Như Ảnh Tùy Hình

Chương 8




Cố Dư đọc xong không khỏi bật cười ha ha, hắn châm một điếu thuốc bỏ lên miệng hút một hơi, ngón tay thon dài kẹp lại, tắt điện thoại cất vào lại túi, ánh mắt phong trần nhìn phía trước như nhiễm ý cười, bạc môi còn hơi cong lên, nhìn cả khuôn mặt tản ra vẻ thong dong thích thú, đối với hành động của Ngôn Cách hắn chỉ thấy như một đứa trẻ đòi cho bằng được thứ đồ chơi mà nó muốn, càng không được thì càng ra sức giành giật.

Tô Phi đi từ cửa vào, bên cạnh còn xuất hiện thêm một cô gái nhỏ, gương mặt thanh tú, môi mỉm cười dịu dàng, nói nói cười cười , không biết Tô Phi quay đầu sang nói khẽ gì đó làm cô bật cười, đấm nhẹ cánh tay hắn, nhân viên trong quán đều biết đây là bạn gái của ông chủ, hai người đã yêu nhau được 4 năm, là thanh mai trúc mã từ nhỏ.

“Anh Dư, lâu rồi không gặp.” Vương Nhu gật đầu chào hỏi với Cố Dư một cái, đáy mắt còn vương ý cười.

Hắn cũng gật gật đầu coi như đáp lại cô.

Tô Phi ôm lấy bả vai của cô, miệng nhếch lên, giọng điệu châm chọc nói: “Thời gian em bận, anh Dư của em tìm thấy tình yêu rồi nha.”

Vương Nhu giật mình, ngạc nhiên nhìn Cố Dư một cái, vui mừng nói: “Thật ư, là ai là ai, mau kể em nghe.”

Trời ạ, cô biết đến Cố Dư sau khi quen Tô Phi, cũng biết hai người là anh em chí cốt nhiều năm, kể từ đó cho tới giờ cô chưa từng thấy anh quen bạn gái a, có vô số cô gái quyến rũ, dây dưa, cố tình tiếp xúc anh đều dùng một thái độ khi gần khi xa, lưu manh trêu ghẹo nhưng không hề động chạm đến ai, mới có một tháng không gặp thế mà lòi ra cô bạn gái rồi nha? Cô rốt cuộc đã bỏ qua bao nhiêu chuyện hay?

Tô Phi liền lôi kéo cô ngồi xuống ghế, nhờ Cố Dư pha một ly nước uống đưa cho cô, rồi hào hứng kể lại chuyện của Ngôn Cách, hắn nói thao thao bất tuyệt, dặm mắm thêm muối nhưng đa phần vẫn đúng, trong mắt lóng lánh nhu tình, tựa hồ ngoài cô gái trước mặt đều không còn ai khác.

Vương Nhu cũng ngoan ngoãn ngồi nghe, thay đổi biểu cảm liên tục, lúc thì trợn mắt, lúc thì cười khẽ, lúc thì kinh hỉ, hoàn toàn nhập cuộc chung một trạng thái như Tô Phi.

Cố Dư nhìn cảnh này không khỏi buồn cười, hoàn toàn không chen vào, mặc kệ cho Tô Phi làm càn kể bậy, giống như chìm vào suy nghĩ, ánh mắt hắn trở nên sâu thẳm, tựa như nhìn thấy khung cảnh cũ, người cũ, hắn lắc lắc đầu xua đi nó.

Bên này Vương Nhu tựa hồ không thể tin được nói: “Cô bé đó thật sự ngầu vậy ư?”

Tô Phi: “….”

Ngầu??? Đây không phải là trọng điểm, em yêu à, em bắt sai trọng điểm câu chuyện rồi a!!!!!! Trọng điểm là con nhóc đó theo đuổi Cố Dư!!!!!

……..

Ngày hôm sau ngủ dậy, Ngôn Cách với lấy điện thoại, vẫn không thấy Cố Dư trả lời, nhìn thời gian online của hắn hiển thị một tiếng trước, cô hừ lạnh một tiếng, bàn tay trắng trẻo gõ bùm bùm trên màn hình.

Công chúa giá đáo: [Chú thiệt khó hầu, xem như tôi làm trợ lý miễn phí cho chú, thế được rồi chứ?]

Quả nhiên lần này hắn rep lại rất nhanh, có điều…..

Cố Dư: [Miễn bàn.]

Tưởng tưởng ra dáng vẻ của hắn, Ngôn Cách nhịn không được cười khanh khách, vùi mặt vào trong gối, càng ngày cô càng thích hắn rồi, làm sao bây giờ, dáng vẻ hắn cự tuyệt người khác thật là đàn ông nha!

Tô Man Tử sau một trận tơi bời, không biết làm cách gì mà ba cô chịu thả cho cô ra ngoài, nhanh chóng kêu gọi đồng bọn Ngôn Cách đi dạo trung tâm thương mại, sắp chán chết cô rồi, nếu không phải cô thề non hẹn biển nghe lời ba, thì ông chưa chắc đã cho ra ngoài.

Trung tâm thương mại.

“Công chúa, cái này đẹp không?” Man Tử vừa ướm thử chiếc váy vừa hỏi

Ngôn Cách lựa lựa vài cái áo thun, nhìn qua một cái rồi gật đầu đáp đẹp, dạo này không khí bắt đầu ấm dần, lựa vài bộ đồ thoải mái mặc cho mùa xuân vậy, cô cầm một cái áo màu vàng chanh lên, không quá nổi cũng không quá chìm, ừm, rất đẹp, tiện tay lấy ba màu ba kiểu đưa cho nhân viên đang đi theo, sau đó cô lựa thêm vài kiểu quần bó, quần baggy, quần hiphop, mới đi một vòng cô đã lựa được một đống đồ.

Suy nghĩ một chốc, cô quay người hỏi nhân viên: “Có đồ nam không? ừm…..tầm m85” Tự dưng cô muốn mua đồ cho Cố Dư, nhìn hắn mặc những bộ đồ cứ quần tây áo sơ mi riết thiệc sự rất tiếc cho dáng người nha, cô hay trêu hắn là già nhưng thật ra hắn rất trẻ, chẳng qua trên mặt lại có nét chững chạc hơn những thanh niên cùng tuổi, vì vậy cô mới gọi hắn là chú.

Nhân viên kia cười chuyên nghiệp nói: “Vâng có, cô cần quần áo bình thường hay sao ạ?”

“Dẫn tôi đi xem”

Cô nhân viên đưa Ngôn Cách tới dãy hàng phía bên trong, đủ loại quần áo dành cho nam, vô cùng nhiệt tình lấy ra vài kiểu giới thiệu.

Ngôn Cách ước chừng size, chọn hai cái áo thun oversize một trắng một đen, một cái quần bò màu đen, thêm một áo khoác da, chỉ cần tưởng tượng hắn mặc trên người thôi cô đã thấy phấn khích, đảm bảo sẽ rất đẹp nha, ai ui, muốn phun cả máu mũi mà..

Man Tử đi tới, tò mò hỏi: “Cậu mua cho ai vậy?”

“Anh chàng bartender của Poc Poc.”

“hả? Là cái người cậu lúc trước kể đúng không?”

“Đúng rồi, chính là anh ta.”

Vừa nói hai người ra quầy tính tiền, quần áo quá nhiều nên nhân viên quét đồ khá lâu, một lúc sau đưa hoá đơn ra: “Ngôn tiểu thư, hoá đơn của cô hết ba vạn lẻ năm ngàn ạ.” ( hơn 87tr VND)

Ngôn Cách quẹt thẻ, mày nhíu cũng không nhíu lấy một cái, giống như thói quen mua đồ của cô trước nay vô cùng thẳng tay, mấy nhân viên chờ cô đi rồi nhịn không được bàn tán.

“Oa, cô gái kia vung tay thật bạo nha, cà thẻ không cần nhìn luôn”

“Thiên kim tiểu thư nhà tài phiệt nào đây mà”

“Hình như là khách VIP chỗ chúng ta nha”

Ngôn Cách đi ngang qua cửa hàng giày của một hãng nổi tiếng, cô liền kéo theo Man Tử vào, cô có sở thích siêu tập giày thể thao, có mẫu mới cô liền rinh về nhà, trong nhà còn có một phòng riêng trưng giày của cô, ba mẹ từng càm ràm vì cô mua giày không biết kiểm soát, nhưng cô vẫn không nhịn được!

“Cho tôi xem mẫu mới”

Ngôn Cách cười nói với một nhân viên, sau đó liền có người mang ra ba mẫu mới nhất của hãng, cô hưng phấn đến mở to mắt, ưng ý một đôi đế cao, màu đỏ viền đen, ký hiệu Nike cũng màu đen, cổ cao, cô nhịn không được vội vàng ngồi xuống thử, miệng không ngừng cười.

“Man Tử, cậu thấy đẹp không?”

Tô Man Tử căn bản không đam mê với giày, nhìn thấy cũng ổn liền gật đầu.

“à, có size lớn hơn không, tôi muốn lấy size này với một size lớn hơn.”

Nhân viên lập tức đưa tới hai hộp cho cô kiểm tra, cầm giày trên tay cô xem xét thử đúng mẫu đúng size hay không, bỗng nhiên bên cạnh có người va trúng, đạp lên chân cô một cái đau điếng.

“A, Xin lỗi nhé, tôi lỡ chân.” Cô gái kia nở nụ cười tươi, giọng điệu ngọt ngào nư rót mật vàotai người khác, đúng là âm thanh rất dễ nghe.

Ngôn Cách thật ra tính không muốn so đo, nhưng cô cảm nhận được người kia chẳng có ý tứ xin lỗi thật, hơi nhướn cặp mày thanh tú, cô bình tĩnh nói: “Chị gái à, đường lớn như thế mà chị cũng đụng phải người khác, mắt chị có bệnh lý không đấy?”

Cô gái kia tựa như không tin được Ngôn Cách sẽ nói như vậy, sững sờ đứng ngây người một lúc lâu, bị nhiều người xung quanh đưa mắt qua hóng chuyện, lúc này cô mới giật mình tỉnh táo, cười gượng một tiếng, gương mặt nhỏ nhắn thoáng trắng bệch, làm người khác cảm thấy thật đáng thương.

“Tôi…Tôi chỉ là vô ý đụng phải cô thôi mà, cô cần gì phải như vậy chứ?”

Ngôn Cách tức đến bật cười, chưa kịp nói gì thì Tô Man Tử đứng bên cạnh đã nổi bão, cô cao giongj mắng: “Cô là cái thể loại gì vậy hả? Dẫm chân bạn của tôi lại còn trách người ta làm lớn chuyện, cô đưa cái móng heo của cô ra đây để bạn tôi giẫm lại đi cho biết thế nào là đau, ha, lần đầu tiên tôi gặp được cực phẩm như cô đó!!!!!”

“…..” Không khí trong cửa hàng bỗng chốc im bặt, mọi người ai cũng không nghĩ hai cô gái xinh đẹp thoạt nhìn ôn hòa nhu mì kia lại có thể hung hăng như vậy, mắng người đến thuận miệng.

Ngôn Cách ban đầu vốn định mắng chửi ai ngờ bạn thân lại xả ra trước cả cô, thấy nó có xu hướng ngày càng muốn động tay động chân cô liền ba chân bốn cẳng vừa lôi vừa kéo rời khỏi đó, trước khi đi còn trừng cô gái đang bị dọa cho bạt hồn kia một cái.

Tô Phi đứng gần đó thấy một cảnh này liền cười như được mùa, ai cha mẹ ơi, hắn có thể tưởng tượng ra được cuộc sống của Cố Dư sau này sẽ náo nhiệt cỡ nào a!!!!!!