Như Dải Ngân Hà Ôm Lấy Vì Sao

Chương 27: Ngừng việc thích




Trong bữa cơm gia đình, bữa nay lại xuất hiện một vị khách không mời mà đến, Bảo Anh. Nó ngồi giữa bàn, ăn uống thoải mái như thể là người nhà, còn tôi thì vừa nhai cơm vừa khó chịu vì mọi sự chú ý đổ dồn vào nó.

"Bảo Anh, năm nay lại đi thi học sinh giỏi toán à?" Mẹ tôi hỏi, giọng đầy tự hào như thể đó là con trai bà.

"Chắc vậy cô ạ. Năm nào các cô cũng chọn cháu đi thi. Nếu không phải cháu thì còn ai vào đây nữa?" Bảo Anh đáp, giọng tỉnh bơ, tự tin vô đối.

Tôi nghe mà không khỏi bực bội, môi bĩu ra đầy khinh thường. Trong đầu tôi thầm nghĩ "Thật là lố bịch". Tôi quyết định chú tâm vào đĩa cơm, quyết tâm lờ đi đĩa thịt bò xào, món nó làm hôm nay. Nhưng đúng lúc ấy, một chiếc đũa khẽ xoay ngược, gắp một miếng thịt đặt vào bát tôi.

Ngẩng đầu lên, là Bảo Anh. Nó nhếch môi, đôi mắt long lanh như đọc được suy nghĩ của tôi. "Mày có thể dỗi tao, nhưng không được phép dỗi đồ ăn tao làm. Tao biết mày sẽ không cưỡng lại được độ ngon đâu." nó cười khẽ, còn chớp mắt tinh nghịch.

"Bảo Anh nói đúng đấy Dương Anh, đừng bướng nữa." anh Nam vừa cười vừa gật đầu, như thể cổ vũ đồng bọn.

Cả nhà tôi phá lên cười, còn tôi thì cảm thấy mặt mình nóng bừng, chỉ muốn độn thổ. Đúng lúc ấy, tiếng bước chân ngoài cổng vang lên. Bố tôi về. Ông vừa cởi giày vừa cười lớn: "Ai chà, Dương Anh dẫn bạn trai ra mắt nhà mình sớm ghê nhỉ. Bố duyệt rồi đấy."

Miếng cơm chưa kịp nuốt xuống làm tôi sặc phun ra. Tôi vội vàng thanh minh: "Bố ơi, người dưng nước lã thôi, cùng lắm là bạn với Piu nhà mình."

Ngay khi vừa nói xong, một cốc nước đã xuất hiện trước mặt tôi, cứ như là có phép màu. Tôi cầm lên uống vài ngụm, quay sang hỏi: "Anh Nam lấy nước cho em à?"

"Bảo Anh đấy." anh Nam thản nhiên đáp.

Tôi nhíu mày, quay sang hỏi lại đầy nghi hoặc: "Tao có nhờ mày lấy à?"

Bảo Anh nhìn tôi, giọng đầy đắc chí: "Không cần nói, hành động của mày nói lên tất cả rồi." Vừa nói, nó vừa nháy mắt một cái, khiến cả nhà lại đồng thanh ồ lên.

Mẹ tôi cười tươi, liếc sang bố, tay khẽ huých nhẹ: "Anh xem, giống bọn mình hồi trước không?"

Bố chỉ cười, còn tôi thì muốn độn thổ ngay lập tức.

Sau bữa cơm "mất mặt" của tôi, trái ngược hoàn toàn với sự "tỏa sáng" của Bảo Anh, tôi chán nản đứng giữa bồn rửa bát, vừa làm việc vừa lẩm bẩm than phiền với mẹ. Từ phòng khách, tiếng nói chuyện rôm rả của bố, anh Nam và Bảo Anh vọng vào.

"Các cháu sắp thi giữa học kỳ rồi, bác nhờ cháu kèm Dương Anh môn Toán nhé. Điểm nó hơi đuối." giọng bố tôi đầy thân thiện, niềm nở.

"Dạ, bác yên tâm, điểm Dương Anh sẽ cải thiện nhiều bác ạ. Cháu cũng giúp bạn ấy nhiều rồi, nhưng mà cháu thấy hình như Dương Anh chẳng có ý gì đền đáp cháu cả." Bảo Anh vừa nói vừa khẽ nhún vai, giả vờ như tủi thân lắm.

Anh Nam nhanh nhảu thêm vào: "Anh nói này, Dương Anh đợi đỗ cấp 3 rồi trả công bằng việc lấy em làm chồng đấy." Câu nói của anh làm cả ba người cười phá lên, tiếng cười vang khắp nhà, càng làm tôi thêm phần bực bội.

Mẹ tôi đứng cạnh, bật cười mỉm, rồi nhẹ nhàng thì thầm: "Mẹ thấy Bảo Anh hình như thích con thật đấy."

Tôi lắc đầu thở dài: "Mẹ biết rồi mà. Từ trước đến giờ con với nó như chó với mèo, đừng nói chuyện thích hay không thích gì ở đây, mẹ ơi. Nó toàn lấy con ra làm trò cười thôi."

Mẹ tôi mỉm cười, ánh mắt bà đầy thấu hiểu: "Mẹ nhìn không sai đâu. Nghe nó nói vậy thôi, nhưng nhìn kỹ những việc nó làm, con sẽ thấy rõ. Nó luôn quan tâm con theo cách riêng của nó. Cứ tin mẹ đi, rồi dần dần con sẽ nhận ra."

Mẹ tháo găng tay sau khi rửa xong, đôi mắt ấm áp nhìn tôi, khiến tôi cũng phải tạm dừng suy nghĩ bực bội. Bất giác, tôi quay đầu nhìn về phía Bảo Anh, bắt đầu có chút gì đó thay đổi trong lòng.

Lúc về, Bảo Anh không quên dặn tôi: "Ôn kỹ bài nhé. Đề cương tao gửi rồi, nhớ làm cẩn thận để mai làm bài tốt."

Không hiểu sao, lần này tôi không cãi lại mà chỉ gật đầu. Nhìn kỹ thì, ngoài cái thói hay châm chọc ra, Bảo Anh nghiêm túc trong chuyện học hành và... thực sự cũng khá ổn đấy chứ.

Trong đầu tôi bỗng có một suy nghĩ thoáng qua: "Có khi nào mẹ đúng thật không?" Bảo Anh vừa tinh tế, vừa thông minh, lại còn... chính là gu của không ít cô gái. Nhưng mà, mình không thể nào... phải không?

Tôi đã hoàn thành toàn bộ đề cương ôn Toán, ôn tập nghiêm túc hơn bao giờ hết. Không phải chỉ vì muốn đạt điểm cao mà còn vì ván cược ngầm giữa tôi và Bảo Anh, một ván cược mà tôi quyết tâm phải giành phần thắng.

Sáng hôm sau, trước phòng thi cả hai chúng tôi không quên dặn dò nhau, chuẩn bị tâm thế sẵn sàng. Phòng thi được sắp xếp mỗi học sinh ngồi một bàn riêng, vì thế chuyện gian lận là bất khả thi. Chẳng còn cách nào khác ngoài dựa vào thực lực.

Khi giáo viên phát đề, tôi hít một hơi sâu, bắt đầu làm bài. Lạ kỳ thay, lần này tôi không cảm thấy quá căng thẳng. Mọi câu hỏi dường như đã quen thuộc, từng phép tính và công thức đều rõ ràng trong đầu. Tôi cứ thế điền vào, không chút lúng túng, trong lòng thầm cảm ơn Bảo Anh đã giúp tôi ôn luyện. Nhưng đồng thời, tôi cũng coi nó là đối thủ, một đối thủ đáng gờm mà tôi không thể xem thường.

Vì thi cùng phòng, tôi có thể thấy rõ tốc độ làm bài của Bảo Anh. Nó làm nhanh như gió, chẳng hổ danh học sinh giỏi Toán. Còn tôi, dù chậm hơn nhưng vẫn tự tin hoàn thành bài trước khi hết giờ. Khi cả hai xong, chúng tôi trao đổi ánh mắt, miệng khẽ cười tủm tỉm. Dù không nói nhưng cả hai đều hiểu ý: Ổn cả.

Môn Văn đến, lần này tôi tự tin hơn hẳn. Văn là sở trường của tôi, không cần phải lo lắng quá nhiều. Bảo Anh thì có vẻ bối rối hơn, nhưng cũng không đến nỗi. Tôi làm chậm rãi, cẩn thận để bài viết dài hơn và chất lượng hơn. Khi tôi còn mải miết viết, Bảo Anh đã xong từ bao giờ, ngồi chống cằm nhìn tôi. Tôi nheo mắt hỏi thầm "Làm được không?" Nó chỉ nhún vai đáp lại "Ổn." Nhìn vẻ tự tin của nó, tôi đoán bài làm cũng không tệ lắm.

Môn thi cuối bắt đầu vào buổi chiều, cả hai chúng tôi hoàn thành nốt môn Tiếng Anh. Khi giáo viên tuyên bố hết giờ, tôi nhẹ nhõm bước ra khỏi phòng thi, cảm giác áp lực như được giải tỏa. Bảo Anh đi cạnh tôi, chúng tôi nhìn nhau và cùng thở phào nhẹ nhõm. Không khí giữa chúng tôi lúc này không còn sự căng thẳng của đối thủ nữa, mà giống như những người bạn vừa cùng nhau vượt qua một thử thách lớn.

Chiều nắng vàng nhẹ, lòng tôi bỗng cảm thấy vui vẻ hơn bao giờ hết, và trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra có lẽ ván cược này, dù thắng hay thua, cũng đã mang lại cho tôi nhiều điều hơn cả một kết quả thi.

Ra tới cổng trường, không khí náo nhiệt hẳn lên khi từng nhóm học sinh rối rít trao đổi về đề thi vừa xong. Nhóm của Gia Khiêm, Tuấn Anh, và Thu Trà đã đứng đó, trò chuyện rôm rả. Tôi với Bảo Anh vừa bước tới, chưa kịp nói gì thì Gia Khiêm đã hồ hởi:

"Ê, chúng mày làm bài sao rồi, ổn không?"

Tuấn Anh nhanh miệng trêu chọc: "Bề nổi thì ổn, còn lại chắc chìm nghỉm hết. Tao đoán chắc tổng được 10 điểm... nhưng là 10 điểm chia cho ba môn." Cả đám phá lên cười.

Tôi nhìn sang Gia Khiêm và Thu Trà, cả hai là cán sự lớp, học lực chẳng phải dạng vừa. Tôi biết chẳng cần hỏi, điểm của chúng nó chắc chắn sẽ cao.

"Tao với Bảo Anh thi chung phòng, làm bài cũng ổn cả." tôi đáp, vừa nói vừa liếc mắt về phía Bảo Anh.

Thu Trà mỉm cười, nhẹ nhàng vẫy tay chào: "Ổn thỏa rồi thì về nghỉ ngơi thôi. Mai nhận điểm, up story ăn mừng." Nói xong, nó quay người đi trước, vẻ mặt cũng có chút mệt mỏi sau kỳ thi căng thẳng.

Gia Khiêm nhìn Bảo Anh, rồi bất ngờ bật cười, vỗ vai nó: "Thôi tao về với Trà nha, hai vợ chồng mày cũng đưa nhau về đi cho đỡ mệt."

Cả tôi và Bảo Anh đồng loạt mở to mắt, sững sờ. Vợ chồng? Cái gì cơ? Từ bao giờ tôi có chồng mà chính tôi cũng không hay biết? Bảo Anh nhún vai nhìn sang Tuấn Anh, còn cậu kia ngơ ngác, nhanh chóng nhập cuộc: "Ờ... ừm... tao về trước nhé. Bảo Anh đưa vợ về cẩn thận nha, con trai."

Tôi ớ người, trong lòng hậm hực. Mặt nóng bừng, chân giậm mạnh xuống đất, tôi quay lưng chạy vào nhà xe, tránh để mọi người thấy mình đang đỏ mặt. Nhưng chưa kịp bước xa thì Bảo Anh nhanh như cắt, kéo chiếc ba lô của tôi lại. Cảm giác như bị ai đó "bắt giữ." tôi phải dừng lại, quay lên nhìn nó. Bất ngờ thay, Bảo Anh cười, một nụ cười nửa tinh nghịch, nửa như châm chọc, nhưng... cũng có chút kìm nén.

"Nếu Dương Anh không thích thì tao không làm nữa." giọng nó dịu dàng hơn mọi khi, không còn vẻ trêu chọc thường ngày.

Tôi mở to mắt, tim đập mạnh, như không tin vào tai mình. Bảo Anh vẫn nắm chặt chiếc ba lô, ánh mắt dõi theo tôi, khiến tôi bất giác ngượng ngùng. Chẳng lẽ... ý nó là...?

"Không... thích gì cơ?" Tôi hỏi lại, giọng lắp bắp, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh nhưng tim thì như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Nó khẽ cúi đầu, đôi mắt lóe lên nét trêu chọc quen thuộc, nhưng lần này nhiều điểm khác biệt khác biệt, dịu dàng, nghiêm túc đến kỳ lạ, rồi buông lời: "Không thích làm bạn gái Bảo Anh."

Cả người tôi như bị đóng băng trong vài giây, trái tim nhảy loạn trong lồng ngực. Câu nói ấy vang lên trong đầu tôi không ngừng, khiến tôi chẳng biết phải phản ứng ra sao. Đôi mắt Bảo Anh vẫn nhìn sâu vào tôi, chờ đợi một câu trả lời. Thế nhưng, tôi chỉ biết đứng im, môi khẽ mím lại, nhưng trong lòng... không thể phủ nhận có một điều gì đó rất ngọt ngào vừa len lỏi vào trái tim mình.

Hình như... tôi không ghét cảm giác lắm.

"Tao... không thích, thật sự không thích." Tôi vừa nói vừa vùng vẫy trong bàn tay Bảo Anh đang nắm lấy chiếc cặp của mình, nhưng không thể ngăn bản thân lén liếc nhìn phản ứng của nó. Sao tự dưng, trong lòng tôi lại có chút hối hận khi thốt ra những lời đó?

Tôi tưởng Bảo Anh sẽ giữ chặt cặp tôi lâu hơn để trêu đùa như mọi khi, nhưng bất ngờ thay, nó nhẹ nhàng nới lỏng tay ra, từng ngón tay khẽ rút ra khỏi quai cặp. Không nói gì thêm, Bảo Anh đưa tay lên sờ sờ cổ, hơi cúi nhẹ, hờ hững bước đi chầm chậm. Không hề có chút gì tỏ ra buồn bã hay giận dỗi, nhưng điều đó lại khiến tôi càng rối bời. Nó vẫn bình thản như thế, nhưng tôi chẳng hiểu được bên trong nó đang nghĩ gì. Bảo Anh bây giờ trở nên khó nắm bắt hơn cả những bài toán mà nó giỏi giang đến thế. Một ngôi sao bí ẩn, tôi nghĩ thầm, lòng đầy mâu thuẫn.

Hay là... Bảo Anh thích mình thật? Ý nghĩ đó hiện ra, khiến tôi chững lại. Nhưng rồi tôi tự vặn mình, không đúng, mình không thích nó, thế mà sao mình lại bận tâm như thế này? Hoặc có khi... tôi đang tự đa tình?

Tôi đứng giữa hàng ngàn câu hỏi không lời giải đáp, càng nghĩ càng rối. Không chịu nổi nữa, tôi đuổi theo Bảo Anh, giọng hạ thấp hỏi: "Mày... dỗi tao à?"

Bảo Anh nhìn tôi một lúc, giọng nó đều đều: "Tao bình thường." Nhưng cái từ "bình thường" ấy nghe sao mà không "bình thường" chút nào. Ánh mắt nó nghiêm túc hơn, xa cách hơn. Giống như lần đầu tiên, nó nhìn tôi chẳng khác gì một người lạ. "Lên xe, tao đèo về." nó nói tiếp, giọng nhẹ nhưng không có chút đùa cợt nào.

Tôi ngồi lên sau lưng Bảo Anh, nhưng cảm giác này sao mà khác lạ. Không có những câu chuyện cười, không có tiếng trêu ghẹo như mọi lần. Chỉ có sự im lặng giữa hai đứa, cùng với tiếng xe đạp điện lăn bánh và tiếng động cơ trên con đường về nhà. Tôi không quen với điều này, Bảo Anh, từ một cậu trai luôn chỉ hiện hữu trên môi nụ cười, bất cứ trong hoàn cảnh nào, hiện giờ lại là người có tâm sự.

Gió nhẹ thoảng qua, hơi lạnh một chút, nhưng không lạnh vì thời tiết mà lạnh vì tâm trạng Bảo Anh lúc này, đây không phải lần đầu Bảo Anh như vậy nhưng lòng tôi bỗng nặng trĩu. Có phải mình vừa làm gì sai? Tôi không chắc, nhưng trái tim tôi... dường như biết rõ câu trả lời hơn tôi tưởng.

"Mày còn nhớ ván cược chứ?" Tôi lên tiếng, dù thừa biết rằng Bảo Anh không thể nào quên được. Nhưng lúc này, tôi chỉ nói để phá tan bầu không khí ngượng ngập giữa chúng tôi, chứ chẳng thật sự mong chờ điều gì.

"Nhớ."

Một từ vỏn vẹn đáp lại, lạnh lùng và nhạt nhẽo đến khó chịu. Cảm giác như nó đang chống đối, không muốn kéo dài câu chuyện với tôi.

Tôi ngập ngừng, cố gắng tìm hiểu thêm: "Nếu mày thắng, mày định ra yêu cầu gì cho tao?"

Bảo Anh dừng lại một chút, rồi buông lời chắc nịch: "Thôi bỏ đi... ván cược này tao thua. Tao biết mày từ chối đề nghị của tao."

Giọng nói của nó cứng rắn, nghiêm nghị đến mức làm tôi lạnh sống lưng. Đề nghị? Trong đầu tôi rối bời. Rốt cuộc là nó muốn đề nghị điều gì? Tôi không hiểu sao mình không thể đáp ứng được, và cái cảm giác bất an cứ lớn dần lên khi nhìn thấy thái độ lạ lùng của Bảo Anh.

"Mày nói thử yêu cầu của mày đi, biết đâu tao có thể làm." tôi cố gắng hỏi thêm, muốn rõ ràng hơn.

Bảo Anh quay đầu lại, khẽ cười nhạt: "Cái này cũng không cần nói ra đâu, thừa thãi lắm."

Nụ cười của nó khiến tim tôi nhói lên, một nỗi buồn mơ hồ lan tỏa. Tại sao lại cười như thế? Trước giờ, Bảo Anh chưa bao giờ như vậy với tôi. Tôi cứ tưởng đó chỉ là những lời trêu đùa, nhưng lần này... có gì đó khác hẳn. Một sự nhạt nhẽo, vô vị, thậm trí khó hiểu nhất mà tôi chưa từng thấy.

Tôi nén lại sự day dứt trong lòng, thở dài: "Vậy thì tao cũng không muốn chơi nữa. Bao giờ mày muốn bắt đầu lại, tao cũng mới chơi lại."

"Ừm." Chỉ một âm tiết khẽ vang lên, nhưng nó nặng nề đến mức khó tin. Chúng tôi tiếp tục đi trong im lặng, không ai nói gì thêm.

Có điều gì đó trong lòng tôi đang tan chảy dần, như thể tôi đã đánh mất một điều quan trọng mà chưa kịp nhận ra. Dù chỉ là một ván cược nhỏ, nhưng thứ tôi đánh mất không phải là trò chơi, mà là một mối liên kết nào đó, sâu xa hơn, giữa tôi và Bảo Anh. Tôi cứ đinh ninh mọi chuyện chỉ là đùa cợt, nhưng cảm giác trống rỗng này lại cho thấy điều ngược lại.

Chính tôi là người trong cuộc, nhưng lại hoàn toàn không hiểu được điều gì đang xảy ra. Mà kỳ lạ thay, tôi cũng không thể tự ngăn mình khỏi những suy nghĩ lạ lẫm, vừa khó chịu, vừa có chút bứt rứt trong lòng.

Tay tôi vẫn nắm chặt vào vạt áo khoác của Bảo Anh. Gió lạnh bắt đầu thổi mạnh hơn, rõ ràng đông đang dần đến. Có lẽ mình cũng nên đền đáp lại Bảo Anh bằng món quà nhỏ mừng đông sang, tôi nghĩ thầm. Dù thế nào, nó cũng đã bỏ công dạy kèm toán cho tôi, dù kết quả ra sao thì không thể phủ nhận những cố gắng của nó.

Khi chúng tôi về đến cổng nhà, tôi vẫn còn đắm chìm trong mớ suy nghĩ rối ren, đến mức không nhận ra mình vẫn đang bám chặt lấy áo của Bảo Anh. Vô thức, tay tôi níu lại một chút, không chịu buông ra.

"Mày lạnh à?" Giọng Bảo Anh bất ngờ vang lên, kéo tôi trở lại thực tại. Câu hỏi của nó phá tan bầu không khí tĩnh lặng, có lẽ nó nghĩ tôi nắm chặt áo nó vì lạnh.

"Không." tôi đáp, cố gắng tỏ vẻ bình thường.

Bảo Anh nhìn tôi thoáng qua, rồi tiếp tục, giọng nó nhẹ nhàng nhưng không còn cái vẻ trêu nhởn nhơ thường ngày. "Gần cuối tháng rồi, trời bắt đầu lạnh đấy. Trong lớp nhiều đứa đang bị cảm cúm, mày nhớ đi giày, mặc áo khoác vào. Đừng ăn kem chanh nữa, cũng đừng gội đầu khuya quá và..."

Tôi sững sờ trước những lời nhắc nhở của nó. Bảo Anh... như thể hiểu rõ mọi thói quen của tôi. Từ những điều nhỏ nhặt nhất, nó luôn để ý, quan tâm, nhưng lại không nói ra. Có vẻ như nó còn muốn nói thêm điều gì đó nữa, nhưng rồi lại khựng lại, ánh mắt lạnh lùng dần che phủ tất cả.

"Thôi, tự lo đi. Tao về đây." Bảo Anh nói ngắn gọn, rồi chuẩn bị quay xe đi.

"Ừm." tôi đáp nhẹ, lòng trào dâng một cảm giác khó tả. Nhìn theo bóng lưng nó dần xa, tôi bỗng nhận ra... Bảo Anh giờ đây chẳng khác gì một đứa trẻ con, muốn giận hờn mà chẳng dám. Có khi nó muốn mắng tôi, nhưng lại sợ tôi sẽ giận. Lúc này, đột nhiên... lại thấy nó cãi cọ với mình như mọi ngày thì tốt hơn.