Như Ảnh Tùy Hình

Chương 9




Cố Dư sửa soạn mặc quần áo chỉnh chu, mở cửa bước ra phòng khách liền gặp mẹ hắn đang ngồi trên ghế, mân mê đan len, hắn mỉm cười ngồi xuống, ôm lấy vai bà dặn dò: “Mẹ à sức khoẻ mẹ không tốt, đan một lát rồi nhớ ăn cơm uống thuốc nhé.”

Mẹ Cố dừng lại, nở nụ cười hiền hậu, bà gần năm mươi tuổi nhưng nét gương mặt vẫn nhìn thoang thoảng trẻ trung, có mấy phần giống với Cố Dư, vỗ vỗ lấy tay hắn, ồn tồn: “Xem con kìa, cứ như dặn trẻ con vậy, con đi làm cẩn thận.”

Cố Dư gật đầu đáp dạ, nhìn đồng hồ sắp gần sáu giò chiều, rồi đứng dậy vẫy vẫy tay chào tạm biệt mẹ Cố, ra ngoài phóng xe đi.

Từ nơi gửi xe đi đến quán, từ xa hắn đã bắt gặp một bóng dáng nhỏ nhắn, cả người như bị chìm vào trong bông ( ý là quần áo bông), gương mặt trái xoan ửng đỏ, đôi mắt đen lúng liếng to tròn ánh nước nhìn ra đường cái, môi đỏ mọng hơi lẩm nhẩm hát gì đó, như vui vẻ còn hơi lắc lắc đầu nhịp theo, làm mái tóc ánh hồng buộc đuôi ngựa đung đưa theo, hắn có chút hoài nghi đi đến.

Ngôn Cách đang nhàm chán hát, quay đầu sang liền thấy Cố Dư đang đi tới, cô liền chạy bạch bạch đến, hai tay đưa ra hai cái túi giấy, mắt nhìn cong cong: “Chú Cố, cầm lấy này.”

Cô đợi muốn đông cứng người luôn rồi, ai mà ngờ hắn đến muộn như vậy chứ, rõ ràng Tô Phi bảo sáu giờ hắn có mặt, cô định vào trong chờ nhưng nghĩ lại quần áo sói xám bông đang mặc liền bỏ ý định đó, cô vốn dĩ nghĩ đến đưa đồ xong về liền nên lười không thay đồ, có ai ngờ…..

Cố Dư không cầm lấy đồ, chỉ đút hai tay vào túi, nhìn cô nhóc bị lạnh tới hai má ửng đỏ liền nhíu mày: “Trời lạnh nhóc đứng đây làm gì?”

Ngôn Cách lắc lắc cái đầu nhỏ: “Không lạnh, không lạnh, tôi có mua đồ cho anh hai, mà ảnh không mặc vừa nên mang tới cho chú.”

Cô biết thừa nếu bảo mua cho hắn chắc chắn hắn sẽ từ chối thẳng thừng cho coi, dù nói thế này chắc gì hắn đã nhận a, cô rất đau đầu để nghĩ ra lý do, thật tình tặng quà cho hắn thật khó mà.

Cố Dư nhàn nhã từ chối, nở nụ cười kinh điển của hắn: “Tôi cũng không mặc vừa đâu, nhóc mang trả lại đi.”

Trò trẻ con này làm sao qua mắt được hắn, hắn có chút bất ngờ là cô nhóc mua đồ tặng hắn, gần 6 năm hình như chưa có ai tặng quà cho hắn nữa, hắn thì không bận tâm đến những việc này, nhưng bỗng dưng cô nhóc này tặng quà, còn kiếm cái cớ vụng về như vậy không khỏi làm hắn có chút buồn cười.

Ngôn Cách liền không nói nhiều lôi tay hắn ra nhét vào, miệng nhỏ không ngừng nói: “Vừa, tôi nói vừa là vừa, anh cầm đi, bà đây đứng chờ muốn cóng cả người rồi, anh có cho tôi về không hả, hay muốn tôi đứng đây đến khi nào anh lấy thì thôi? Tôi vẫn là thiếu nữ nha, anh không thể không thương hoa tiếc ngọc được, còn là một đoá bá vương hoa như tôi.”

Cố Dư bị cô tập kích bất ngờ, nghe lời cô nói xong thì bật cười một tiếng ra khỏi miệng, bá vương hoa? Đúng là nói rất chuẩn, cô chuẩn xác là một đoá hoa như vậy, ngông cuồng tự luyến lại còn cao ngạo!

Thấy hắn cầm túi rồi, cô mới thoả mãn cong môi cười, vẫy vẫy bàn tay: “Tôi phải về đã, còn nữa hôm nay tôi rất nhớ chú.”

Cố Dư nhìn cô lên chiếc xe màu đen kia rời khỏi, hắn nhìn hai túi trong tay, có chút bất lực, thôi thì có dịp dẫn cô đi đâu đó, hắn cũng không phải loại người thích dây dưa thể hiện, từ chối cứng rắn quá chỉ làm người khác chán ghét, tự dưng sửng sốt một hồi, hắn bị cái gì , không phải để cô ghét hắn thì sẽ tự nhiên bỏ qua cho hắn sao? Sao lại sợ cô chán ghét hắn?

Tô Phi thấy Cố Dư đi vào quầy, liền tươi cười xán lại gần, xấu xa mở miệng: “Cô nhóc kia chờ mày làm gì vậy? Tao thấy cô ấy có cầm hai cái túi, đó là gì vậy?”

Hắn nhịn nãy giờ đến nóng nảy, chỉ mong chờ Cố Dư đến nhanh một chút để còn moi tin tức, Ngôn Cách khả năng lớn đang tán tỉnh anh em của hắn, hơn nữa là tán tỉnh vô cùng mạnh mẽ thẳng thắn a! Lúc nãy nhìn cô đến hắn bảo cô vào trong chờ nhưng cô một mực không chịu vào, còn lém lỉnh bảo đây là khổ nhục kế để lay động người cứng rắn như Cố Dư, hắn chỉ có thể bái phục nhìn cô ấy, quả nhiên nữ hán tử suy nghĩ cũng khác người thường.

Cố Dư châm điếu thuốc lá, hút một hơi mạnh rồi nhả ra một làn khói, liếc Tô Phi không nhanh không chậm mở miệng: “Không phải mày biết trước rồi sao, còn hỏi làm gì?”

Hắn không tin thằng nhóc này thấy cô tới mà không ra ngoài bắt chuyện, còn giả vờ muốn hắn nói? Hừ, xem hắn là thằng ngốc chắc, Tô Phi càng muốn biết hắn càng không nói ra, cho tên này cứ bứt rứt đi!

Tô Phi quả nhiên nổi cáu, hắn nhào tới đập Cố Dư, hăng hăng đe doạ: “Mày có nói không, nói mau cho tao biết xem nào, làm thế nào mà một cô gái mơn mởn như vậy chủ động tán tỉnh mày hả?”

“Được, đầu tiên mày phải đẹp trai như tao cái đã rồi tính tiếp.” Cố Dư nhếch mép cười cực kỳ tà ác nói, giọng nói mang theo ý vị ngả ngớn thèm đòn, làm người khác muốn đánh vào gương mặt đang cười của hắn.

Tô Phi:”….” Tao cũng không có xấu trai đâu?

Ngôn Trì về tới nhà, thấy em gái đang ngồi trên bộ ghế lùn, nghêu ngao vừa hát vừa xem ti vi, hắn ngồi xuống bên cạnh, nhìn chằm chằm gương mặt của cô, ánh mắt có chút hoài nghi, hắn quả thực tưởng mắt mù rồi, ban nãy vô tình vậy mà bắt gặp em gái hắn đứng trước một Club, hắn còn đang thắc mắc cô làm cái quài gì mà phải đứng chờ trong thời tiết lạnh buốt thế này, vậy mà đợi nửa tiếng liền có một người đàn ông xuất hiện, ăn mặc đơn giản nhưng ngoại hình rất bắt mắt, cao ít nhất cũng phải m85, nhìn rất đàn ông, nhưng hắn đoán tên đó cũng không quá nhiều tuổi, tầm hai lăm hai sáu.

Ngôn Cách cảm nhận được liền quay đầu sang, nhìn gương mặt phóng đại của anh trai mình, cô lập tực bị hù cho thét lên: “Mẹ kiếp, hù chết em rồi, anh làm cái quái gì vậy hả?”

Anh trai cô bị điên rồi hay sao mà dán bản mặt gần cô như vậy hả, hại cô thiếu điều muốn đứng tim, hù chết bản cô nương rồi, hừ!

Ngôn Trì ngồi ngay ngắn lại nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi cô, hắn nhíu nhíu cặp mày, một lúc sau mới thắc mắc mở miệng: “ Người đàn ông lúc nãy em tặng quà là ai? Bạn trai? Bao nhiêu tuổi rồi? Nhìn chắc lớn hơn em rất nhiều?”

Ngôn Cách: “….”

Mẹ kiếp, bị bắt quả tang rồi hả, bình tĩnh , bình tĩnh, anh trai cô sẽ không nhận ra đâu, chỉ cần cô phủ nhận, lúc này cô không hi vọng gia đình cô sẽ biết chuyện này, nếu như biết chắc chắn sẽ tìm tới Cố Dư nói chuyện, bây giờ cô còn chưa có cua được hắn đâuuuuu.

“Anh nói lúc nãy hả, haiz, là Man Tử nhờ em mang đến cho hắn, đừng nói là anh nghĩ đó là bạn trai em nha?” Nói xong còn giả vờ mở to mắt ra vẻ không thể tin được nhìn Ngôn Trì, cố gắng tăng độ chân thật cho biểu cảm của mình.

Ngôn Trì vẫn nhìn cô, không lên tiếng, con nhóc này đừng tưởng qua mắt hắn, nếu không phải tận mắt chứng kiến vẻ mặt cô vô cùng vui vẻ tình ý khi nhìn tên đàn ông kia thì có lẽ hắn bây giờ đã tin rồi, chẳng qua cô muốn giấu giếm thì hắn cũng không vạch trần làm gì.

Ngôn Cách thấy anh trai mình vẫn không trả lời mà chỉ nhìn mình thì tim muốt thót lên tận cổ họng, mẹ kiếp, mẹ kiếp đừng có nhìn nữa được không, anh làm em sởn hết da gà rồi, cứ có cảm giác anh nhìn thấu lời biện minh của cô rồi aaaa!

“Vậy à, làm sao thì nhớ biết chừa cho mình đường lui, tình cảm vốn dĩ rất phức tạp” Hắn đứng dậy xoa xoa đầu cô, bỏ lại một câu rồi đi lên lầu.