Như Ánh Dương Lụi Tàn

Chương 42: Xảy ra chuyện 2




Những lời nói kinh tởm vang lên phía sau cô, Mộc Nhan nhẫn nhịn bò lại gần cây súng. Mưa hòa lẫn cùng máu tạo nên mùi tanh tưởi khó ngửi, cô thở ra hơi đầy khó nhọc tự dặn bản thân rằng:

- Đừng ngất! Làm ơn! Mộc Nhan phải tỉnh táo lên! Ức…ức…Quân Mạc Phàm anh ấy cần mày…ức…ức…

Giấy phút bàn tay dơ bẩn của bọn chúng chạm vào cơ thể cô, Mộc Nhan như vớ được sự sống khi lấy được súng, cô không chần chừ nã súng vào đầu bọn chúng. Bọn chúng chưa kịp nhận ra đã lần lượt ngã xuống. Nhưng không ổn, chỉ có ba viên đạn được bắn ra thì súng đã hết đạn. Còn một tên sống xót đang nắm lấy chân cô. Hắn sau khi nhìn thấy đồng bọn của mình bị cô bắn chết thì tức giận tát thật mạnh vào mặt cô, giọng chửi tục vang lên:

- Mẹ kiếp! Con điếm! May dám bắn chết anh em của tao! Giờ tao sẽ hành hạ mày đến chết! Còn thắng chó kia tao sẽ chặt từng bộ phận của hắn ra trước mặt mày rồi vứt cho chó ăn! Haha!

Nói xong hắn lại giáng thêm cái tát thật mạnh vào mặt cô, đầu Mộc Nhan trở nên choáng váng, tai cô bị ù đến nỗi âm thanh của mưa và lời thô tục của hắn như tiếng ong kêu rót vào tai. Hơi thở của cô trở nên đứt quãng, Mộc Nhan uất hận nhìn hắn đang hung hăng xé váy mình. Cô nắm chặt súng trên tay, nhân lúc hắn ghé khuôn mặt kinh tởm của mình lên cổ cô, cô dùng một tay ôm chặt cổ hắn, tay còn lại dùng súng liên tục đập vào đầu hắn. Máu không ngừng bắn lên mặt cô rồi lại bị mưa rửa trôi, những lời hắn vừa nói cứ quanh quẩn trong đầu cô. Cô lật người hắn lại rồi ngồi lên không ngừng đập súng vào mặt hắn đến nỗi khuôn mặt trở nên biến dạng, hắn chưa kịp trăn trối điều gì mà đã tắt hơi thở cuối cùng. Mộc Nhan tức giận mà hét lớn:

- A…a…a…! Bọn khốn khiếp! Chết hết đi! Ức…ức…huhu…

Cô vẫn không ngừng đập vào người hắn mặc cho hắn đã nằm bất động tại chỗ, máu nhuộm khắp khuôn mặt và chiếc váy trắng rách rưới của cô, đôi mắt tàn nhẫn nhìn kẻ nằm bất động trước mắt. Cho đến khi âm thanh yếu ớt vang lên:

- Mộc Nhan!

Cô cố lết thân mình lại gần chỗ anh mặc cho máu đang chảy không ngừng, hình ảnh quen thuộc trong quá khứ hiện lên, cảm xúc gần như tuyệt vọng nhìn người mình thương đang dần vụt mất khỏi mình lần nữa hiện lên. Mộc Nhan đau đớn ôm lấy anh mà gào thét:

- Quân Mạc Phàm! Làm ơn…anh nói gì đó đi…Tại sao…tại sao gọi tên em rồi lại nhắm mắt cơ chứ.

- Mạc Phàm! Phàm! Anh mở mắt nhìn Mộc Nhan đi mà. Ức! Ức… Nhan Nhan của anh về rồi đây! Mạc Phàm!..huhu!

Cô lúc này sực tỉnh hơn đôi mắt hạnh nhân đầy hoảng loạn nhìn xung quanh:

- Đúng rồi…đúng rồi…điện thoại…cấp cứu….ức…ức…

Cô dùng sức ở đôi tay và chân không bị thương bò xung quanh tìm điện thoại nhưng điện thoại của cô và anh đều nát bét không sử dụng được. Tìm trong túi mấy tên kia cũng không có điện thoại, xe của chúng cũng nát bét nằm một chỗ. Quay lại nhìn anh hơi thở ngày càng yếu dần, máu và mưa hòa làm một, vết thương trên chân ngày càng rách lớn hơn. Cô hét lên đầy tuyệt vọng:

- A…a…a! Huhu…huhu…ức…ức…ư…

Xé mảnh vải trên váy, nhịn đau đớn mà buộc chặt lấy vết thương ở chân và tay, cô cũng xử lý qua vết thương cho anh rồi đỡ anh lên đi về phía trước với hi vọng tìm được người giúp đỡ. Mộc Nhan không ngừng lải nhải bên tai anh:

- Mạc Phàm! Không sao đâu! Anh sẽ không sao cả! Em sẽ không để anh rời xa em đâu…

Cô cứ đi được vài bước, chân không trụ được lại vấp ngã. Cô lấy thân mình để chắn cho anh không bị thương thêm mặc cho bản thân trầy xước đầy mình, nỗi đau cơ thể sao sánh được bằng nỗi đau tinh thần mà cô đang phải chịu đựng chứ…

- Làm ơn! Làm ơn…có ai đó xuất hiện đi mà…ức…ức!

- Mạc Phàm…ức…ức…

Đi được một đoạn thì có hai chiếc xe con lại gần, người bước xuống là Khải Vũ và Trương Hán Duy, Mộc Nhan như vớ được tia hi vọng sống của đời mình. Cô nhanh chóng đỡ anh lại gần, giọng gấp gáp:

- Hán Duy! Khải Vũ! Mau…mau…mau cứu…ức…Mạc Phàm không chịu nổi rồi!

Khải Vũ lại gần đỡ Mạc Phàm giúp cô còn Hán Duy thì đỡ cô, nhưng cô lại vùng ra chạy đến cạnh Mạc Phàm. Hán Duy khó chịu nói:

- Mộc Nhan, em cũng đang bị thương, nên nghỉ ngơi chút đi.

Mộc Nhan lắc đầu cố chấp nói:

- Không…ức…tôi phải ở bên anh ấy…

Mọi người cũng đành để cô ngồi bên cạnh giữ lấy anh, suốt quãng đường đến bệnh viện Mộc Nhan luôn nắm lấy tay anh không rời, chỉ cần tay anh còn hơi ấm lòng cô nhẹ đi một phần. Đến phòng cấp cứu, một thân váy trắng rách nát nhuốm đầy máu, người đầy vết thương cô vẫn ngồi đây chờ anh. Khải Vũ thấy vậy lại gần khuyên cô:

- Tiểu thư Mộc Nhan người nên đi chữa thương đi, vết thương của cô không nhẹ đâu. Cô đang mất nhiều máu, như vậy rất nguy hiểm, ngài ấy tỉnh dậy sẽ rất lo lắng.

Cô lắc đầu thì thào nói:

- Không được! Tôi phải ở bên Mạc Phàm cho đến khi anh ấy tỉnh dậy.

Hán Duy tức giận nói:

- Mộc Nhan! Bộ dạng của em bây giờ, em nghĩ còn sống được cho đến khi hắn tỉnh dậy không hả?

Mộc Nhan tức giận đáp lại:

- Thì sao chứ! Chỉ cần anh ấy sống tôi ra sao đâu có quan trọng!

- Em….

Chưa để hắn nói Mộc Nhan vì mất máu quá nhiều mà ngất đi, cô cũng được đưa vào phòng cấp cứu. Khải Vũ bất lực nhìn hai con người không màng sống chết của bản thân vì đối phương mà chỉ biết thở dài. Anh cũng sắp xếp cho họ cùng một phòng tránh đến lúc tỉnh dậy không thấy nhau lại làm loạn lên.

Mộc Nhan may mắn vết thương ở tay không sâu, mặt bị sưng nhẹ được xử lý nên sau hai ngày đã đỡ hơn. Còn ở chân do bị chém vào gân nên phải mất nửa tháng để có thể hồi phục và đi lại được. Về phía Mạc Phàm thì nặng hơn, anh bị đạn ghim vào xương vai phải nên tạm thời tay bị cố định phải một tháng mới bình phục hẳn, bụng thì bị rách khâu mất bảy mũi. Ngoài ra đầu bị chấn thương nhẹ nên hôn mê mất vài ngày. Mộc Nhan hôm sau đã tỉnh, cô dù bị thương nhưng vẫn luôn túc trực bên anh. Vân Hạ và Lục Tuyết biết tin thì đã gọi điện khóc lóc ầm ĩ với cô nhưng không được vào thăm vì bệnh nhân cần không gian yên tĩnh để hồi phục, Chí Dư thi thoảng cũng gọi điện cho cô. Cô cũng nhờ Khải Vũ và Hán Duy giúp mình giữ bí mật với gia đình vì sợ họ lo lắng quá độ mà ảnh hưởng tới sức khỏe. Ba ngày trời, chỉ có cô và hộ tá chăm sóc cho anh, đến hôm nay rồi mà anh vẫn chưa tỉnh. Cô điều khiển xe lăn lại gần anh, nắm lấy tay anh nước mắt vô thức rơi xuống:

- Mạc Phàm! Trời hôm nay đẹp như vậy mà anh không muốn ngắm cùng em sao!

- Mạc Phàm! Mặc dù trước đó có giận anh nhưng bây giờ chỉ cần anh tỉnh lại em sẽ không giận anh nữa!

- Mạc Phàm! Mộc Nhan thật ra rất thích anh…