Như Chưa Từng Kết Thúc

Chương 16: Ám ảnh




Tư Dịch giãn cơ mặt, sắc mặt lạnh tanh, bây giờ giống một kẻ máu lạnh, đầy rẫy nguy hiểm, sẵn sàng huỷ diệt tất cả.

Hắn kiềm chế, nói một lời mà hắn cho là giả dối: “Ba nói muốn tốt cho con, không phải sao?”

Cách Tư Dịch nói, ông rất đồng tình, ông sợ con trai mình sẽ hận ông thật lâu nhưng có lẽ chuyện đó quá lâu rồi, tình ruột thịt sẽ hàn gắn tất cả!

Tư Ngãn Hồng lại ôm đứa con trai đầy máu mủ, đứa con này ông rất coi trọng!

Tư Dịch siết chặt tay đã cố xòe bàn tay đặt lên lưng ông đáp lễ, sau lưng ông hắn lại dùng gương mặt khác hoàn toàn, có thể nói, gương mặt ấy ông ta chưa từng thấy ở con trai, một sự chết chóc…

Tinh tinh…

Tiếng tin nhắn của cô gây sự chú ý của hai người, Tư Ngãn Hồng nhìn không rõ nheo mắt thì thấy bóng dáng người con gái, Tư Dịch nhanh chóng che khuất cô trong thân, nhỏ tiếng: “Em không nghe lời tôi?”

Tư Ngãn Hồng tiến một bước Tư Dịch liền đẩy cô sau lưng, tiến một bước nữa hắn lại lùi một bước.

“Cô gái sau lưng con là bạn gái con à?”, Tư Ngãn Hồng chắc nịch hỏi.

Con trai ông như thế nào mà ông không biết. Chỉ biết vùi đầu vào công việc, cũng chưa từng yêu đương, việc dẫn phụ nữ về nhà là hoàn toàn không. Phải chăng đây đúng là bạn gái hắn?

“Cô ấy…” Tư Dịch chớp mắt, mất bình tĩnh nói: “Ba biết việc nhiều mà, là con gọi cô ấy đến để bàn giao công việc”

Mộ Di Quân như nhìn lầm, nhìn đi nhìn lại cánh tay anh để ra sau như thể bảo vệ cô tránh khỏi nguy hiểm. Cái cô tưởng nhầm ở đây là tay hắn hơi run. Một kẻ nghịch tử như hắn lại có lúc sợ như vậy sao? Rốt cuộc có chuyện gì mà hắn lại sợ như thế?

Tư Ngãn Hồng bỗng bật cười ha hả, con trai ông đúng là chỉ biết công việc, về đến nhà cũng chỉ nghĩ đến công việc!

“Vậy để ta nhìn mặt cô gái tài giỏi mà con tin tưởng giao phó công việc một chút, người giỏi khó gặp mà!”

Tư Dịch bấu chặt bên người cô, Mộ Di Quân nhận ra vấn đề, là ba hắn, người gây ra nỗi sợ cho hắn?

“Bây giờ con còn nhiều việc lắm” Tư Dịch gượng gạo đối đáp, lại quay xuống chỗ Mộ Di Quân thúc giục: “Cô lên lấy tập tài liệu tôi bảo đi”



Mộ Di Quân có chút lo lắng không rõ ràng, cô vậy mà lại sợ hắn gặp nguy hiểm. Cũng không muốn nhìn hắn sợ đến phát run nữa đành nhắm mắt về phòng hắn, tất nhiên cô hiểu ý, không để Tư Ngãn Hồng thấy mặt mình.

Mộ Di Quân đóng cửa ngồi trong phòng, nhàn rỗi nhìn xung quanh, căn phòng sáng sủa, ngăn nắp chỉ có ba màu: trắng, đen, xám. Mọi thứ đều cất nấp vào trong tủ hoặc ngăn kéo riêng lọ thuốc đầu giường, đơn độc, không hề tự nhiên chút nào.

Mộ Di Quân cau mày một chút, lọ thuốc này cô thấy ở đâu rồi…

Cô phát giác đau đớn người run cả lên. Hình ảnh gia đình tự sát hiện lên rõ mồn một, bên cạnh là lọ thuốc ấy, lăn lông lốc trên sàn cùng vài viên thuốc trong lọ.

Mộ Di Quân khó thở, ôm ngực đang đau thắt lại, mắt cô đỏ hoe, thần kinh như đứt hết, sự thật như làm cô tê liệt, cô ngồi ôm đầu, tay không ngừng đấm vào đầu.

Ký ức này cô không muốn thấy nữa!

Mấy năm chữa trị đúng là cô đỡ rất nhiều nhưng không phải khỏi hẳn, cứ hai tháng phải kiểm tra, đi khám lại bởi vì sự ám ảnh trong cô vẫn tồn tại.

Hồi Mộ Di Quân phải uống thuốc chữa trị bác sĩ tâm lý không dám kê thuốc vào mấy lọ giống thế kia sợ cô phát bệnh, có lọ giống vậy bác sĩ còn phải đổ sang một lọ hình khác.

Cạnh!

“Mộ Di Quân! Sao em…dám?”, Câu sau Tư Dịch thấp giọng hơn, nhìn cô gái trước mắt hắn như bị doạ một trận.

Cô liên tục đánh vào đầu một lực mạnh, nước mắt tuôn rơi còn nóng hổi. Hắn thực muốn biết chuyện gì xảy ra.

“Không sao rồi…dừng lại đi em, nhé?”, Tư Dịch nắm chặt hai tay cô, cô chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt vô hồn đầy đau khổ. Nếu giờ hắn buông ra cô chắc chắn sẽ tiếp tục, hình như cô chưa tỉnh táo.

Hắn mãnh liệt ôm chặt cô gái nhỏ, tiếng khóc ậm ực của cô vang trong lồng ngực hắn khi lại có tiếng nấc nở xé lòng, nước mắt cô nhanh chóng làm ướt áo hắn. Hắn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, càng không biết cách an ủi cô.

“Không sao…bình tĩnh, ngoan nào”, hắn không thấy cô bị thương, cái ôm tất nhiên chẳng có tác dụng. Cô gái trong lòng vẫn khóc xướt mướt, đôi mắt chỉ thấy sự trống rỗng, sâu không đáy, cô như bị thôi miên vậy, hoàn toàn lạc trong một thế giới khác!

Tư Dịch khẽ ngậm lấy môi Mộ Di Quân, từ sáng cô chưa ăn uống gì khóc đến kiệt sức quả là nguy hiểm!

Mộ Di Quân vẫn ngân tiếng khóc trong miệng, hắn cẩn thận luồn vào trong nhẹ nhàng mút lấy lưỡi đã khô khốc của cô.

Một lúc như vậy, Mộ Di Quân ngừng khóc, cô nhắm tịt mắt lại, không rõ đã thiếp đi hay ngất nữa, gọi thế nào cũng không chịu tỉnh. Hắn lau nước mắt cho cô, một bên tay thì ấn vào số điện thoại tưởng như đã quên lãng.



Đầu bên kia hình như chưa tin, để hắn gọi lần hai mới ấn trả lời: “Cậu làm việc nhiều quá có phải bị bệnh rồi không? Ông đây mấy lần gọi rủ đi uống rượu cậu còn chăng thèm nghe máy. Không coi ai là bạn nữa rồi? Khinh thường người khác quá nhỉ?”

Tư Dịch bị Du Lãnh Phong rap cho một bài dài, thiết nghĩ tên này nói xong chắc không còn hơi để nói nữa.

“Đến nhà tôi khám bệnh”, Tư Dịch day trán, cảm thấy bất lực vì cuộc nói chuyện dài dằng dặc của Du Lãnh Phong.

Du Lãnh Phong đang rồm rộp nhai, bất ngờ quá làm rơi cả quả táo đang ăn, anh vừa nhặt lại táo vừa hỏi lại: “Cậu có bệnh thật…”

Bíp, bíp, bíp,…

Bên này Du Lãnh Phong không ngừng chửi thề. Lần nào cũng thế, chỉ biết nghĩ cho mình, nói mục đích của mình xong là xong, là tắt máy ngay! Không hề quan tâm đã gọi điện xong chưa! Nếu anh không làm bạn hắn thì ai có thể? Có kẻ ngu như anh mới dám chơi với hắn!

Đúng mười phút sau, Du Lãnh Phong đến nhà hắn.

Chưa kịp nhìn bạn mình một cái đã bị hắn cho nhìn gối, nói chính xác là bị hắn ném gối vào mặt…

“Đến muộn vậy? Chán sống rồi?”

“Mẹ kiếp!”, Du Lãnh Phong tiếp tục chửi.

Bình thường đi đến đây ít nhất phải mười mấy phút, hắn đi còn vượt cả đèn đỏ để đến sớm nhất có thể thế mà bị nói muộn, còn bị ăn đòn thế này nữa? Anh dỗi rồi! Có thể về không?

“Nhanh khám cho cô ấy!”, Tư Dịch nhắc nhở.

Du Lãnh Phong “ồ” một tiếng, thật muốn hỏi người phụ nữ may mắn nào lại lọt vào mắt hắn. Anh chưa từng thấy Tư Dịch bị bệnh, trên đường vừa đi vừa nghĩ rằng không phải khám cho hắn rồi nhưng vẫn không ngờ là khám cho một cô gái.

Lâu không gặp Tư Dịch, Du Lãnh Phong thấy hắn hơi thay đổi thì phải, cho phụ nữ vào nhà hắn, anh là bạn hắn mà hắn còn chẳng thèm mời bạn vào nhà mình lấy một lần, gặp nhau chỉ ở quán bar là chính nhưng dạo này tự dưng mất tăm, gọi thì chẳng thấy nghe máy còn tưởng bị bắt cóc.

Thì ra là vì người phụ nữ này?

“Ngoài nhịp tim hơi nhanh, vết thương ở cổ chân…”