Như Dải Ngân Hà Ôm Lấy Vì Sao

Chương 28: Thú nhận với lòng (Bảo Anh's POV)




Tôi đã từng rất ghét Dương Anh. Cho nên con bé ngày nào cũng là trung tâm cho những trò đùa của tôi. Tôi thích thú mỗi khi thấy nó bối rối, khó chịu. Lúc đó, tôi nghĩ rằng mình sẽ ghét nó mãi, ghét đến mức không bao giờ cho nó cơ hội nào để thay đổi suy nghĩ của tôi. Tôi đã thề, trong lòng mình, rằng Dương Anh sẽ luôn là "đối thủ," là người mà tôi chẳng bao giờ nhượng bộ.

Thế nhưng, dạo gần đây, tôi cảm thấy có điều gì đó khác lạ. Những trò trêu chọc quen thuộc vẫn còn, nhưng không còn đọng lại chút ác ý nào. Những lời châm biếm ngày trước giờ chỉ còn là cái cớ để tôi có thể gần Dương Anh hơn. Tôi bắt đầu để ý những cử chỉ nhỏ nhặt của nó, thấy lòng mình rối ren khi nó lúng túng vì một câu đùa quá mức của tôi. Cảm giác hả hê, vui vẻ trước kia dần tan biến mất, thay vào đó là một thứ cảm xúc lạ lẫm, một loại cảm xúc kì lạ mỗi khi tôi ở bên cạnh nó.

Dương Anh vẫn là Dương Anh, bướng bỉnh, cứng đầu, đôi khi ngốc nghếch đến buồn cười. Nhưng thay vì ghét bỏ, tôi nhận ra mình dần muốn bảo vệ, muốn quan tâm nó. Có lúc, tôi nhìn nó chăm chú làm bài, nét mặt tập trung, đôi mắt to tròn khi đọc từng dòng đề bài, tôi chợt nhận ra, trái tim mình đã trượt khỏi lời thề ngày trước.

Có lẽ, tôi đã thích Dương Anh từ lúc nào không hay. Thích cái cách nó lườm tôi mỗi khi bị trêu quá đà, thích cả cách nó nhăn mặt mỗi khi cố gắng tỏ ra mạnh mẽ. Cảm giác này nhẹ nhàng, như những cơn gió mùa đông phảng phất nhưng lại âm thầm lan tỏa trong lòng. Tôi không còn muốn làm tổn thương nó nữa, mà ngược lại, chỉ muốn tìm cớ để được ở gần nó thêm chút, dù chỉ là để trêu một câu, hay đơn giản là thấy nó cười.

Tôi tự hỏi, từ khi nào mình đã từ bỏ sự ghét bỏ để rồi trái tim mình lỡ nhịp trước Dương Anh? Có lẽ, sự thay đổi không đến từ một khoảnh khắc cụ thể, mà bắt đầu từ những ngày chúng tôi là "bạn cùng bàn", từ những lần nhìn thấy nó không hề giống như những gì tôi từng nghĩ. Và rồi, bất giác, tôi nhận ra... mình đã thật sự thích Dương Anh, thích đến mức chẳng còn muốn giấu giếm nữa.

Tôi biết rõ, bản thân mình chẳng thể chiến thắng nổi chính mình. Có những điều mà tôi cứ tưởng sẽ giữ kín mãi, nhưng càng ngày, tôi càng cảm thấy khó lòng giấu giếm. Tôi muốn nói với Dương Anh, muốn con bé biết được những gì tôi đang nghĩ, nhưng khó quá.

Thật ra, tôi đã dùng hành động thay cho lời nói từ lâu rồi. Chỉ là, Dương Anh ngốc nghếch đến nỗi không nhận ra mà thôi. Tôi cứ tưởng việc mình thay đổi tính cách nhanh, từ một kẻ luôn bày trò trêu chọc, giờ lại trở nên dịu dàng hơn, nó phải là người nhận ra đầu tiên chứ. Nhưng không, cả lớp tôi đã nhìn thấy sự khác lạ trong cách tôi đối xử với Dương Anh, vậy mà con bé vẫn cứ coi tôi như một kẻ thù không đội trời chung.

Nhưng tôi không trách Dương Anh. Làm sao có thể trách một người vừa đáng yêu, vừa ngây thơ như vậy được? Dương Anh, lúc nào cũng trẻ con, quậy phá, luôn bướng bỉnh mà không hề nhận ra những thay đổi xung quanh. Một em bé đáng yêu như thế, làm sao có thể dễ dàng nhận ra những điều phức tạp mà tôi làm? Ngược lại, tôi lại trách chính bản thân mình. Trước đây, tôi đã quá vô tâm, đã đùa giỡn, trêu chọc con bé quá nhiều. Đến bây giờ, khi cảm xúc của mình thay đổi, tôi lại bị cái tôi quá lớn ngăn cản, không dám thẳng thắn đối diện với nó, như một quả báo.

Tôi cũng không rõ mình đã bắt đầu có tình cảm với Dương Anh từ khi nào. Có lẽ là từ những lần cùng nhau ôn bài, hay từ lúc cả lớp ghép đôi trêu chọc, thậm chí là từ lần chúng tôi vô tình chạm môi. Chỉ biết rằng, tôi không ghét những điều đó, chẳng hề cảm thấy phiền hay phản kháng gì. Ngược lại, tôi có chút mong chờ, chút vui vẻ, và rồi dần dần... tôi biết mình đã thực sự thích Dương Anh.

Ban đầu, tôi còn tưởng Dương Anh cũng sẽ thích mình như bao cô gái khác. Tôi đã quá tự tin vào bản thân, rằng cái cách tôi quan tâm đến Dương Anh sẽ sớm khiến con bé rung động. Nhưng rồi tôi nhận ra, Dương Anh không giống họ, không giống bất kỳ ai. Con bé khác biệt. Dương Anh hiểu tôi, thậm chí có những lúc còn thấu hiểu hơn cả bố mẹ tôi, nhưng lại không hề nhận ra tình cảm mà tôi dành cho con bé. Và rồi, thay vì đáp lại, Dương Anh chỉ "ghét cay ghét đắng" tôi. Sự vô tư đó, sự dễ thương vô tình ấy đã làm tôi khổ sở.

Lý do tôi không nói thẳng với Dương Anh? Bởi vì hôm nay, tôi đã có câu trả lời rõ ràng hơn bao giờ hết. Dương Anh ghét việc bị ghép đôi với tôi. Dù chỉ là trò đùa của đám bạn, nhưng trong ánh mắt và lời nói của Dương Anh, tôi nhận ra một sự khó chịu rõ ràng. Chính điều đó đã khiến tôi quyết định dừng lại. Tôi nghĩ mình không nên làm phiền Dương Anh nữa. Con bé đã chịu đựng sự trêu ghẹo từ tôi quá nhiều rồi.

Chúng tôi nói chuyện, cùng nhau học, đôi lúc còn chia sẻ những thứ mà chỉ những người thân thiết nhất mới hiểu được. Thậm chí, còn có cả một nụ hôn vô tình. Những điều đó nghe thì giống như một cặp đôi thực sự, nhưng giữa chúng tôi, tất cả chỉ là những tình huống "vô ý" và "bất đắc dĩ". Vậy mà giờ đây, hậu quả lại lớn hơn tôi tưởng.

"Hậu quả lớn nhất là tôi thích em, nhưng em thì không."

Nghe có vẻ đau, người đau nhất chính là tôi. Ai nhìn vào cũng nghĩ chúng tôi như một cặp đang yêu, chỉ thiếu mỗi lời tỏ tình chính thức. Thế nhưng, cái khoảng cách giữa "giống như yêu" và "thực sự yêu" lại lớn hơn tôi tưởng, lớn đến mức làm tôi cũng có ngày nhận ra thích một người khó khăn thế nào.

Lý do tôi muốn dừng ván cược giữa tôi và Dương Anh không phải vì sợ thua, mà vì tôi biết chắc rằng nếu tôi đưa ra yêu cầu tỏ tình với Dương Anh, câu trả lời sẽ là "không". Thậm chí, ngay cả khi tôi chỉ muốn thử, tôi vẫn biết mình sẽ thất bại.

Tôi nắm chắc mình có thể thắng trong ván cược, nhưng thua cuộc trong việc tỏ tình. Đó là điều tôi chắc chắn.Việc tôi thích Dương Anh quá rõ ràng, nhưng việc con bé chấp nhận nó thì lại không hề chắc chắn chút nào. Thế nên, liệu có đáng không khi cứ tiếp tục nuôi hy vọng chỉ để nhận lại sự từ chối?

Hay là tôi từ bỏ? Dù thế nào đi nữa, tôi cũng không phải mẫu người mà Dương Anh thích. Cố gắng chứng minh điều ngược lại liệu có ích gì, khi ngay từ đầu, tôi đã biết rõ câu trả lời?

Đang suy nghĩ miên man trên giường, tiếng điện thoại vang lên kéo tôi ra khỏi mớ bòng bong trong đầu. Confession trường vừa có bài đăng mới. Tôi nhấc điện thoại lên xem, mắt lướt qua màn hình.

[Tớ thích bé này, nhưng không biết tên bé, các siêu bàn phím giúp tớ xin info, tớ sẽ tán ẻm.]

Kèm ảnh của Dương Anh

Bài đăng được ký tên bởi một nick Đinh Vũ Hoàng Tùng.

Tôi nhăn mặt, cảm giác khó chịu cuộn lên trong lồng ngực. Xem ra, ý nghĩ từ bỏ vừa lóe lên trong đầu tôi đã bị dập tắt ngay lập tức. Quá sớm để từ bỏ, phải không?