Như Ảnh Tùy Hình

Chương 11




“ Được, tôi …. Chờ chú” Ngôn Cách dịu giọng, trong mắt tràn đầy dịu dàng, trong lòng như vỡ hủ mật, ngọt đến chết người.

Cúp điện thoại xong cô đi qua đi lại chỗ bàn học, thỉnh thoảng liếc nhìn điện thoại, 15p nữa hắn nấu xong, nhưng từ chỗ hắn đến trường học mất bao lâu a? Cô quên hỏi hắn mất tiêu rồi, cô chỉ biết từ Poc Poc tới đây mất 20 phút, lỡ đầu nhà hắn xa hơn tới trường lại càng xa, hắn lỡ sợ đến không kịp thay đổi nữa thì làm sao??? Cô vội vàng lên wehat gửi một tin cho hắn.

Công chúa giá đáo: [ Chỗ tôi nghỉ trưa tận 1 tiếng, anh cứ từ từ nhé, đi đường cẩn thận]

Cố Dư vừa treo hộp cơm lên xe mô tô liền nhận được tin nhắn của cô, hắn đọc xong khoé môi hơi cong lên, cô nhóc không còn xưng hắn là chú nữa à? Khẳng định là sợ hắn lật lọng mới nhắn tin vội đến vậy, ha ha, nhìn đồng hồ một cái hắn leo lên xe phóng đi.

Giờ nghỉ trưa đã kết thúc, học sinh lục tục trở về lớp, thầy cô bắt đầu tiếp tục buổi dạy, ai ai cũng buồn ngủ, căng da bụng thì chùng da mắt, người xưa nói không sai mà, mấy đứa cứ gật gà gật gù vừa học vừa ngủ, chỉ có một mình Ngôn Cách hết sức tỉnh táo, tay cầm chặt điện thoại, ánh mắt vẫn nhìn lên bảng nghe giảng, một lúc sau điện thoại của cô liền rung lên, cô vội đứng dậy, xin ra ngoài.

Tô Man Tử cảm thấy có gì đó là lạ, Ngôn Cách giống như vô cùng khẩn trương nha, cứ lén lén lút lút làm cái quỷ gì vậy a?

Ngôn Cách ra khỏi lớp liền nghe điện thoại, Cố Dư bảo đã đến đang đứng chờ ở cổng trường, cô ừ một tiếng rồi chạy như bay, đợi đến khi tới nơi, cô liền thấy hắn mặc một cái quần bò, áo thun trắng rộng thùng thình phía dưới còn lủng mấy lỗ, mái tóc ngắn kiểu húi cua gọn gàng, gương mặt anh tuấn góc cạnh đứng dưới nắng giống như tràn đầy tia sáng lấp lánh đập thẳng vào trái tim cô.

Cố Dư đang ngồi một bên trên xe, nhìn cô xuất hiện hắn cầm lấy túi giấy, vừa đưa tới cho cô chưa kịp mở miệng, bóng dáng nhỏ nhắn kia đã lao vào lồng ngực của hắn, còn không ngừng cọ cọ gương mặt vào ngực, cả người hắn cứng đờ, cứ như bị ai đó điểm nguyệt tại chỗ, đầu óc cũng ong ong lên 1 tiếng, không phải hắn chưa từng ôm gái, ngay cả phụ nữ tự lao đầu vào ôm hắn cũng có, hắn đều bình tĩnh mà đẩy họ ra, một cảm giác dư thừa cũng không có, nhưng là.. bây giờ hắn thấy tay chân mình không nhúc nhích được, cổ họng cũng không thốt ra được một chữ.

Ngôn Cách ăn đậu hủ thấy đủ rồi mới lưu luyến rời khỏi lồng ngực hắn, còn giả vờ ngại ngùng vặn vặn xoắn xoắn hai tay lại, ánh mắt bẽn lẽn nhìn hắn: “ Ngại quá, chạy nhanh nên bị vấp, phanh lại không kịp”

Cố Dư: “…”
Quỷ tin!!!!! Hắn dùng đầu ngón chân cũng biết con nhóc này cố ý, còn không biết xấu hổ giả vờ??? Nếu không phải đã biết con người cô thế nào, đảm bảo hắn cũng sẽ tin cô “KHÔNG CỐ Ý”!!!!!!

Hít một hơi sâu lấy lại bình tĩnh, Cố Dư đưa cơm cho cô, sau đó leo lên xe, hắn không nói một chữ liền phóng xe rời đi, để lại Ngôn Cách cầm túi giấy ngây người ra.

WTF? Giận rồi hả? Ôm một cái thôi có cần phải vậy không hả, vả lại người lỗ hình như cũng không phải là hắn đi? Làm sao lại ra vẻ giống như một cô gái bị nhúng chàm như vậy a?? Đàn ông thật là khó hiểu mà!!!

Ngoe nguẩy cầm đồ ăn vào căntin, cô tìm một cái bàn ngồi xuống, mở ra, canh củ dền hầm sườn heo, củ cải trắng muối xào thịt bò, rau cải thìa xào tỏi và cá chiên mắm, rất đơn giản, cô bắt đầu quẳng Cố Dư ra sau đầu, ăn vô cùng ngon miệng, củ cải muối giòn rụm, cô rất thích canh củ dền, vừa ngọt vừa ngon, trước giờ cô đều thấy người ta nấu củ dền thành canh đủ loại phiền phức, chưa thấy ai chỉ nấu củ dền với thịt heo thôi mà cũng ngon thế này, Cố Dư đúng là có tay nghề làm đầu bếp nha!

Ăn uống xong xuôi đã vừa lúc hết tiết tan học, cô thu don đống hộp xếp gọn vào túi giấy, sau đó chạy về lớp lấy balo, bị Tô Man Tử túm tay lại.

“ Cậu mới đi đâu vậy?”

“ Ăn trưa nha” Ngôn Cách nghiêng đầu đáp

“ Sao giờ mới ăn???”

“ Ai ya, mình chờ cơm đưa tới, thế nhá mình về đây” Ngôn Cách làm nụ hôn gió rồi chạy đi mất.

Ngồi trên xe ô tô, cô cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Cố Dư.

Công chúa giá đáo: [ Chú Cố, bữa ăn ngon lắm, tôi rất rất rất thích * tim tim*]

Một lúc sau Cố Dư mới trả lời lại ngắn gọn: [ ừ.]

Ngôn Cách: “….” Mẹ kiếp, hắn giận thật đấy à.

Công chúa giá đáo: [ Chú Cố, chú giận tôi hả???]

Cố Dư: [ …]

Công chúa giá đào: [ Chú này, tôi quả thật là vấp thiệc mà * khóc khóc*]

Cố Dư: [ ….]

Công chúa giá đáo: [ Ai dà, được rồi được rồi, là tôi cố ý, nhưng là lúc đó chú quá soái, tôi kiềm nén không được nha, chú biết trái tim thiếu nữ như thế nào mà, làm sao tôi cưỡng lại được chứ]

Vô cùng hợp lý, hợp lý đến mức phi lý, cái lý do đương nhiên của cô quả thật làm Cố Dư câm nín, hắn đúng là không có lời nào để nói, không phải hắn giận cô, chỉ là hắn vội vàng trở về điều chỉnh lại cảm xúc, hắn biết cô luôn miệng bảo thích hắn, nhưng đây là lần đầu tiên cô táo bạo tiếp xúc hắn, làm hắn bị cảm giác xa lạ bao lấy.

Ngôn Cách thấy nói cỡ đó rồi hắn vẫn im lặng, đành bất lực cất điện thoại, trong miệng vẫn không ngừng lầm bầm chửi hắn, tên ích kỷ các thứ, v…v….

Lúc Ngôn Cách ngủ dậy đã là 4h chiều, cô tắm rửa vệ sinh xong, khoác chiếc áo tắm bằng bông màu xám, đầu quấn khăn cùng màu, cô ngồi xuống bệ cửa sổ, cầm điện thoại đọc tin nhắn Cố Dư gửi lúc 1h hơn.

Cố Dư: [ Tôi không giận, lúc đó đang hơi vội]

Biết hắn đang giả vờ, cô cũng không vạch trần, cứ giả ngu theo hắn, miễn sao hắn bảo hắn không giận là được, cô không cần xoắn xuýt làm chi nữa.

Công chúa giá đáo: [ Hì hì tôi biết chú Cố không nhỏ nhen vậy mà]

Cố Dư mới ra ngoài về, bước lên gác thấy mẹ hắn đang xếp quần áo cho hắn, trên giường có 2 túi giấy nằm ngổn ngang, mí mắt hắn giật giật.

Mẹ Cố cầm 2 cái quần bò trên tay, bà nhìn con trai, ngơ ngác: “ Con trai….. cái quần này con mua một cái những 1000 tệ???? Cái khoác dù này… ôi mẹ ơi, tận…tận 3 ngàn rưỡi? Con Trai..nói mẹ nghe sao con tiêu phung phí vậy hả?”

Bà không cấm con trai mua sắm cho bản thân, bà còn phải luôn thúc nó tự biết mua đồ cho mình nhưng mua đến cái dạng này thì bà chấp nhận không nổi a! Chỉ một cái quần một cái áo bình thường thôi mà hơn cả tiền thuốc 1 năm của bà rồi, làm sao bà chịu nổi, trong tâm của bà mong con trai biết tiết kiệm cho mai sau cưới vợ, thế mà….

Cố Dư biết mẹ mình đã thấy túi đồ hắn cất kỹ trong tủ, vốn dĩ hắn cũng chưa lôi ra xem lần nào, chỉ biết đồ cô mua chắc sẽ không rẻ, nhưng hắn không ngờ cô lại chịu chi trên người hắn đến cỡ vậy, xoa xoa mi tâm, hắn kiềm nén giọng, vô cùng nhẹ nhàng bảo: “ Đồ này của Tô Phi mua, thưởng cho nhân viên quán, ai cũng có hết”

Mẹ Cố không tin, ánh mắt hoài nghi nhìn con trai: “ Thật? Tô Phi lại hào phóng như vậy?”

Cố Dư gật đầu rất mạnh: “ Thật đó mẹ”

Mẹ Cố vậy mà lần đầu tiên không tin tưởng con trai, bà lấy điện thoại gọi vào số điện thoại Tô Phi, một lúc sau có người bắt máy, bà cười xởi lởi.

“ Alo, Phi Phi hả, bác có chuyện muốn hỏi chút”

“ Dạ, sao vậy bác gái???” Bên kia truyền tới giọng của Tô Phi, vô cùng ngoan ngoãn

“ Bác vừa thấy có 2 túi đồ, trong đó có 2 cái quần bò 2000 tệ, một cái áo khoác 3 ngàn rưỡi, 2 cái áo thun 1 ngàn rưỡi, Tiểu Dư nhà bác bảo là con mua tặng nhân viên, có thật không?”

Tô Phi bên kia câm nín, ngạc nhiên đến mức há hốc mồm, mẹ ơi, 2 cái túi giấy đó không phải của Ngôn Cách tặng hắn ta tuần trước sao, thế mà chịu chi như vậy a? Cậu nào dám mua quà như vậy tặng nhân viên, bao nhiêu tiền mới tặng đủ? Hắng hắng giọng, cậu cười.

“ Vâng, đúng rồi ạ, quà tặng dịp tết của quán, bác gái đừng lo lắng”

Mẹ Cố nghe xong thì cười cười nói nói, hỏi thăm tình hình của hắn một lúc nữa mới tắt máy, bà cảm khái.

“ Thằng nhóc Phi Phi này thế mà dám chi cho con như vậy, con nhớ giúp đỡ nó”

Cố Dư gật đầu đáp dạ một tiếng.