Phó Thừa Trạch sức lực đã giảm đi không ít, khi nãy còn bị đụng, đau ít nhiều gì cũng là đau. Anh như một ngọn cỏ yếu mềm, Tư Dịch không tốn sức đạp ngã xuống.
“Không…đừng!”, Mộ Di Quân ráo riết siết vạt áo hắn cầu xin sự buông tha.
“Tôi không đánh nữa”, Tư Dịch luồn tay vào túi áo cô, lấy ra chìa khóa xe, “Nhưng mà chúng ta cùng rời khỏi đây?” Tư Dịch kéo cô đi, tiếng “bíp, bíp” dễ dàng nhận ra chiếc xe màu trắng.
Hắn không để cô do dự, đẩy cô vào chỗ ghế lái phụ còn hắn lái xe đi một mạch.
Mộ Di Quân khổ tâm ngoảnh nhìn Phó Thừa Trạch còn ngồi đấy, điên cuồng trút giận qua từng cái đấm xuống đất.
Tư Dịch bật chế độ lái tự động, kéo Mộ Di Quân lên đùi.
Người cô nhìn chỉ có thể là hắn!
Tư Dịch im lặng, cúi xuống hôn cô, nụ hôn ướt át, thi thoảng lại vang lên tiếng “chậc chậc” bọt nước.
Hắn tham lam cởi chiếc khăn lụa trên cổ cô, lưu thêm vài vết hôn mới.
“Cái này che không hết, đừng che”
Nước mắt Mộ Di Quân lã chã rơi, cô còn phải nghe hắn làm mấy chuyện vô liêm sỉ ư? Cô ghét những nụ hôn ấy, thật bẩn!
Tư Dịch hôn lên gò má cô, gạt hết nước mắt cho cô, “Chưa ly hôn?”, giọng điệu hắn không phải hỏi mà là đưa mệnh lệnh.
Hắn ta bỉ ổi trong thân phận người đến sau lại tự trao cho bản thân cái quyền vô lý đến tức cười: Đã phá hoại hạnh phúc của người khác còn ra lệnh ly hôn?
“Có chết cũng không!”
“Phải không?”, Tư Dịch ngậm vành tai Mộ Di Quân, cắn một cái, thều thào: “Em không thắc mắc trong đêm tân hôn chồng em ở đâu hay đang làm gì bên ngoài hả?”
Mộ Di Quân bỗng ớn lạnh, Phó Thừa Trạch không đơn giản chỉ là uống rượu sao?
“Đừng bịa chuyện! Anh là muốn gây xích mích giữa chúng tôi? Nhưng chúng tôi sẽ không ly hôn!”
Chắc do Tư Dịch chưa dạy cô đừng nói tuỳ tiện trước mặt hắn thì phải. Nên làm gì cô đây? Giam cô ở một chỗ? Làm cô sống không bằng chết ngày qua ngày phụ thuộc vào hắn mà van xin?
Hắn xoa xoa đôi môi đỏ hồng của cô, nặng nhẹ cánh cáo: “Cẩn thận lời nói, không phải lời nào tôi cũng nhẫn nhịn nghe”
“Anh đừng vô lý! Chúng tôi đến bên nhau còn bị anh cấm nhắc đến ư? Đồ điên!”
A?
Mộ Di Quân đúng là cần hắn dạy dỗ rồi? Cô đã thành công trong việc chọc điên hắn!
Dinh thự rộng lớn, xung quanh có gắn đèn âm đất dưới thảm cỏ, rọi sáng lối đi. Chiếc ô tô vừa đi vào, cửa cổng tự động đóng lại, hai bên đều là cây cảnh được tỉa đều, thẳng tắp đang nghiêm trang trong bộ lớp lá đón chào.
Hắn sốc cô lên vai, tiến thẳng vào nhà.
“Bỏ tôi xuống!”, Mộ Di Quân lớn tiếng gây sự chú ý của người giúp việc.
Ai nấy đều kinh ngạc, ông chủ có ngày lại mang phụ nữ về nhà! Mấy năm nay, Tư Ngãn Hồng, ba hắn tới thăm toàn lôi chuyện quen bạn gái, kết hôn ra. Hắn vốn không để mấy lời ấy trong đầu nên ông mới hay nhắc nhở con trai.
Vả lại một người bận rộn với công việc đến tận khuya như vậy có ngày lại về nhà sớm thế này đúng là chuyện lạ!
“Buông tôi ra…”, Mộ Di Quân ra sức cắn vào vai hắn nhưng với người đàn ông này không hề si nhê gì.
Cửa phòng đóng mạnh, người giúp việc nhìn nhau bằng nhiều câu hỏi nhưng chắc hẳn rằng căn phòng ấy bây giờ không nên làm phiền…
“Anh còn chưa bỏ ý định ấy…”, Mộ Di Quân trừng mắt, tia máu đỏ nổi lên, “Tôi chết cho anh xem!”
Tư Dịch quét mắt nhìn cô, cô còn chẳng mang thứ vũ khí gì.
“Chết? Bằng cách nào?”, hắn ta xé toạc chiếc áo cô đang mặc, phả hơi vào hõm cổ của cô, hắn hít ngửi cơ thể cô như một món ăn sắp được thưởng thức.
Tư Dịch di chuyển đến tai cô thì thào cùng hơi thở rực nóng: “Bằng cách này?”, hắn luồn tay xuống dưới cởi chiếc chân váy chữ A màu trắng.
Từng cái xượt qua trên cơ thể như điện tích lúc nào cũng có thể tê giật, kích thích cô.
“Dừng lại…không được…a…”, Mộ Di Quân thoi thóp, nhấc chân lên một đoạn, hai tay bám chặt cánh tay Tư Dịch, hắn đang trêu đùa bên dưới của cô…
Cảm nhận được sự trơn trượt hắn mới thả ** *** khổng lồ bon chen vào trong.
Mộ Di Quân dãy dụa, khóc đến cạn nước mắt đến khản cả tiếng, giọng cô yếu ớt nói ra một câu mà không biết đã lặp lại bao lần: “Tôi hận anh”
Tư Dịch như kẻ khát máu không biết mệt, càng không biết đã luân động trong bao nhiêu tư thế, chỉ thấy rõ trời đã gần sáng…
Cả đêm không ngủ, Tư Dịch ôm Mộ Di Quân đi tắm rửa, sáng dậy đã thấy anh đang mặc áo cho mình, cô giật mình tỉnh hẳn.
Mộ Di Quân đau đớn ôm người lùi ra sau.
“Đừng đụng vào tôi”, câu này của cô như người mất hết sức sống nói ra khi không còn sức lực.
Cốc cốc!
Nghe tiếng gõ cửa, Tư Dịch khẽ thở dài, hắn đứng dậy rũ mắt nhìn cô, “Ở yên trong này, nghe lời, đừng làm tôi cáu”, hắn như thiếu kiên nhẫn, xoa xoa gương mặt trắng bệch của cô.
Hắn ra ngoài, chỉ đóng chứ không khoá.
Mộ Di Quân thầm nghĩ: Đây là lúc trốn thoát!
“Ông chủ, là ngài ấy…”, người giúp việc khép nép, hơi cúi đầu báo cáo.
“Tôi biết rồi!”, Tư Dịch vẫy tay ý bảo lui đi.
Dưới phòng khách, ‘vị khách quen’ kia đang ngồi nhâm nhi tách trà, người này đoán trừng đã ngoài 50, tóc hơi bạc, đội mũ phớt cói, thân hình cũng không quá to béo, bàn tay hơi trai xạm nâng cốc trà uống.
Nhấp được một ngụm,thấy hắn từ cầu thang đi xuống ông ta mới hỏi: “Hôm nay dậy muộn như vậy? Đây đâu phải phong cách của con?”
“Con vào phòng tìm đồ”, Tư Dịch không muốn giải thích nhiều, nói đại một câu.
Nếu chỉ nghe nói như vậy thì lại hết sức bình thường, chỉ là hai cha con nói chuyện với nhau. Nhưng với cái không khí mùi súng đạn bao quanh lại khiến nơi này lạnh toát.
“Ba muốn nói chuyện hôn nhân kia thì con xin phép, công việc vốn rất nhiều”, Tư Dịch chưa giây phút nào ngồi xuống ghế như thể sẽ biến cuộc gặp này trở nên nhanh gọn nhất có thể.
“Quản Nhi sắp về nước rồi, ta muốn con đón con bé”, Tư Ngãn Hồng đứng đậy, hai tay đút túi áo, tư thế chuẩn bị rời đi.
“Con không rảnh, ba biết mà”, Tư Dịch mệt mỏi nhìn lên trần nhà.
Không biết thế nào mấy năm trước Tư Ngãn Hồng lại nhìn trúng Quản Nhi, cô gái hiền lành, ngây thơ! Thế là sắp xếp hôn ước luôn rồi nhưng hắn kéo dài đến tận bây giờ lại vừa khoảng thời gian cô ta đi du học nên dễ dàng kéo dài.
Chỉ cần nhắc đến tên cô ta thôi Tư Dịch đã cảm thấy mệt mỏi, rất dễ dàng cướp đi một ngày yên bình của hắn. Mà chuyện này do ba hắn bày ra nên khó mà chấp nhận lời từ chối của hắn. Mỗi lần ông đề cập đến chuyện này hắn chỉ trả lời qua loa đại khái làm sao để bỏ qua càng nhanh càng tốt.
Tư Ngãn Hồng gật đầu đồng tình, hồi trước ông làm ông biết ngày nào cũng làm việc đến tận khuya hiếm khi có thể về sớm. Nhưng mà Tư Dịch đã 25 tuổi rồi không nhanh là muộn mất. Mà hai đứa mới gặp nhau hai lần do bữa cơm của hai nhà tổ chức, gặp riêng hoàn toàn chưa lấy nổi một lần, làm sao có thể bồi đắp tình cảm? Rút ra một ngày nghỉ công ty cũng không phá sản!
“Con vẫn giận ba đúng không?”, Tư Ngãn Hồng bẵng đi hỏi một câu khác.