Tối hôm đó Ngôn Cách rủ bè kéo lũ tới Poc Poc chơi bời, thật ra đó chỉ là mục đính phụ, mục đích chính là tới tán tỉnh Cố Dư, cô đương nhiên sẽ không nói cho chúng nó biết, bằng không nhất định sẽ bị nghiêm hình tra hỏi, sửa soạn xong xuôi cô mới cầm túi xách chạy đi.
Tô Phi vừa nhìn thấy Ngôn Cách liền bị cách ăn mặc của cô doạ chết, nhịn không được mà “ WOW” một tiếng, những lần gặp cô bình thường đều trong hình tượng cá tính, nhưng “ cá tính” như thế này thì hắn lần đầu tiên thấy, khuyên tai, khuyên môi, mái tóc hai màu, mặc áo crop top màu lam, bung cúc áo đầu tiên thấp thoáng có thể thấy mảng da trắng nõn, quần baggy jean rộng thùng thình, ống quần lấp cả đôi giày sneaker Gucci, quả thật rất rất kích thích người nhìn, vòng eo con kiến kia tưởng chừng dùng sức thôi đã có thể bẻ gãy nó.
May mắn hôm nay Ngôn Cách không mặc kiểu quyến rũ như lần sinh nhật, mọi người chỉ nhìn sang tán thưởng cô rồi thôi, không hề có ai định tới tìm cô gây rối, năm đứa bạn của cô đi cùng có ba nam hai nữ, một nữ trong đó đương nhiên là Tô Man Tử, ai không nhận ra chứ Tô Man Tử làm sao không biết tại sao lại tới nơi này, cô đẩy đẩy tay Ngôn Cách, vô cùng khinh thường bĩu môi.
“hừ, đừng tưởng mình không biết cậu đến đây vì ai, mau mau cút qua đó đi để bọn mình thoải mái.”
Ngôn Cách cũng không che giấu với cô ấy, cười hì hì: “Ai yo, quả nhiên chị em chí cốt, mình sẽ hậu tạ sau nha.”
Nói xong chạy qua quầy bar bên kia, cô thấy Cố Dư đang cười nói với một cô gái ngồi đối diện, thoạt nhìn rất hoà hợp, không biết hắn nói gì khiến cô gái đó vừa gọi thêm rượu vừa làm bộ vung vẩy bàn tay, cái dáng vẻ háo sắc khỏi cần phải nói cũng lồ lộ ra bên ngoài, Ngôn Cách cảm thấy nộ khí xung thiên, đặt túi xách rất mạnh lên quầy, thu hút ánh nhìn mấy người đang ngồi ở đó nhìn qua.
Cố Dư nhìn cô gái mới ngồi xuống, hai mắt toé lửa bắn tới hắn, như thể hận không được muốn cắn xé hắn, khiến hắn rùng mình ớn lạnh một cái, hắn nói một tiếng với khách nữ kia rồi bước tới chỗ cô, nở nụ cười nhạt.
“ Nhóc con, muốn uống gì?”
Ngôn Cách bừng bừng lửa giận, hai mắt đẹp loé loé ánh sáng, giọng có chút hung dữ: “Nước lọc!!”
Cố Dư dở khóc dở cười, nhưng vẫn rất khôn ngoan chiều ý cô, lấy một ly nước lọc ra cho cô, hắn cảm giác cô nhóc này sẽ không bỏ qua cho hắn, còn lý do tại sao thì hắn không biết được.
Quả nhiên, Ngôn Cách muốn làm khó cho hắn, liền hung hăng nói: “ Nước lọc này tại sao vị nhạt như vậy!!!”
Cố Dư: “…..” Hắn quả thật muốn mắng cô một câu! Đồ điên!
Tô Phi đứng gần đó phì cười, hắn chống eo cười nghiêng ngả, nhìn vẻ mặt như gặp quỷ của Cố Dư quả thật rất kích thích a!!! Ngôn Cách vậy mà tìm cái cớ gây sự rõ vớ vẩn…. Hắn đi tới quầy, đẩy Cố Dư sang một bên.
“ Được rồi, mày dỗ tiểu mỹ nhân nhà mày đi, để tao đứng quầy thay mày.”
Cố Dư không hiểu cô đang giận dỗi chuyện gì, hắn không nghe lời Tô phi nói, chỉ đứng im tại quầy, nhỏ giọng hỏi: “Nhóc con, làm sao vậy? Ai chọc nhóc giận?”
Ngôn Cách trợn mắt nhìn hắn, chính là chú chứ ai mà hỏi, cô hằn học không thôi, chua lè mở miệng: “Chú không được thân thiết với người khác, tôi khó chịu.”
Nhìn hắn cùng người khác thân thiết quả thật cô rất khó chịu, cả người cả trái tim đều ngứa ngáy muốn bạo phát, độc chiếm hắn, hắn là người của cô, ai dám cướp cô liều mạng với người đó, thứ của bản tiểu thư để ý chưa bao giờ bị vuột mất!
Cố Dư nghe xong thì ngẩn người, hắn hờ hững nhíu nhíu mày: “Tôi không phải vật sở hữu của nhóc.”
Tô Phi nghe vậy liền biết xong rồi, quả nhiên hắn thấy Ngôn Cách đứng dậy, không nói hai lời cầm túi xách rời đi, bộ dáng kia muốn bao nhiêu tức giận liền có bấy nhiêu, cả gương mặt cô tối sầm xuống.
Cố Dư như không có việc gì, vẫn tiếp tục làm việc như cũ, ánh mắt cũng không chút thay đổi, chỉ có trong lòng mới biết thời điểm nói ra câu kia hắn liền muốn rút lại, nhưng rất nhanh liền cân chỉnh lại, hắn nói không sai, bản thân hắn không phải là của một ai, hắn càng không thích bị người khác gò bó, kiểm soát tự do, can thiệp sâu vào cuộc sống của hắn, đối với nhóc hắn chỉ xem cô như một nữ sinh nhỏ tuổi cần nuông chiều vô điều kiện mà thôi.
“Cố Dư, mày nói vậy chẳng khác nào đang đâm một nhát vào tim cô ấy, rõ ràng cô ấy yêu mày như thế.” Tô Phi nhịn không được thở dài lắc lắc đầu.
Cố Dư quay đầu sang, cười nhạt mở miệng: “Đó là yêu sao?”
Vậy cách yêu của cô và hắn không hợp nhau rồi, cô thích kiểm soát, chiếm hữu, hắn cũng vậy, hai người cùng cực sẽ đẩy nhau, đây là định lý ai cũng biết, không sớm thì muộn hắn cũng sẽ nói thẳng, vậy tại sao hắn không thể nói ngay bây giờ, để cô từ bỏ sớm cũng tốt.
Tô Phi sửng sốt, hắn cứ tưởng Cố Dư đơn giản trong yêu đương, hoá ra không phải, con người của tên này cũng phức tạp như nội tâm của hắn, bề ngoài thì lúc nào cũng tỏ ra vẻ xởi lởi ngả ngớn, nhưng bên trong có bao nhiêu u ám có trời mới biết, thì ra tên này cảm thấy Ngôn Cách đối với bản thân chỉ ở mức độ muốn có, nên mới mãi tỏ ra bình thường như vậy, trong tình cảm bắt buột phải có một người lùi, một người tiến, bằng không, đúng như lời Cố Dư nói, cứng đối cứng sẽ nát.
Từ ngày đó, hai người không ai liên lạc với ai, nói là hai người chứ thực ra vốn dĩ chỉ có Ngôn Cách không liên lạc, vì từ đầu tới cuối người chủ động nhắn tin luôn là Ngôn Cách, còn Cố Dư chỉ lâu lâu mới trả lời cô.
Ngôn Cách mấy ngày nay vô cùng buồn bực, cả người như ngậm thuốc súng, đi tới đâu cũng gây sự, tìm rắc rối, ngày hôm kia cô đi tụ tập cùng mấy người bạn dân anh chị, đánh nhau với một đám người ở chỗ khác tới, rùm beng đến tận tai ba Ngôn, kết quả cô lại bị quạt một trận mấy tiếng liền, tưởng như vậy cô sẽ nghe lời? Không, ngày hôm sau tiếp tục đi đàn đúm ở vũ trường, lại gây sự với người ở đó, đánh nhau đến sức đầu mẻ trán, thiếu chút nữa hai bên dùng đến cả hàng nóng, Ngôn Cách thì không đụng đến mấy thứ đó, nhưng đám chơi cùng thì luôn mang theo kè kè bên người.
“Cách Cách, con muốn chọc tức ba đúng không hả?!!!!!!!”
Giọng ba Ngôn lớn đến mức mấy người bên ngoài phòng cục trưởng đều nghe thấy, mọi người chỉ biết lắc đầu bất lực, cục trưởng tính khí rất tốt, cũng rất được lòng người, nhưng không hiểu sao sinh được đứa con dễ thương đáng yêu nhưng tính cách quả thật…….. rất nát! Vào ra đồn cảnh sát liên tục, nói thật mấy vụ án ẩu đả nhỏ thế này không đến mức phải báo lên cục trưởng, nhưng là có con gái của ông ấy trong đó, họ cũng không thể nào xử lý cô được đi?
Ngôn Cách đứng trước bàn làm việc của ba Ngôn, vẻ mặt bất cần đời, ánh mắt thờ ơ nhìn ra cửa sổ ngắm khung cảnh, cô nghe câu này đến phát chán, cô cũng chẳng biết bản thân mình mấy ngày nay bị gì nữa, chỉ luôn cảm thấy giống như có cái gì đó đè nén ở lồng ngực rất rất khó chịu, cô cần làm thứ gì đó để giải toả, lựa chọn tốt nhất là dùng bạo lực, nhưng vẫn không khá hơn bao nhiêu. Nghĩ đến câu nói của Cố Dư ngày hôm đó, cô thấy hắn nói cũng không sai, từ trước tới giờ hắn chưa từng nói hắn là của cô, cũng chỉ là một mình cô tự nhận định, tự bám lấy hắn, còn bảo sẽ khiến hắn yêu cô, thế mà cô nghe xong câu đó của hắn lại thật tức giận, cô tự nhủ rằng bản thân không cần phải giận hắn, nhưng cô không nhịn được, từ trước đến này làm gì có ai để cô uỷ khuất như thế này.
Tô Man Tử vừa biết chuyện, Đại Hắc liền hỏi mấy ngày nay công chúa bị làm sao vậy, giống như ăn phải thuốc nổ, cô chỉ hờ hững bảo, mấy đứa yêu đương bình thường rất thích giận dỗi, sau đó tự làm bản thân khó chịu, mặc kệ nó, tự hết. Lúc đó Đại Hắc nghe Man Tử nói xong còn ngơ ngác thật lâu, công chúa biết yêu rồi hả????