Như Ánh Dương Lụi Tàn

Chương 41: Xảy ra chuyện 1




Hôm sau cô với vẻ mặt tức giận tiến lại xe anh, định mở cửa ghế sau để ngồi nhưng không được, anh mở cửa kính xe ra nói:

- Lên đây!

Cô vùng vằng đi lại mở cửa rồi đóng sầm một tiếng. Anh cười nói:

- Em cứ phá thoải mái đi, thứ tôi không thiếu nhất là tiền.

Mộc Nhan lạnh nhạt nói:

- Quân thiếu cho gọi tôi có việc gì mà phải phi xe vào tận cổng nhà tôi thế.

- Đưa em đi chơi.

- Quân thiếu rảnh rỗi đến vậy sao!

- Hôm qua khiến em không vui nên hôm nay đến bù.

- Đền bù? Có vẻ ngài thấy tôi dễ dãi lắm hả.

Quân Mạc Phàm suy nghĩ một hồi rồi bật cười nói:

- Tôi đâu có quan tâm.

- Anh…

Mộc Nhan tức giận nói không nên lời, cô tập trung nhìn ra ngoài ngắm đường ngắm cảnh còn dễ chịu hơn. Nơi anh đưa cô đến phải băng qua một con đường đèo hai bên toàn là núi và cây cối. Đi khoảng 10km là một khung cảnh biển đẹp đến động lòng người. Màu nước biển lại trùng với màu xanh tự nhiên của bầu trời khiến chúng như hòa làm một. Mộc Nhan thích thú hạ kính xuống để ngắm nhìn. Quân Mạc Phàm đỗ xe tại một khu đất trống gần kề biển rồi xuống xe cùng cô. Mộc Nhan trùng hợp nay lại mặc váy trắng, cô tháo giầy chạy ra bãi biển. Quân Mạc Phàm cúi người cầm dép cho cô rồi đi theo sau cô. Anh nhìn khung cảnh bình yên này mà có chút yên lòng, anh ước rằng người con gái ấy mãi tỏa sáng như vậy. Cô như ánh dương luôn tỏa sáng trong lòng anh, ánh nắng chiếu lên từng đường nét trên khuôn mặt cô khiến tim anh như rực cháy. Mộc Nhan khoanh tay kiêu ngạo nhìn anh nói:

- Tôi có chút khát, anh đi mua nước đi. À cả đồ ăn nữa! Tôi muốn ăn snack vị bò và sữa chua vị dâu.

Quân Mạc Phàm không nói gì, im lặng lại gần quỳ xuống trước mặt cô khiến cô hốt hoảng lùi một bước:

- Anh định làm gì?

Một giây sau anh nhấc chân cô lên nhẹ nhàng đeo giày cho cô rồi nói:

- Ở đây nhiều đá sỏi, cẩn thận bị thương…

Mộc Nhan đỏ mặt lắp bắp nói:

- Anh khỏi lo, tôi tự biết bảo vệ bản thân.

Nói thì nói như vậy nhưng cô vẫn ngoan ngoãn để anh đeo giầy cho mình. Xong xuôi anh quay người đi mua đồ cho cô, rất nhanh đã quay trở về. Cô thấy người anh nhễ nhại mồ hôi mặc dù trời đã cuối thu. Là vì vội vã chạy đi mua đồ cho cô sao? Có xe sao không đi cho đỡ mệt…Cô tỏ ra không quan tâm, cầm lấy đồ ăn ngồi xuống bãi cát và nói:

- Cảm ơn!

Anh cũng ngồi xuống bên cạnh cô nói:

- Giữa tôi và em còn cần cảm ơn sao!

Cô không nói, tiếp tục sự nghiệp ăn quà vặt của mình. Anh thì ngồi bên cạnh cứ nhìn cô chằm chằm khiến cô có chút mất tự nhiên nói:

- Anh…anh không ăn sao? Cứ nhìn tôi làm gì?

Anh mỉm cười ôn nhu vén sợi tóc đang vướng trên mặt cô ra sau dịu dàng nói:

- Anh không đói, nhìn em là đủ rồi.

Mộc Nhan nhíu mày đáp:

- Anh có làm sao không thế. Tôi biết anh chỉ có cô ấy thôi nên đừng tỏ ra quan tâm đặc biệt đến tôi được không? Cảm thấy rất khó chấp nhận!

Anh nở nụ cười bất lực nói:

- Anh không có! Chỉ là có chấp niệm với hình dáng đó thôi. Chưa hiện tại anh chỉ có mình em.

Mộc Nhan đưa tay ngăn lời nói anh lại, bình tĩnh đáp:

- Dừng đi! Chấp niệm đối với anh là cản trở đối với tôi. Thế nên tôi sẽ không bao giờ chấp nhận anh đâu.

Anh nắm lấy tay cô nói:

- Cho anh chút thời gian để anh giải quyết mọi việc trong quá khứ! Được không?

Mộc Nhan rút tay lại nói:

- Anh thích bao nhiêu thời gian là tùy anh. Dù sao cũng không liên quan đến tôi!

Quân Mạc Phàm thở dài nói:

- Mộc Nhan! Em bướng thật đấy!

Cô trừng mắt nhìn anh nói:

- Thì sao! Tôi là như vậy đấy!

Cô dịch sang một bên cách xa anh một chút rồi yên tâm xử lí xong đống đồ ăn. Anh cũng không làm phiền cô chỉ một bên ngắm cảnh, chốc lát lại quay ra nhìn cô. Hai người cứ ngồi như vậy cho đến khi mặt trời dần lặn xuống. Trả lại ánh chiều ta mang một màu buồn tẻ và cô đơn. Mộc Nhan như đồng cảm với nỗi buồn ấy, cô thở dài nói:

- Về đi! Tôi chán rồi!

Quân Mạc Phàm đứng dậy lại gần phủi cát cho cô nói:

- Đi thôi! Cũng trễ rồi.

Trên đường đi cô và anh cũng không có nói chuyện gì với nhau, mỗi người đang mang tâm trạng của riêng mình. Đã thế trời còn đổ mưa tuy mưa không lớn nhưng cũng khiến cả hai trở nên muộn phiền hơn. Bỗng anh cảm thấy phanh xe không đúng lắm, mỗi lên đến đoạn dốc đèo anh phanh xe lại nhưng không ăn. Anh thử phanh lần nữa cũng không được, bàn chân ga cảm giác cũng không đúng, xe chạy với tốc độ độ nhanh hơn không thể phanh lại. Anh thử tắt máy nhưng dường như bị kẹt, xe không tắt được. Mộc Nhan thấy anh cứ loay hoay gì đó nên cô tò mò hỏi:

- Sao thế?

Quân Mạc Phàm trở nên vội vàng nói:

- Không ổn! Xe có vấn đề rồi!

- Sao cơ?

Đúng lúc này, một chiếc xe con chạy ở đằng sau nã súng về phía xe anh. Anh bình tĩnh nói:

- Mộc Nhan, bám chắc vào, có kẻ đang muốn ám sát chúng ta.

Cô dù sợ nhưng vẫn phải giữ bình tĩnh, nghiến răng nói:

- Quân Mạc Phàm! Hình như từ khi gặp anh tôi toàn bị ám sát không đó!

Quân Mạc Phàm chú tâm điều khiển xe nhưng vẫn không quên trả lời cô:

- Giờ em mới nhận ra thì muộn rồi!

Mộc Nhan nhìn thấy có chiếc xe tải phía trước đang lao thẳng về phía xe cô thì bắt đầu hốt hoảng nói:

- Mạc Phàm! Không hay rồi! Chiếc xe phía trước muốn đâm vào xe chúng ta!

Quân Mạc Phàm mở cửa xe phía cô ta rồi nói:

- Mộc Nhan, giờ chúng ta sẽ nhảy! Ôm chặt lấy anh!

Cô gật đầu nghe theo, ôm chặt lấy cổ anh. Lúc xe tải lao về xe anh thì cũng là lúc anh ôm lấy cô nhảy ra khỏi xe. Anh dùng thân bảo vệ lấy cô để cô không bị thương. Cô và anh cùng ngã ra mép đường, anh vì bảo vệ cô mà đầu đập xuống đường chảy máu, còn cô chỉ bị trầy xước nhẹ. Cô hốt hoảng ôm mặt anh mà gọi:

- Mạc Phàm! Anh ổn chứ! Hình như anh bị chảy máu rồi!

Mặc Phàm gắng gượng ôm cô ngồi dậy nói:

- Không sao! Em bị thương ở đâu không?

Cô mím môi lắc đầu, lúc này ở phía xa khoảng năm tên mặc đồ đen chạy lại, một tên cầm súng chĩa về phía cô và anh. Quân Mạc Phàm vì đang quay lưng về phía chúng nên không để ý. Mộc Nhan không nghĩ nhiều ôm lấy anh quay người muốn chắn đạn cho anh:

- Quân Mạc Phàm! Phía sau anh!

Nhưng anh phản xạ nhanh hơn lại quay cô một vòng lấy thân bảo vệ cô lãnh trọn viên đạn. Viên đạn xuyên thẳng từ phía sau lưng anh qua đến ngực phải. Mộc Nhan hoảng sợ không nói nên lời nhìn máu đang làm ướt chiếc áo sơ mi trắng của anh. Quân Mạc Phàm thều thào nói:

- Mộc Nhan! Lần sau không được hành động như vậy! Anh sẽ rất sợ!

Cô nhìn anh đầy tức giận nói:

- Anh thì có quyền được làm như vậy sao!

Anh chỉ nhìn cô mỉm cười rồi rút súng ra nã đạn về phía chúng. Tên cầm súng gục ngay tại chỗ, bốn tên còn lại thấy anh bị thương nên cầm dao xông về phía anh. Anh quay ra nhắc nhở cô:

- Em đứng sang một bên đi, đừng cản trở tôi!

Nói xong anh xông lên đánh nhau với bọn chúng, mấy tên đó có thực lực mà Mạc Phàm đang bị thương nên hiện tại anh đang bị yếu thế. Khoảnh khắc anh bị một tên cần dao đâm vào bụng rồi nhã xuống, Mộc Nhan như chết lặng, cô đau đớn hét lên:

- Mạc Phàm!

Mộc Nhan thần trí như mất kiểm soát cô xông lên đấu với bọn chúng, nhưng sức lực cô có hạn nếu đấu trực diện thì cô thua chắc. Tay bị một tên dùng dao chém vào máu không ngừng chảy ra ướt đẫm một mảng váy trắng. Cô chịu đau chạy tới gần xác của tên bị anh dùng súng hạ gục, cô muốn lấy chiếc súng gần chỗ hắn. Đột nhiên có một tên lại gần hắn dùng dao chém vào một chân của cô khiến cô đau đớn mà ngã xuống, không nhịn được mà kêu lên:

- Á…a…a…! Ức…chết tiệt…

- Haha! Người đó ra lệnh phải khiến cô ta thỏa mãn trước khi chết!

- Vậy còn tên kia?

- Đợi chơi cô ta xong thì vứt xác cả hai vào rừng làm mồi cho thú là được.Haha!

- Haha!