp Phương Hoa lên cánh cửa, chiêu trò mèo vờn chuột lại bắt đầu, Phương Hoa chẳng thể rời khỏi căn phòng đó.
Tối muộn, chị Trịnh buồn bã ngồi giữa giường lớn, trong tâm trí đầy những muộn phiền. Một sự thất vọng đè nặng trong tâm chị, chị đã nghĩ Phương Hoa hoàn toàn không có lỗi trong chuyện này. Bỗng nhiên em ấy lại nói như vậy, nhất thời chị không chấp nhận được.
Căn phòng trống vắng chỉ có âm thanh thở dài, yên tĩnh một cách vô tình nhấn chìm chị thật lâu. Chuông điện thoại reo lên, kéo chị trở về thực tại, đêm khuya thế này chỉ có một người điện chị. Ngón tay lướt trên màn hình, Trịnh Thành Tâm điều chỉnh lại giọng nói bình thản "Em nghe đây."
Chị Trịnh đã điều chỉnh giọng nói trở về trạng thái bình thường nhất, nhưng để qua mặt một bác sĩ chuyên ngành tâm lý như An Gia Hiếu là đều không dễ. Vừa nghe thấy giọng cô, An Gia Hiếu đã có thể nhận ra không ổn "Có chuyện gì, trông em không được tốt đấy."
Anh đâu có nhìn thấy vẻ mặt chị lúc này, Trịnh Thành Tâm bao che "Có gì đâu."
"Em không qua mặt được anh đâu nga" An Gia Hiểu cười khẽ, anh và chị đã quen biết nhau bao nhiêu lâu rồi. Từ khi mẹ chị chuyển đến viện tâm thần ngoại thành A để anh chăm sóc mười năm trước, đã quá đủ để anh hiểu chị. Có thể nói anh còn rành chị hơn là chính bản thân chị, Trịnh Thành Tâm mím môi, mắt đẹp long lanh giọt sương.
Nâng cổ tay lau đi khoé mi ướt "Anh thì biết cái gì?"
"Không biết mới hỏi em đây?" Qua điện thoại giọng nói anh vô cùng ôn nhu, dịu dàng an ủi tâm hồn chị "Có chuyện gì nào?"
"Phương Hoa nói với em" Chị Trịnh nhỏ giọng "Là do em ấy nhốt Thành Ý lại, cho nên con bé mới bị hại, trước giờ em luôn nghĩ Phương Hoa không có lỗi gì ở chuyện này."
Chị Trịnh ngừng động, thất vọng thốt lên "Đột nhiên em ấy nói như vậy, em không tiếp nhận được."
"Em đối tốt với em ấy là vì nghĩ em ấy vô tội sao?" An Gia Hiếu khẽ hỏi, có thể nghe thấy hơi thở anh phà vào điện thoại. Trịnh Thành Tâm lại chùi nước mắt "Ừm..."
Giọng chị khẽ run vì nước mắt, hơi thở cũng nặng trĩu đi, qua điện thoại An Gia Hiếu cười khẽ "Như thế thì có gì to tát chứ?"
Không to tát? Trịnh Thành Tâm bĩu môi "Phải rồi, có phải chuyện của anh đâu mà to tát."
"Haha" An Gia Hiếu bật cười, Trịnh Thành Tâm đang buồn như thế anh lại cười nga, chị Trịnh trừng lên mắt long lanh dỗi "Em tắt đây."
"Đừng tắt" An Gia Hiếu ngăn chặn nhanh, lấy lại nghiêm túc "Ý anh là em không cần gì phải lo lắng cả."
"Sao cơ?" Trịnh Thành Tâm không hiểu rõ ý của anh, An Gia Hiếu ôn nhu tư vấn, giải quyết vấn đề tâm lý là sở trường của anh.
"Vốn dĩ trước đây em cũng nghĩ rằng Phương Hoa có lỗi, sau đó em đã bỏ qua, em đã tha thứ" An Gia Hiếu khẽ cười, chị có thể hình dung ra gương mặt với nụ cười dịu dàng của anh ấy "Em vốn đã bỏ qua tất cả, bây giờ còn lo lắng điều gì chứ?"
"Em trước đây không có nghĩ em ấy hại Thành Ý" Chị Trịnh đáp nhanh, An Gia Hiếu nhẹ giọng "Em vẫn nghĩ em ấy đáng bị Thành Dương nhốt lại, đáng bị em trai của em hành hạ đến ma gặp ma chê, quỷ thấy quỷ sầu. Nhưng sau đó, em đã bỏ qua hết tất cả không phải đi? Còn tìm cách giúp Phương Hoa rời đi."
"Nhưng..." Chị Trịnh mím môi, đi đẹp cụp xuống "Em không biết nên làm thế nào cả."
"Ngày nào còn đứng trước mặt anh bảo sẽ không thèm truy cứu chuyện cũ, phải tìm cho ra cách giúp cho Thành Dương cũng thoát khỏi cái bóng của quá khứ. Dũng khí khi ấy của em đi đâu rồi?"
Chị Trịnh cúi đầu, trầm lặng không nói, chỉ có nước mắt lấp lánh chạy trên gò má chị, mũi chị có chút nghẹt nghẹt đi.
"Nhìn xem em cố gắng giúp Phương Hoa rời đi, cố gắng giúp đỡ em ấy như thế, còn nghĩ đến cả chuyện gáng ghép em ấy cho em trai. Em vốn chẳng thù hận gì Phương Hoa nữa, ngược lại em còn rất thương em ấy, không phải sao?"
Giọng anh nhẹ nhàng xoa dịu tâm hồn tê tái của chị, một liều thuốc giảm đau hoàn mỹ, Trịnh Thành Tâm chỉ có thể giơ tay chịu trói, người đàn ông này thật sự hiểu chị hơn cả chính bản thân chị, tuy nhiên chị sẽ chẳng thừa nhận đâu "Anh nói như hiểu em lắm ấy."
"Dư sức nha, nghĩ xem anh theo đuổi em bao lâu rồi?" An Gia Hiếu lái xe sang chủ đề tình cảm, chị Trịnh không kịp phanh nga.
Bác sĩ An luôn luôn nhắc nhở chị mấy câu như thế, anh theo đuổi chị bao lâu rồi? Chúng ta quen nhau bao lâu rồi? Anh thương chị đã bao lâu rồi?
Anh cũng lớn tuổi, năm nay cũng 38 xuân xanh, nếu chị cứ chậm chạp mãi như thế thật lãng phí tuổi đời của anh. Nhưng chị lại chẳng thể an tâm về Trịnh Thành Dương, không nỡ để anh chờ đợi thêm, khoé môi nâng lên nụ cười "Anh đợi em thêm một năm nữa được không?"
Nghe thấy chị nói thế, bác sỹ An mừng còn không kịp, anh xém chút nữa bật cười, kìm hãm lại nụ cười mừng rỡ bằng giọng nói thâm tình "Đã đợi gần ấy năm, thêm một năm nữa có là gì?"
Chị Trịnh cúi đầu, thẹn thùng nở môi cười "Cảm ơn nha, bác sĩ An thật tốt."
"Không phải thật tốt, mà là tốt nhất" Đầu dây hoá trẻ con không đồng tình, chị Trịnh buồn cười, nâng tay quẹt quẹt lỗ mũi. Chuyện buồn đều tan biến đi hết, chị khẽ "Vâng, anh là nhất."
Ở Trần gia về đêm, vẫn là Lâm Khả My và căn phòng trống lạnh, Trần Nghĩa chẳng thèm trở về nhà. Lâu lâu anh có ghé về nhà một chút lại rời đi, anh hoàn toàn biến Trần thị thành nhà, ăn ngủ ở công ty.
Lâm Khả My thẫn thờ đứng bên cạnh của sổ, nhìn ra bầu trời đêm đầy sao sáng rực, phía xa là thành phố về đêm với ánh đèn rạng rỡ. Càng lúc càng thấy cô đơn, bàn tay ôm bã vai xoa xoa, tự mình xoa dịu tâm hồn. Anh không thông cảm cho cô, anh chỉ cảm thông cho Phương Hoa, còn cô thì không...
Trong khi cô mới là vợ anh, Lâm Khả My thở dài, điện thoại trên tủ nhỏ cạnh giường phát ra âm báo tin nhắn. Lâm Khả My xoay người đi đến cầm lấy chiếc điện thoại, ngồi xuống giường mở ra tin nhắn.
Đến từ anh Dương, bên trong có những bức anh chụp màn hình tin nhắn, nhìn sơ qua là của Trần Nghĩa và Phương Hoa. Anh Dương còn kèm theo một tin nhắn "Giữ chồng em lại đi."
Đầu ngón tay Lâm Khả My hiện lên run run chạm vào những bức ảnh cap màn hình hội thoại kia, toàn là những dòng tin anh hỏi thăm Phương Hoa, trò chuyện cả những chuyện trong công ty với Phương Hoa, còn quan tâm hỏi Phương Hoa đủ thứ.
Trong khi, từ ngày anh rời đi, một tin nhắn hỏi han cô cũng chẳng có.